Tác giả:

Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…

Chương 115: Chương 115

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Có hán tử sợ tới mức ấp úng: "Heo cũng sinh không được nhiều như vậy...""Cân ra chưa? Bao nhiêu, rốt cuộc được bao nhiêu?" Thôn trưởng vội vàng nhìn thôn dân đo đạc, gấp rút hỏi.Thôn dân kia không trả lời, sau khi dụi dụi mắt tính toán lại, lúc này mới kinh hãi nói: "Thôn, thôn trưởng, mẫu đất nhà ngài đại khái sản xuất năm, năm mươi thạch khoai lang."Thôn trưởng giờ phút này đầu óc trống rỗng, ánh mắt dại ra nhìn khoai lang trong đất.Năm, năm mươi thạch? Tiên gia không phải nói khoai lang ước chừng 40 thạch sao? Vốn tưởng rằng giống tiên ở đất phàm chắc là không được nhiều như vậy, được bảy tám thạch đã là tiên nhân chúc phúc, kết quả không chỉ thật sự nhiều như vậy, hơn nữa còn vượt qua mong muốn?Nhìn lá khoai lang xanh biếc đổ ở bên bờ ruộng, có thôn dân nhịn không được, hỏi: "Đám lá cây này xử lý như thế nào? Cũng đốt như là rơm sao?"Ai ngờ một người bên cạnh hô to: "Đốt cái gì mà đốt, tiên nhân nói lá khoai lang cũng có thể ăn, ngươi dám đốt lương thực sao?"Thôn dân ở đây khiếp sợ, lá khoai lang cũng có thể ăn? Cả đống này đều là lá khoai lang a!!Thôn trưởng bắt đầu thở hổn hển, khuôn mặt già nua dần dần đỏ lên, m.á.u toàn thân đều điên cuồng vọt lên đầu, ngay sau đó trợn mắt, hưng phấn đến mức ngất xỉu bên bờ ruộng nhà mình.Con cháu Trương Đại Tiến hoảng sợ, đang muốn gọi người hỗ trợ, quay đầu nhìn thì thấy–Đám thôn dân vốn đứng trên bờ ruộng toàn bộ đều chạy, chạy như điên về ruộng nhà mình, trong gió còn truyền đến tiếng kêu mừng rỡ như điên:"Mặc kệ thôn trưởng, hắn không c.h.ế.t được, mau về nhà đem cuốc ra thu lương thực!""Kêu mẹ với vợ lấy thêm mấy cái gùi, ba cái? Đùa gì vậy? Không đủ không đủ! Trong nhà có bao nhiêu gùi đều lấy hết ra.""..."Các nhà các hộ sao còn để ý tới thôn trưởng? Tất cả đều về nhà mình tìm nông cụ và gùi, tất cả đều ra ruộng thu hoạch lương thực.Ngày này, là ngày vui sướng nhất của toàn bộ dân thôn Đào Hoa, chỉ cần ở trong ruộng tiện tay đào một cái là ra lương thực, trong tầm mắt toàn bộ đều là lương thực!Giống tiên được tiên nhân gọi là khoai tây kia, đào ra mỗi mẫu cũng được 40 thạch!Trồng trọt cả đời, lần *****ên bọn họ thấy tình cảnh này.Thôn dân nhìn mỗi nhà đều chất đống lương thực, đôi môi run rẩy nói: "Nếu tất cả đất của chúng ta đều trồng giống tiên..."Còn phải lo lắng không có cơm ăn sẽ c.h.ế.t đói sao?Năm nay không cần đói bụng, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu...Có thôn dân đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất, khó chịu dùng nắm đ.ấ.m điên cuồng đập vào n.g.ự.c mình, miệng vừa khóc vừa cười hô to: "Ta ngu xuẩn a, lúc trước không tin lời tiên nhân, chỉ trồng có một mẫu đất, ta là kẻ ngu, ta là kẻ ngu, ta thật đáng chết!"Lời nói như vậy cứ vang lên không dứt, ngược lại có thôn dân tự an ủi: "Tiên nhân cũng chỉ mang đến bấy nhiêu giống tiên, chúng ta muốn nhiều hơn cũng không có. Nhưng hiện tại tốt rồi, có lương thực để ăn, ngay cả hạt giống để gieo trồng cũng có."Nghe các tiên nhân nói, giống tiên lớn rất nhanh, chỉ cần chờ thêm ba bốn tháng là có thể thu hoạch thêm một lượng lớn lương thực."Nghĩa là từ hôm nay trở đi chúng ta không cần sợ đói nữa, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu?", Có thôn dân không tin hỏi.Chính xác!Lúc trước các tiên nhân còn đùa giỡn nói với bọn họ, bọn họ có nhiều mẫu ruộng tốt như vậy để trồng lương thực, về sau lương thực sẽ nhiều đến mức thối rữa trong đất, lúc ấy có ai tin không? Lương thực quý như vậy, làm sao có thể nát dưới đất được? Chuyện này không thể tưởng tượng được.Nhưng mà, hôm nay, bọn họ dám ảo tưởng ngày đó.Ngày hôm đó, từng nhóm thôn dân đi đến tiên cảnh, cũng không ấn chuông cửa đi vào, chỉ mang theo người nhà dập đầu trước cửa lớn, khiến cho hộ vệ trước cửa thập phần không được tự nhiên.Đi theo triều đình có ích lợi gì? Triều đình chỉ biết thu thuế má, năm trước dịch bệnh cũng có giúp đỡ bọn họ đâu? Đi theo nghĩa quân có ích lợi gì? Đem đầu dắt trên thắt lưng quần, nghe thủ lĩnh tuyên dương khẩu hiệu vô nghĩa, còn không chắc có lương có ruộng.

Có hán tử sợ tới mức ấp úng: "Heo cũng sinh không được nhiều như vậy..."

"Cân ra chưa? Bao nhiêu, rốt cuộc được bao nhiêu?" Thôn trưởng vội vàng nhìn thôn dân đo đạc, gấp rút hỏi.

Thôn dân kia không trả lời, sau khi dụi dụi mắt tính toán lại, lúc này mới kinh hãi nói: "Thôn, thôn trưởng, mẫu đất nhà ngài đại khái sản xuất năm, năm mươi thạch khoai lang."

Thôn trưởng giờ phút này đầu óc trống rỗng, ánh mắt dại ra nhìn khoai lang trong đất.

Năm, năm mươi thạch? Tiên gia không phải nói khoai lang ước chừng 40 thạch sao? Vốn tưởng rằng giống tiên ở đất phàm chắc là không được nhiều như vậy, được bảy tám thạch đã là tiên nhân chúc phúc, kết quả không chỉ thật sự nhiều như vậy, hơn nữa còn vượt qua mong muốn?

Nhìn lá khoai lang xanh biếc đổ ở bên bờ ruộng, có thôn dân nhịn không được, hỏi: "Đám lá cây này xử lý như thế nào? Cũng đốt như là rơm sao?"

Ai ngờ một người bên cạnh hô to: "Đốt cái gì mà đốt, tiên nhân nói lá khoai lang cũng có thể ăn, ngươi dám đốt lương thực sao?"

Thôn dân ở đây khiếp sợ, lá khoai lang cũng có thể ăn? Cả đống này đều là lá khoai lang a!!

Thôn trưởng bắt đầu thở hổn hển, khuôn mặt già nua dần dần đỏ lên, m.á.u toàn thân đều điên cuồng vọt lên đầu, ngay sau đó trợn mắt, hưng phấn đến mức ngất xỉu bên bờ ruộng nhà mình.

Con cháu Trương Đại Tiến hoảng sợ, đang muốn gọi người hỗ trợ, quay đầu nhìn thì thấy–

Đám thôn dân vốn đứng trên bờ ruộng toàn bộ đều chạy, chạy như điên về ruộng nhà mình, trong gió còn truyền đến tiếng kêu mừng rỡ như điên:

"Mặc kệ thôn trưởng, hắn không c.h.ế.t được, mau về nhà đem cuốc ra thu lương thực!"

"Kêu mẹ với vợ lấy thêm mấy cái gùi, ba cái? Đùa gì vậy? Không đủ không đủ! Trong nhà có bao nhiêu gùi đều lấy hết ra."

"..."

Các nhà các hộ sao còn để ý tới thôn trưởng? Tất cả đều về nhà mình tìm nông cụ và gùi, tất cả đều ra ruộng thu hoạch lương thực.

Ngày này, là ngày vui sướng nhất của toàn bộ dân thôn Đào Hoa, chỉ cần ở trong ruộng tiện tay đào một cái là ra lương thực, trong tầm mắt toàn bộ đều là lương thực!

Giống tiên được tiên nhân gọi là khoai tây kia, đào ra mỗi mẫu cũng được 40 thạch!

Trồng trọt cả đời, lần *****ên bọn họ thấy tình cảnh này.

Thôn dân nhìn mỗi nhà đều chất đống lương thực, đôi môi run rẩy nói: "Nếu tất cả đất của chúng ta đều trồng giống tiên..."

Còn phải lo lắng không có cơm ăn sẽ c.h.ế.t đói sao?

Năm nay không cần đói bụng, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu...

Có thôn dân đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất, khó chịu dùng nắm đ.ấ.m điên cuồng đập vào n.g.ự.c mình, miệng vừa khóc vừa cười hô to: "Ta ngu xuẩn a, lúc trước không tin lời tiên nhân, chỉ trồng có một mẫu đất, ta là kẻ ngu, ta là kẻ ngu, ta thật đáng chết!"

Lời nói như vậy cứ vang lên không dứt, ngược lại có thôn dân tự an ủi: "Tiên nhân cũng chỉ mang đến bấy nhiêu giống tiên, chúng ta muốn nhiều hơn cũng không có. Nhưng hiện tại tốt rồi, có lương thực để ăn, ngay cả hạt giống để gieo trồng cũng có."

Nghe các tiên nhân nói, giống tiên lớn rất nhanh, chỉ cần chờ thêm ba bốn tháng là có thể thu hoạch thêm một lượng lớn lương thực.

"Nghĩa là từ hôm nay trở đi chúng ta không cần sợ đói nữa, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu?", Có thôn dân không tin hỏi.

Chính xác!

Lúc trước các tiên nhân còn đùa giỡn nói với bọn họ, bọn họ có nhiều mẫu ruộng tốt như vậy để trồng lương thực, về sau lương thực sẽ nhiều đến mức thối rữa trong đất, lúc ấy có ai tin không? Lương thực quý như vậy, làm sao có thể nát dưới đất được? Chuyện này không thể tưởng tượng được.

Nhưng mà, hôm nay, bọn họ dám ảo tưởng ngày đó.

Ngày hôm đó, từng nhóm thôn dân đi đến tiên cảnh, cũng không ấn chuông cửa đi vào, chỉ mang theo người nhà dập đầu trước cửa lớn, khiến cho hộ vệ trước cửa thập phần không được tự nhiên.

Đi theo triều đình có ích lợi gì? Triều đình chỉ biết thu thuế má, năm trước dịch bệnh cũng có giúp đỡ bọn họ đâu? Đi theo nghĩa quân có ích lợi gì? Đem đầu dắt trên thắt lưng quần, nghe thủ lĩnh tuyên dương khẩu hiệu vô nghĩa, còn không chắc có lương có ruộng.

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Có hán tử sợ tới mức ấp úng: "Heo cũng sinh không được nhiều như vậy...""Cân ra chưa? Bao nhiêu, rốt cuộc được bao nhiêu?" Thôn trưởng vội vàng nhìn thôn dân đo đạc, gấp rút hỏi.Thôn dân kia không trả lời, sau khi dụi dụi mắt tính toán lại, lúc này mới kinh hãi nói: "Thôn, thôn trưởng, mẫu đất nhà ngài đại khái sản xuất năm, năm mươi thạch khoai lang."Thôn trưởng giờ phút này đầu óc trống rỗng, ánh mắt dại ra nhìn khoai lang trong đất.Năm, năm mươi thạch? Tiên gia không phải nói khoai lang ước chừng 40 thạch sao? Vốn tưởng rằng giống tiên ở đất phàm chắc là không được nhiều như vậy, được bảy tám thạch đã là tiên nhân chúc phúc, kết quả không chỉ thật sự nhiều như vậy, hơn nữa còn vượt qua mong muốn?Nhìn lá khoai lang xanh biếc đổ ở bên bờ ruộng, có thôn dân nhịn không được, hỏi: "Đám lá cây này xử lý như thế nào? Cũng đốt như là rơm sao?"Ai ngờ một người bên cạnh hô to: "Đốt cái gì mà đốt, tiên nhân nói lá khoai lang cũng có thể ăn, ngươi dám đốt lương thực sao?"Thôn dân ở đây khiếp sợ, lá khoai lang cũng có thể ăn? Cả đống này đều là lá khoai lang a!!Thôn trưởng bắt đầu thở hổn hển, khuôn mặt già nua dần dần đỏ lên, m.á.u toàn thân đều điên cuồng vọt lên đầu, ngay sau đó trợn mắt, hưng phấn đến mức ngất xỉu bên bờ ruộng nhà mình.Con cháu Trương Đại Tiến hoảng sợ, đang muốn gọi người hỗ trợ, quay đầu nhìn thì thấy–Đám thôn dân vốn đứng trên bờ ruộng toàn bộ đều chạy, chạy như điên về ruộng nhà mình, trong gió còn truyền đến tiếng kêu mừng rỡ như điên:"Mặc kệ thôn trưởng, hắn không c.h.ế.t được, mau về nhà đem cuốc ra thu lương thực!""Kêu mẹ với vợ lấy thêm mấy cái gùi, ba cái? Đùa gì vậy? Không đủ không đủ! Trong nhà có bao nhiêu gùi đều lấy hết ra.""..."Các nhà các hộ sao còn để ý tới thôn trưởng? Tất cả đều về nhà mình tìm nông cụ và gùi, tất cả đều ra ruộng thu hoạch lương thực.Ngày này, là ngày vui sướng nhất của toàn bộ dân thôn Đào Hoa, chỉ cần ở trong ruộng tiện tay đào một cái là ra lương thực, trong tầm mắt toàn bộ đều là lương thực!Giống tiên được tiên nhân gọi là khoai tây kia, đào ra mỗi mẫu cũng được 40 thạch!Trồng trọt cả đời, lần *****ên bọn họ thấy tình cảnh này.Thôn dân nhìn mỗi nhà đều chất đống lương thực, đôi môi run rẩy nói: "Nếu tất cả đất của chúng ta đều trồng giống tiên..."Còn phải lo lắng không có cơm ăn sẽ c.h.ế.t đói sao?Năm nay không cần đói bụng, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu...Có thôn dân đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất, khó chịu dùng nắm đ.ấ.m điên cuồng đập vào n.g.ự.c mình, miệng vừa khóc vừa cười hô to: "Ta ngu xuẩn a, lúc trước không tin lời tiên nhân, chỉ trồng có một mẫu đất, ta là kẻ ngu, ta là kẻ ngu, ta thật đáng chết!"Lời nói như vậy cứ vang lên không dứt, ngược lại có thôn dân tự an ủi: "Tiên nhân cũng chỉ mang đến bấy nhiêu giống tiên, chúng ta muốn nhiều hơn cũng không có. Nhưng hiện tại tốt rồi, có lương thực để ăn, ngay cả hạt giống để gieo trồng cũng có."Nghe các tiên nhân nói, giống tiên lớn rất nhanh, chỉ cần chờ thêm ba bốn tháng là có thể thu hoạch thêm một lượng lớn lương thực."Nghĩa là từ hôm nay trở đi chúng ta không cần sợ đói nữa, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu?", Có thôn dân không tin hỏi.Chính xác!Lúc trước các tiên nhân còn đùa giỡn nói với bọn họ, bọn họ có nhiều mẫu ruộng tốt như vậy để trồng lương thực, về sau lương thực sẽ nhiều đến mức thối rữa trong đất, lúc ấy có ai tin không? Lương thực quý như vậy, làm sao có thể nát dưới đất được? Chuyện này không thể tưởng tượng được.Nhưng mà, hôm nay, bọn họ dám ảo tưởng ngày đó.Ngày hôm đó, từng nhóm thôn dân đi đến tiên cảnh, cũng không ấn chuông cửa đi vào, chỉ mang theo người nhà dập đầu trước cửa lớn, khiến cho hộ vệ trước cửa thập phần không được tự nhiên.Đi theo triều đình có ích lợi gì? Triều đình chỉ biết thu thuế má, năm trước dịch bệnh cũng có giúp đỡ bọn họ đâu? Đi theo nghĩa quân có ích lợi gì? Đem đầu dắt trên thắt lưng quần, nghe thủ lĩnh tuyên dương khẩu hiệu vô nghĩa, còn không chắc có lương có ruộng.

Chương 115: Chương 115