Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…
Chương 105: Chương 105
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Thạch thôn trưởng vui mừng, hớn hở ra chào đón, nhìn thấy chiếc xe cút kít, hắn không khỏi quan sát thêm vài lần, cảm thấy chiếc xe này cũng khá tốt.Tống Nhất Thanh nghỉ ngơi một lát, hắn cũng không quanh co lòng vòng nói thẳng mục đích mình đến đây, bọn họ muốn mua quặng sắt của thôn Hắc Thạch, cứ mỗi nửa tháng, bọn họ sẽ đến vận chuyển một lần, hy vọng có thể hợp tác với thôn Hắc Thạch.Mấy ngày này, Thạch thôn trưởng chỉ chờ đợi khoảnh khắc này, nào có lí do gì không đồng ý? Hắn lập tức đồng ý, còn nhiệt tình lôi kéo Tống Nhất Thanh và gọi những nam nhân đi cùng đến nhà mình bàn bạc kỹ lưỡng. Sau khi vào nhà, hắn lập tức bảo thê tử và con dâu đi rót nước, nấu ăn, còn hai đứa bé kia thì về lại nhà mình.Hiện tại, bọn họ chuẩn bị phải mua sắm rất nhiều thứ, đương nhiên không thể bỏ ra số tiền lớn lên tới hai lượng bạc để mua bốn cái gùi mang về, Tống Nhất Thanh lại tiếp tục ép giá xuống lần nữa, khiến cho Thạch thôn trưởng có hơi do dự.Tống Nhất Thanh biết Thạch thôn trưởng này chắc chắn biết rõ đá đen kia chính là quặng sắt, hắn không quan tâm tới những thứ khác, vô cùng tự tin nói: "Thôn trưởng yên tâm, sau này, số lượng quặng sắt mà chúng ta muốn sẽ rất nhiều, theo ý của tiên nhân, sau này nếu mọi chuyện thuận lợi, nàng sẽ đưa kỹ thuật cho mọi người, lúc đó, nếu chúng ta có yêu cầu, quý thôn cũng có thể hỗ trợ chế tạo sắt."Trong lòng Tống Nhất Thanh biết rõ, nếu muốn thay đổi triều đại, không có hàng ngàn hàng vạn tinh binh chỉ e không thể làm được, vì thế phải cần một số lượng vũ khí sắt rất lớn, sau này nếu có thể vận chuyển quặng sắt về lại thôn Đào Hoa để chế tạo vũ khí, quả thực phải tốn rất nhiều thời gian.Nghe tiên nhân nói, sau này có thể xây dựng một con đường xi măng nối liền thôn Đào Hoa và thôn Hắc Thạch, như vậy chỉ cần một ngày để đi về mà thôi.Triệu Hi cho rằng chỉ cần người của thôn Hắc Thạch có thể ăn no mặc ấm, vậy người của thôn Đào Hoa có thể tôn sùng Triệu gia bọn họ là thần tiên, ngoài thôn Hắc Thạch ra, những thôn khác cũng sẽ như vậy. Nếu thời cơ tới, bọn họ cũng có thể chế tạo vũ khí sắt ngay tại thôn Hắc Thạch, điều này cũng không phải là không thể.Thôn Hắc Thạch này vốn hẻo lánh, nếu muốn đi chợ cũng phải mất ba bốn ngày, những quan lão gia kia ngoài việc tới thu thuế hàng năm, bình thường vốn rất ít khi tới đây, chỉ số an toàn tương đối cao.Thạch thôn trưởng suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Được!"Những tảng đá kia vốn chỉ là mấy món đồ chơi vô dụng, có thể đổi thành tiền thì không gì tốt bằng!Tống Nhất Thanh lấy khế ước đã chuẩn bị từ trước đặt lên trên bàn, cười nói: "Thôn trưởng nhìn xem có sai sót gì không, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đồng ý đi."Thạch Thôn trưởng cũng giống với thôn trưởng Đào Hoa là Trương Đại Tiến, chỉ biết mấy chữ đơn giản, mấy chuyện như ký khế ước này chỉ có thể mời người đọc sách đến, người đọc sách ở trong thôn cũng không phải tú tài như Trần Hành, mà là một gã sai vặt ngày xưa từng bán mình cho nhà giàu, lúc phu tử mời về phủ dạy học riêng cho các công tử, hắn thỉnh thoảng cũng học trộm được.Lúc thôn trưởng đang định cho người người đi gọi hắn, thì thấy một thanh niên chạy từ xa tới, hắn vô cùng sợ hãi lập tức nói: "Thôn trưởng, ngươi đã biết gì chưa? Ngô Đại Ngưu, cha ruột của Ngô thị vợ Lý gia vậy mà lại biết chữ! Hai đứa con của hắn nói rằng tiên nhân mở học đường ở thôn Đào Hoa, tất cả mọi người trong thôn bọn họ đều đang học chữ."Tay Tạ Kiệt run rẩy cầm một tờ giấy trắng thô ráp, trên tờ giấy trắng viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Tiểu Thảo, trong nhà mọi người đều rất khỏe, con hãy hiếu thảo với cha mẹ chồng, nuôi con cho tốt."Bức thư tổng cộng chưa tới 20 chữ, có một hai chữ dường như là không biết viết ra sao, ở phía trên còn viết những ký tự nhỏ giống như con nòng nọc, mặc dù hắn không hiểu ý nghĩa của những ký tự kia, tuy nhiên, khi đọc nguyên câu, muốn hiểu được ý nghĩa trong đó cũng không khó. Đây quả thực là một bức thư nhà!
Thạch thôn trưởng vui mừng, hớn hở ra chào đón, nhìn thấy chiếc xe cút kít, hắn không khỏi quan sát thêm vài lần, cảm thấy chiếc xe này cũng khá tốt.
Tống Nhất Thanh nghỉ ngơi một lát, hắn cũng không quanh co lòng vòng nói thẳng mục đích mình đến đây, bọn họ muốn mua quặng sắt của thôn Hắc Thạch, cứ mỗi nửa tháng, bọn họ sẽ đến vận chuyển một lần, hy vọng có thể hợp tác với thôn Hắc Thạch.
Mấy ngày này, Thạch thôn trưởng chỉ chờ đợi khoảnh khắc này, nào có lí do gì không đồng ý? Hắn lập tức đồng ý, còn nhiệt tình lôi kéo Tống Nhất Thanh và gọi những nam nhân đi cùng đến nhà mình bàn bạc kỹ lưỡng. Sau khi vào nhà, hắn lập tức bảo thê tử và con dâu đi rót nước, nấu ăn, còn hai đứa bé kia thì về lại nhà mình.
Hiện tại, bọn họ chuẩn bị phải mua sắm rất nhiều thứ, đương nhiên không thể bỏ ra số tiền lớn lên tới hai lượng bạc để mua bốn cái gùi mang về, Tống Nhất Thanh lại tiếp tục ép giá xuống lần nữa, khiến cho Thạch thôn trưởng có hơi do dự.
Tống Nhất Thanh biết Thạch thôn trưởng này chắc chắn biết rõ đá đen kia chính là quặng sắt, hắn không quan tâm tới những thứ khác, vô cùng tự tin nói: "Thôn trưởng yên tâm, sau này, số lượng quặng sắt mà chúng ta muốn sẽ rất nhiều, theo ý của tiên nhân, sau này nếu mọi chuyện thuận lợi, nàng sẽ đưa kỹ thuật cho mọi người, lúc đó, nếu chúng ta có yêu cầu, quý thôn cũng có thể hỗ trợ chế tạo sắt."
Trong lòng Tống Nhất Thanh biết rõ, nếu muốn thay đổi triều đại, không có hàng ngàn hàng vạn tinh binh chỉ e không thể làm được, vì thế phải cần một số lượng vũ khí sắt rất lớn, sau này nếu có thể vận chuyển quặng sắt về lại thôn Đào Hoa để chế tạo vũ khí, quả thực phải tốn rất nhiều thời gian.
Nghe tiên nhân nói, sau này có thể xây dựng một con đường xi măng nối liền thôn Đào Hoa và thôn Hắc Thạch, như vậy chỉ cần một ngày để đi về mà thôi.
Triệu Hi cho rằng chỉ cần người của thôn Hắc Thạch có thể ăn no mặc ấm, vậy người của thôn Đào Hoa có thể tôn sùng Triệu gia bọn họ là thần tiên, ngoài thôn Hắc Thạch ra, những thôn khác cũng sẽ như vậy. Nếu thời cơ tới, bọn họ cũng có thể chế tạo vũ khí sắt ngay tại thôn Hắc Thạch, điều này cũng không phải là không thể.
Thôn Hắc Thạch này vốn hẻo lánh, nếu muốn đi chợ cũng phải mất ba bốn ngày, những quan lão gia kia ngoài việc tới thu thuế hàng năm, bình thường vốn rất ít khi tới đây, chỉ số an toàn tương đối cao.
Thạch thôn trưởng suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Được!"
Những tảng đá kia vốn chỉ là mấy món đồ chơi vô dụng, có thể đổi thành tiền thì không gì tốt bằng!
Tống Nhất Thanh lấy khế ước đã chuẩn bị từ trước đặt lên trên bàn, cười nói: "Thôn trưởng nhìn xem có sai sót gì không, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đồng ý đi."
Thạch Thôn trưởng cũng giống với thôn trưởng Đào Hoa là Trương Đại Tiến, chỉ biết mấy chữ đơn giản, mấy chuyện như ký khế ước này chỉ có thể mời người đọc sách đến, người đọc sách ở trong thôn cũng không phải tú tài như Trần Hành, mà là một gã sai vặt ngày xưa từng bán mình cho nhà giàu, lúc phu tử mời về phủ dạy học riêng cho các công tử, hắn thỉnh thoảng cũng học trộm được.
Lúc thôn trưởng đang định cho người người đi gọi hắn, thì thấy một thanh niên chạy từ xa tới, hắn vô cùng sợ hãi lập tức nói: "Thôn trưởng, ngươi đã biết gì chưa? Ngô Đại Ngưu, cha ruột của Ngô thị vợ Lý gia vậy mà lại biết chữ! Hai đứa con của hắn nói rằng tiên nhân mở học đường ở thôn Đào Hoa, tất cả mọi người trong thôn bọn họ đều đang học chữ."
Tay Tạ Kiệt run rẩy cầm một tờ giấy trắng thô ráp, trên tờ giấy trắng viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Tiểu Thảo, trong nhà mọi người đều rất khỏe, con hãy hiếu thảo với cha mẹ chồng, nuôi con cho tốt."
Bức thư tổng cộng chưa tới 20 chữ, có một hai chữ dường như là không biết viết ra sao, ở phía trên còn viết những ký tự nhỏ giống như con nòng nọc, mặc dù hắn không hiểu ý nghĩa của những ký tự kia, tuy nhiên, khi đọc nguyên câu, muốn hiểu được ý nghĩa trong đó cũng không khó. Đây quả thực là một bức thư nhà!
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Thạch thôn trưởng vui mừng, hớn hở ra chào đón, nhìn thấy chiếc xe cút kít, hắn không khỏi quan sát thêm vài lần, cảm thấy chiếc xe này cũng khá tốt.Tống Nhất Thanh nghỉ ngơi một lát, hắn cũng không quanh co lòng vòng nói thẳng mục đích mình đến đây, bọn họ muốn mua quặng sắt của thôn Hắc Thạch, cứ mỗi nửa tháng, bọn họ sẽ đến vận chuyển một lần, hy vọng có thể hợp tác với thôn Hắc Thạch.Mấy ngày này, Thạch thôn trưởng chỉ chờ đợi khoảnh khắc này, nào có lí do gì không đồng ý? Hắn lập tức đồng ý, còn nhiệt tình lôi kéo Tống Nhất Thanh và gọi những nam nhân đi cùng đến nhà mình bàn bạc kỹ lưỡng. Sau khi vào nhà, hắn lập tức bảo thê tử và con dâu đi rót nước, nấu ăn, còn hai đứa bé kia thì về lại nhà mình.Hiện tại, bọn họ chuẩn bị phải mua sắm rất nhiều thứ, đương nhiên không thể bỏ ra số tiền lớn lên tới hai lượng bạc để mua bốn cái gùi mang về, Tống Nhất Thanh lại tiếp tục ép giá xuống lần nữa, khiến cho Thạch thôn trưởng có hơi do dự.Tống Nhất Thanh biết Thạch thôn trưởng này chắc chắn biết rõ đá đen kia chính là quặng sắt, hắn không quan tâm tới những thứ khác, vô cùng tự tin nói: "Thôn trưởng yên tâm, sau này, số lượng quặng sắt mà chúng ta muốn sẽ rất nhiều, theo ý của tiên nhân, sau này nếu mọi chuyện thuận lợi, nàng sẽ đưa kỹ thuật cho mọi người, lúc đó, nếu chúng ta có yêu cầu, quý thôn cũng có thể hỗ trợ chế tạo sắt."Trong lòng Tống Nhất Thanh biết rõ, nếu muốn thay đổi triều đại, không có hàng ngàn hàng vạn tinh binh chỉ e không thể làm được, vì thế phải cần một số lượng vũ khí sắt rất lớn, sau này nếu có thể vận chuyển quặng sắt về lại thôn Đào Hoa để chế tạo vũ khí, quả thực phải tốn rất nhiều thời gian.Nghe tiên nhân nói, sau này có thể xây dựng một con đường xi măng nối liền thôn Đào Hoa và thôn Hắc Thạch, như vậy chỉ cần một ngày để đi về mà thôi.Triệu Hi cho rằng chỉ cần người của thôn Hắc Thạch có thể ăn no mặc ấm, vậy người của thôn Đào Hoa có thể tôn sùng Triệu gia bọn họ là thần tiên, ngoài thôn Hắc Thạch ra, những thôn khác cũng sẽ như vậy. Nếu thời cơ tới, bọn họ cũng có thể chế tạo vũ khí sắt ngay tại thôn Hắc Thạch, điều này cũng không phải là không thể.Thôn Hắc Thạch này vốn hẻo lánh, nếu muốn đi chợ cũng phải mất ba bốn ngày, những quan lão gia kia ngoài việc tới thu thuế hàng năm, bình thường vốn rất ít khi tới đây, chỉ số an toàn tương đối cao.Thạch thôn trưởng suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Được!"Những tảng đá kia vốn chỉ là mấy món đồ chơi vô dụng, có thể đổi thành tiền thì không gì tốt bằng!Tống Nhất Thanh lấy khế ước đã chuẩn bị từ trước đặt lên trên bàn, cười nói: "Thôn trưởng nhìn xem có sai sót gì không, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đồng ý đi."Thạch Thôn trưởng cũng giống với thôn trưởng Đào Hoa là Trương Đại Tiến, chỉ biết mấy chữ đơn giản, mấy chuyện như ký khế ước này chỉ có thể mời người đọc sách đến, người đọc sách ở trong thôn cũng không phải tú tài như Trần Hành, mà là một gã sai vặt ngày xưa từng bán mình cho nhà giàu, lúc phu tử mời về phủ dạy học riêng cho các công tử, hắn thỉnh thoảng cũng học trộm được.Lúc thôn trưởng đang định cho người người đi gọi hắn, thì thấy một thanh niên chạy từ xa tới, hắn vô cùng sợ hãi lập tức nói: "Thôn trưởng, ngươi đã biết gì chưa? Ngô Đại Ngưu, cha ruột của Ngô thị vợ Lý gia vậy mà lại biết chữ! Hai đứa con của hắn nói rằng tiên nhân mở học đường ở thôn Đào Hoa, tất cả mọi người trong thôn bọn họ đều đang học chữ."Tay Tạ Kiệt run rẩy cầm một tờ giấy trắng thô ráp, trên tờ giấy trắng viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Tiểu Thảo, trong nhà mọi người đều rất khỏe, con hãy hiếu thảo với cha mẹ chồng, nuôi con cho tốt."Bức thư tổng cộng chưa tới 20 chữ, có một hai chữ dường như là không biết viết ra sao, ở phía trên còn viết những ký tự nhỏ giống như con nòng nọc, mặc dù hắn không hiểu ý nghĩa của những ký tự kia, tuy nhiên, khi đọc nguyên câu, muốn hiểu được ý nghĩa trong đó cũng không khó. Đây quả thực là một bức thư nhà!