Tác giả:

Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…

Chương 103: Chương 103

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Thấy trong mắt nàng có ánh sáng, Tiêu Thính Vân cong môi nói: "Vậy ta đi mượn cái gùi lại đây." Biết nàng sợ hãi, nên dứt khoát để lại trường kiếm.Tiêu Thính Vân đeo gùi trở lại rất nhanh, sau khi đặt gùi xuống trực tiếp trèo lên cây hái đào dại.Triệu Hi đứng dưới tàng cây chỉ huy, hô: "Hái đào có chấm đỏ, có sâu cũng đừng sợ, chứng minh là quả đó ngọt, đừng hái xanh, đúng đúng chỗ kia có mấy quả"Cũng không biết trước kia Tiêu Thính Vân làm nghề gì, thân thủ leo cây cũng cực kỳ linh mẫn mạnh mẽ, hái được một gùi đào thì tay cũng dính toàn lông nhung.Tiêu Thính Vân xách giỏ đầy những quả đào lên lưng, nhìn sắc trời nói: "Chúng ta xuống núi đi, nếu không ca ca ngươi sẽ nghĩ nhiều".Triệu Hi: '..."Từ đêm nàng ngẫu nhiên gặp được Tiêu Thính Vân và điểm tích lũy tăng lên đó, ở trước mặt bọn họ liền nói không rõ.Hai người cùng xuống núi, sau buổi trưa Triệu Hi dứt khoát rửa sạch những quả đào dại kia, dùng d.a.o thái nhỏ ném vào trong thùng thêm đường đậy kín lên men, đặt ở trong đất nơi bóng râm.Ban đêm Chu Nguyên tới lớp học buổi tối, còn cố ý ghé tới tiên cảnh một chuyến, Triệu Hi vốn tưởng rằng hắn tới trao đổi kinh nghiệm nuôi heo làm giàu với mẹ nàng Vương Tuyết Cầm, ai ngờ hắn lại nhiều chuyện.'Các ngươi biết không? Triều đình xảy ra chuyện lớn." Chu Nguyên cau mày nói.Người Triệu gia hoạt động trong ba tất đất ở thôn Đào Hoa này, cùng lắm là đi qua thôn Hắc Thạch, thỉnh thoảng lại lên thị trấn, nào biết đến chuyện lớn của triều Thiên Khải?Chuyện này đã sớm truyền ra ở phương bắc, cũng do huyện Đào Nguyên cách kinh thành quá xa nên không biết mà thôi. Chu Nguyên nói thẳng: "Ta nghe nói triều đình và người thảo nguyên lại đánh nhau, chỉ là lúc này không phái Thụy vương thiện chiến đi, mà phái Tam hoàng tử, Tam hoàng tử là trưởng tử của kế hậu, hắn nào biết hành quân đánh giặc a."Người Triệu gia không có hứng thú với chuyện triều đình của triều Thiên Khải, mỗi người đều bận chuyện trong tay, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng. Triệu Húc ôm điện thoại di động của mình chơi game rất hăng say, Triệu Hi lại dựa lưng vào ghế xem sách cách tạo xi măng.Chu Nguyên hay nghe thuyết thư tiên sinh kể nhiều như vậy, hiển nhiên cũng học được tinh túy, hắn cao giọng nói: "Chuyện gay cấn ơ ngay đây, Tam hoàng tử bị người thảo nguyên bắt sống."Tay Triệu Hi đang lật sách dừng lại, Triệu Húc đang chơi game xếp hình dừng tay, mỗi người đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Chu Nguyên: "Cái gì?"Đích hoàng tử do hoàng hậu sinh bị ngoại địch bắt làm tù binh? Mặt mũi này mất hết rồi!Triệu Hi cau mày, nhìn về phía Chu Nguyên nói: "Ý của ngươi là, rất có thể có chiến tranh?"Đích hoàng tử bị bắt làm tù binh, triều Thiên Khải sẽ để yên như vậy sao?Chu Nguyên gật đầu: "Đường huynh của ta ở huyện Liêu Đông, viết thư về nhà cũng nói người ngoại vực bên kia không yên phận".Chu Nguyên nhắc nhở nói: "Chư vị tiên nhân, ta cũng không biết trận chiến này rốt cuộc có đánh hay không, nhưng là ta hiểu được, sợ là năm nay chuẩn bị tăng thuế má rồi, các ngươi tốt nhất dự trữ chút ít lương thực, để thôn Đào Hoa cũng có cái mà chuẩn bị."Chu Nguyên thở dài, những ngày này tiếp xúc lâu với những thôn dân, đến cùng cũng có chút cảm tình, hắn còn thay đổi chút cái nhìn trước kia đối với những dân chúng này, mặc dù bọn họ không có bao nhiêu kiến thức cùng văn hóa, có chút thích chiếm hời nhỏ, nhưng vẫn tính là tốt.Việc này hắn không dám tùy tiện truyền ra ngoài, sợ lời nói truyền đi liền biến dạng ngược lại khiến cho bọn họ lâm vào khủng hoảng, liền nghĩ nói cho các tiên nhân trước, hiện giờ bọn họ cực kỳ có uy vọng, danh dự ở thôn Đào Hoa.Người Triệu gia không biết xấu hổ mà nói, hiện tại bọn họ không có hộ khẩu ở triều Thiên Khải, không cần nộp thuế, nhưng thôn dân thôn Đào Hoa có hộ tịch tất nhiên trốn không thoát.Triệu Chí Dân hít sâu một hơi, vỗ vỗ bả vai Chu Nguyên: "Tiểu Chu, đa tạ ngươi tới nhắc nhở, hài tử ngoan."Chu Nguyên ngượng ngùng cười cười, dĩ vãng hắn sống mơ mơ hồ hồ, vẫn là tìm được con đường muốn đi ở nơi này của tiên nhân, đi nuôi heo!

Thấy trong mắt nàng có ánh sáng, Tiêu Thính Vân cong môi nói: "Vậy ta đi mượn cái gùi lại đây." Biết nàng sợ hãi, nên dứt khoát để lại trường kiếm.

Tiêu Thính Vân đeo gùi trở lại rất nhanh, sau khi đặt gùi xuống trực tiếp trèo lên cây hái đào dại.

Triệu Hi đứng dưới tàng cây chỉ huy, hô: "Hái đào có chấm đỏ, có sâu cũng đừng sợ, chứng minh là quả đó ngọt, đừng hái xanh, đúng đúng chỗ kia có mấy quả"

Cũng không biết trước kia Tiêu Thính Vân làm nghề gì, thân thủ leo cây cũng cực kỳ linh mẫn mạnh mẽ, hái được một gùi đào thì tay cũng dính toàn lông nhung.

Tiêu Thính Vân xách giỏ đầy những quả đào lên lưng, nhìn sắc trời nói: "Chúng ta xuống núi đi, nếu không ca ca ngươi sẽ nghĩ nhiều".

Triệu Hi: '..."

Từ đêm nàng ngẫu nhiên gặp được Tiêu Thính Vân và điểm tích lũy tăng lên đó, ở trước mặt bọn họ liền nói không rõ.

Hai người cùng xuống núi, sau buổi trưa Triệu Hi dứt khoát rửa sạch những quả đào dại kia, dùng d.a.o thái nhỏ ném vào trong thùng thêm đường đậy kín lên men, đặt ở trong đất nơi bóng râm.

Ban đêm Chu Nguyên tới lớp học buổi tối, còn cố ý ghé tới tiên cảnh một chuyến, Triệu Hi vốn tưởng rằng hắn tới trao đổi kinh nghiệm nuôi heo làm giàu với mẹ nàng Vương Tuyết Cầm, ai ngờ hắn lại nhiều chuyện.

'Các ngươi biết không? Triều đình xảy ra chuyện lớn." Chu Nguyên cau mày nói.

Người Triệu gia hoạt động trong ba tất đất ở thôn Đào Hoa này, cùng lắm là đi qua thôn Hắc Thạch, thỉnh thoảng lại lên thị trấn, nào biết đến chuyện lớn của triều Thiên Khải?

Chuyện này đã sớm truyền ra ở phương bắc, cũng do huyện Đào Nguyên cách kinh thành quá xa nên không biết mà thôi. Chu Nguyên nói thẳng: "Ta nghe nói triều đình và người thảo nguyên lại đánh nhau, chỉ là lúc này không phái Thụy vương thiện chiến đi, mà phái Tam hoàng tử, Tam hoàng tử là trưởng tử của kế hậu, hắn nào biết hành quân đánh giặc a."

Người Triệu gia không có hứng thú với chuyện triều đình của triều Thiên Khải, mỗi người đều bận chuyện trong tay, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng. Triệu Húc ôm điện thoại di động của mình chơi game rất hăng say, Triệu Hi lại dựa lưng vào ghế xem sách cách tạo xi măng.

Chu Nguyên hay nghe thuyết thư tiên sinh kể nhiều như vậy, hiển nhiên cũng học được tinh túy, hắn cao giọng nói: "Chuyện gay cấn ơ ngay đây, Tam hoàng tử bị người thảo nguyên bắt sống."

Tay Triệu Hi đang lật sách dừng lại, Triệu Húc đang chơi game xếp hình dừng tay, mỗi người đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Chu Nguyên: "Cái gì?"

Đích hoàng tử do hoàng hậu sinh bị ngoại địch bắt làm tù binh? Mặt mũi này mất hết rồi!

Triệu Hi cau mày, nhìn về phía Chu Nguyên nói: "Ý của ngươi là, rất có thể có chiến tranh?"

Đích hoàng tử bị bắt làm tù binh, triều Thiên Khải sẽ để yên như vậy sao?

Chu Nguyên gật đầu: "Đường huynh của ta ở huyện Liêu Đông, viết thư về nhà cũng nói người ngoại vực bên kia không yên phận".

Chu Nguyên nhắc nhở nói: "Chư vị tiên nhân, ta cũng không biết trận chiến này rốt cuộc có đánh hay không, nhưng là ta hiểu được, sợ là năm nay chuẩn bị tăng thuế má rồi, các ngươi tốt nhất dự trữ chút ít lương thực, để thôn Đào Hoa cũng có cái mà chuẩn bị."

Chu Nguyên thở dài, những ngày này tiếp xúc lâu với những thôn dân, đến cùng cũng có chút cảm tình, hắn còn thay đổi chút cái nhìn trước kia đối với những dân chúng này, mặc dù bọn họ không có bao nhiêu kiến thức cùng văn hóa, có chút thích chiếm hời nhỏ, nhưng vẫn tính là tốt.

Việc này hắn không dám tùy tiện truyền ra ngoài, sợ lời nói truyền đi liền biến dạng ngược lại khiến cho bọn họ lâm vào khủng hoảng, liền nghĩ nói cho các tiên nhân trước, hiện giờ bọn họ cực kỳ có uy vọng, danh dự ở thôn Đào Hoa.

Người Triệu gia không biết xấu hổ mà nói, hiện tại bọn họ không có hộ khẩu ở triều Thiên Khải, không cần nộp thuế, nhưng thôn dân thôn Đào Hoa có hộ tịch tất nhiên trốn không thoát.

Triệu Chí Dân hít sâu một hơi, vỗ vỗ bả vai Chu Nguyên: "Tiểu Chu, đa tạ ngươi tới nhắc nhở, hài tử ngoan."

Chu Nguyên ngượng ngùng cười cười, dĩ vãng hắn sống mơ mơ hồ hồ, vẫn là tìm được con đường muốn đi ở nơi này của tiên nhân, đi nuôi heo!

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Thấy trong mắt nàng có ánh sáng, Tiêu Thính Vân cong môi nói: "Vậy ta đi mượn cái gùi lại đây." Biết nàng sợ hãi, nên dứt khoát để lại trường kiếm.Tiêu Thính Vân đeo gùi trở lại rất nhanh, sau khi đặt gùi xuống trực tiếp trèo lên cây hái đào dại.Triệu Hi đứng dưới tàng cây chỉ huy, hô: "Hái đào có chấm đỏ, có sâu cũng đừng sợ, chứng minh là quả đó ngọt, đừng hái xanh, đúng đúng chỗ kia có mấy quả"Cũng không biết trước kia Tiêu Thính Vân làm nghề gì, thân thủ leo cây cũng cực kỳ linh mẫn mạnh mẽ, hái được một gùi đào thì tay cũng dính toàn lông nhung.Tiêu Thính Vân xách giỏ đầy những quả đào lên lưng, nhìn sắc trời nói: "Chúng ta xuống núi đi, nếu không ca ca ngươi sẽ nghĩ nhiều".Triệu Hi: '..."Từ đêm nàng ngẫu nhiên gặp được Tiêu Thính Vân và điểm tích lũy tăng lên đó, ở trước mặt bọn họ liền nói không rõ.Hai người cùng xuống núi, sau buổi trưa Triệu Hi dứt khoát rửa sạch những quả đào dại kia, dùng d.a.o thái nhỏ ném vào trong thùng thêm đường đậy kín lên men, đặt ở trong đất nơi bóng râm.Ban đêm Chu Nguyên tới lớp học buổi tối, còn cố ý ghé tới tiên cảnh một chuyến, Triệu Hi vốn tưởng rằng hắn tới trao đổi kinh nghiệm nuôi heo làm giàu với mẹ nàng Vương Tuyết Cầm, ai ngờ hắn lại nhiều chuyện.'Các ngươi biết không? Triều đình xảy ra chuyện lớn." Chu Nguyên cau mày nói.Người Triệu gia hoạt động trong ba tất đất ở thôn Đào Hoa này, cùng lắm là đi qua thôn Hắc Thạch, thỉnh thoảng lại lên thị trấn, nào biết đến chuyện lớn của triều Thiên Khải?Chuyện này đã sớm truyền ra ở phương bắc, cũng do huyện Đào Nguyên cách kinh thành quá xa nên không biết mà thôi. Chu Nguyên nói thẳng: "Ta nghe nói triều đình và người thảo nguyên lại đánh nhau, chỉ là lúc này không phái Thụy vương thiện chiến đi, mà phái Tam hoàng tử, Tam hoàng tử là trưởng tử của kế hậu, hắn nào biết hành quân đánh giặc a."Người Triệu gia không có hứng thú với chuyện triều đình của triều Thiên Khải, mỗi người đều bận chuyện trong tay, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng. Triệu Húc ôm điện thoại di động của mình chơi game rất hăng say, Triệu Hi lại dựa lưng vào ghế xem sách cách tạo xi măng.Chu Nguyên hay nghe thuyết thư tiên sinh kể nhiều như vậy, hiển nhiên cũng học được tinh túy, hắn cao giọng nói: "Chuyện gay cấn ơ ngay đây, Tam hoàng tử bị người thảo nguyên bắt sống."Tay Triệu Hi đang lật sách dừng lại, Triệu Húc đang chơi game xếp hình dừng tay, mỗi người đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Chu Nguyên: "Cái gì?"Đích hoàng tử do hoàng hậu sinh bị ngoại địch bắt làm tù binh? Mặt mũi này mất hết rồi!Triệu Hi cau mày, nhìn về phía Chu Nguyên nói: "Ý của ngươi là, rất có thể có chiến tranh?"Đích hoàng tử bị bắt làm tù binh, triều Thiên Khải sẽ để yên như vậy sao?Chu Nguyên gật đầu: "Đường huynh của ta ở huyện Liêu Đông, viết thư về nhà cũng nói người ngoại vực bên kia không yên phận".Chu Nguyên nhắc nhở nói: "Chư vị tiên nhân, ta cũng không biết trận chiến này rốt cuộc có đánh hay không, nhưng là ta hiểu được, sợ là năm nay chuẩn bị tăng thuế má rồi, các ngươi tốt nhất dự trữ chút ít lương thực, để thôn Đào Hoa cũng có cái mà chuẩn bị."Chu Nguyên thở dài, những ngày này tiếp xúc lâu với những thôn dân, đến cùng cũng có chút cảm tình, hắn còn thay đổi chút cái nhìn trước kia đối với những dân chúng này, mặc dù bọn họ không có bao nhiêu kiến thức cùng văn hóa, có chút thích chiếm hời nhỏ, nhưng vẫn tính là tốt.Việc này hắn không dám tùy tiện truyền ra ngoài, sợ lời nói truyền đi liền biến dạng ngược lại khiến cho bọn họ lâm vào khủng hoảng, liền nghĩ nói cho các tiên nhân trước, hiện giờ bọn họ cực kỳ có uy vọng, danh dự ở thôn Đào Hoa.Người Triệu gia không biết xấu hổ mà nói, hiện tại bọn họ không có hộ khẩu ở triều Thiên Khải, không cần nộp thuế, nhưng thôn dân thôn Đào Hoa có hộ tịch tất nhiên trốn không thoát.Triệu Chí Dân hít sâu một hơi, vỗ vỗ bả vai Chu Nguyên: "Tiểu Chu, đa tạ ngươi tới nhắc nhở, hài tử ngoan."Chu Nguyên ngượng ngùng cười cười, dĩ vãng hắn sống mơ mơ hồ hồ, vẫn là tìm được con đường muốn đi ở nơi này của tiên nhân, đi nuôi heo!

Chương 103: Chương 103