Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…
Chương 122: Chương 122
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Lão huyện lệnh kia không nói hai lời, trực tiếp phong tỏa thành mới, mỗi ngày nhiều lắm sẽ cửa thành đưa chút cháo cơm, mặc kệ bọn họ sống c.h.ế.t thế nào.Bên cạnh có một ông cụ nghẹn ngào nhớ lại: "Ta nhớ rõ mấy năm trước cũng bởi vì dịch bệnh, cả thôn bên cạnh đều bị một cây đuốc đốt không còn. Nói không chừng chúng ta cũng..."Nếu là lưu dân triều đình còn có thể quản, nhưng nếu là dịch bệnh nghiêm trọng, vậy thì không cách nào a."Để ta xem giúp ngài." Một giọng nam truyền đến, mọi người cảnh giác nhìn nam nhân che kín bản thân, nhìn không ra mặt người kia, đây là ai a?Hài đồng bị tiêu chảy sáng mắt, vui mừng nói: "Là Triệu Ngôn tiên nhân! Ta nhớ rõ thanh âm của hắn."Trước đó Triệu Ngôn đã tới thôn Lưu Dân vài lần, mỗi lần đều dặn bọn họ chú ý vệ sinh ăn uống, dặn bọn họ rửa tay trước khi ăn cơm. Không ít lưu dân âm thầm nghị luận Triệu Ngôn tiên nhân ngày thường nói nhiều thật.Lại không nghĩ tới lúc này lại là Triệu Ngôn tiên nhân tới.Triệu Ngôn *****ên dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho bệnh nhân đã có triệu chứng, quả nhiên đều đang phát sốt, sau đó lại bắt mạch làm thêm một bước kiểm tra, hỏi thăm triệu chứng."Sốt, đau bụng tiêu chảy, đại tiện nhiều," Triệu Ngôn trầm ngâm một tiếng,"Hẳn là kiết lỵ."Triệu Ngôn thở phào nhẹ nhõm, kiết lỵ thật sự là bệnh truyền nhiễm, nhưng là bệnh có thể trị, lúc hắn mới đến chỉ sợ sẽ sinh ra một loại dịch bệnh không biết tên, hoặc là dịch bệnh hung mãnh, hắn trong lúc nhất thời cũng phải bó tay hết cách, không cứu được bệnh nhân còn có khả năng truyền nhiễm người nhà.Bên cạnh có lưu dân nhìn Triệu Ngôn, cẩn thận hỏi: "Triệu Ngôn tiên nhân, kiết lỵ là gì?Triệu Ngôn: "Ăn uống không sạch, thường bộc phát vào mùa hè và mùa thu."Lưu dân giật mình nhớ lại trước đó Triệu Ngôn tiên nhân có đến trong thôn, dặn bọn họ chú ý ăn uống vệ sinh, bọn họ lại ngoảnh mặt làm ngơ, trên mặt không khỏi sinh ra vẻ hổ thẹn. Tiên nhân thật sự có tiên thuật dự đoán trước, bọn họ hối hận vì lúc trước không nghe lời tiên nhân.Triệu Ngôn chia bệnh nhân thành hai nhóm, cách ly người đã bệnh và người chưa bệnh trước, sau đó chia bệnh nhân thành bệnh nặng và bệnh nhẹ, tách ra trị liệu, lại sắp xếp lưu dân chưa sinh bệnh chú ý vệ sinh cá nhân, đeo khẩu trang tự chế, chớ dùng nước lã, xử lý tốt vật bài tiết các loại.Bệnh kiết lỵ có thể dùng canh Bạch Đầu Ông để trị liệu, người chưa bệnh thì dùng rau ram để phòng ngừa.Nếu không tìm thấy dược liệu trong núi thành mới, Triệu Ngôn có thể viết ra phương thuốc đưa đến cửa thành nhét ra ngoài, huyện lệnh huyện Đào Nguyên không cho phép người trong thành mới đi ra, nhưng thứ mà bên trong cần hẳn vẫn có thể chuẩn bị.Ở của thành có mười mấy quân binh mang sắc mặt nghiêm túc đứng canh, trong tay mỗi người đều mang theo vũ khí, bọn họ phụng mệnh huyện lệnh đại nhân, nghiêm cấm trong lưu dân thành mới trốn ra, người vi phạm lệnh trực tiếp bị chém!Lúc này có một thư sinh trẻ tuổi mặc trường bào lưng đeo một bọc quần áo, sắc mặt sầu khổ nhìn tường thành cao lớn trước mặt, phía sau có ba bốn đại phu đi theo."Lý duyện sử, ngài đã nghĩ kỹ rồi, vào thành mới rồi liền không ra được, dù sau đó ngài có đập cửa khóc rống, các tiểu nhân phụng mệnh cũng không cách nào mở cửa cho ngài." Quan quân dẫn đầu có lòng khuyên nhủ thư sinh trẻ tuổi trước mặt.Trước kia bọn họ cũng có kinh nghiệm canh gác thành dịch bệnh, thường có người bị bệnh khóc lóc chạy đến cửa thành đập cửa muốn đi ra ngoài, ban đêm còn có người vụng trộm muốn trèo tường thành trốn ra, nhưng lần này thật sự rất lạ, bên trong một chút tiếng động cũng không có, không biết có phải dịch bệnh hung mãnh hay không, những bệnh nhân kia đều không còn sức chạy trốn.Thư sinh kia thở dài một tiếng: "Mệnh của quận thủ không thể làm trái."Trong lòng Lý Hiếu Tri bi thiết bất đắc dĩ, lúc trước bằng hữu Trần Hành viết thư mời tới thôn Đào Hoa làm ra một phen đại nghiệp, lúc ấy hắn đang được quận thủ thưởng thức nên khéo léo cự tuyệt Trần Hành, mà hắn quả thật được quận thủ thưởng thức, không phải sao? Vừa xảy ra chuyện liền bị quận thủ phái tới thành mới.
Lão huyện lệnh kia không nói hai lời, trực tiếp phong tỏa thành mới, mỗi ngày nhiều lắm sẽ cửa thành đưa chút cháo cơm, mặc kệ bọn họ sống c.h.ế.t thế nào.
Bên cạnh có một ông cụ nghẹn ngào nhớ lại: "Ta nhớ rõ mấy năm trước cũng bởi vì dịch bệnh, cả thôn bên cạnh đều bị một cây đuốc đốt không còn. Nói không chừng chúng ta cũng..."
Nếu là lưu dân triều đình còn có thể quản, nhưng nếu là dịch bệnh nghiêm trọng, vậy thì không cách nào a.
"Để ta xem giúp ngài." Một giọng nam truyền đến, mọi người cảnh giác nhìn nam nhân che kín bản thân, nhìn không ra mặt người kia, đây là ai a?
Hài đồng bị tiêu chảy sáng mắt, vui mừng nói: "Là Triệu Ngôn tiên nhân! Ta nhớ rõ thanh âm của hắn."
Trước đó Triệu Ngôn đã tới thôn Lưu Dân vài lần, mỗi lần đều dặn bọn họ chú ý vệ sinh ăn uống, dặn bọn họ rửa tay trước khi ăn cơm. Không ít lưu dân âm thầm nghị luận Triệu Ngôn tiên nhân ngày thường nói nhiều thật.
Lại không nghĩ tới lúc này lại là Triệu Ngôn tiên nhân tới.
Triệu Ngôn *****ên dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho bệnh nhân đã có triệu chứng, quả nhiên đều đang phát sốt, sau đó lại bắt mạch làm thêm một bước kiểm tra, hỏi thăm triệu chứng.
"Sốt, đau bụng tiêu chảy, đại tiện nhiều," Triệu Ngôn trầm ngâm một tiếng,"Hẳn là kiết lỵ."
Triệu Ngôn thở phào nhẹ nhõm, kiết lỵ thật sự là bệnh truyền nhiễm, nhưng là bệnh có thể trị, lúc hắn mới đến chỉ sợ sẽ sinh ra một loại dịch bệnh không biết tên, hoặc là dịch bệnh hung mãnh, hắn trong lúc nhất thời cũng phải bó tay hết cách, không cứu được bệnh nhân còn có khả năng truyền nhiễm người nhà.
Bên cạnh có lưu dân nhìn Triệu Ngôn, cẩn thận hỏi: "Triệu Ngôn tiên nhân, kiết lỵ là gì?
Triệu Ngôn: "Ăn uống không sạch, thường bộc phát vào mùa hè và mùa thu."
Lưu dân giật mình nhớ lại trước đó Triệu Ngôn tiên nhân có đến trong thôn, dặn bọn họ chú ý ăn uống vệ sinh, bọn họ lại ngoảnh mặt làm ngơ, trên mặt không khỏi sinh ra vẻ hổ thẹn. Tiên nhân thật sự có tiên thuật dự đoán trước, bọn họ hối hận vì lúc trước không nghe lời tiên nhân.
Triệu Ngôn chia bệnh nhân thành hai nhóm, cách ly người đã bệnh và người chưa bệnh trước, sau đó chia bệnh nhân thành bệnh nặng và bệnh nhẹ, tách ra trị liệu, lại sắp xếp lưu dân chưa sinh bệnh chú ý vệ sinh cá nhân, đeo khẩu trang tự chế, chớ dùng nước lã, xử lý tốt vật bài tiết các loại.
Bệnh kiết lỵ có thể dùng canh Bạch Đầu Ông để trị liệu, người chưa bệnh thì dùng rau ram để phòng ngừa.
Nếu không tìm thấy dược liệu trong núi thành mới, Triệu Ngôn có thể viết ra phương thuốc đưa đến cửa thành nhét ra ngoài, huyện lệnh huyện Đào Nguyên không cho phép người trong thành mới đi ra, nhưng thứ mà bên trong cần hẳn vẫn có thể chuẩn bị.
Ở của thành có mười mấy quân binh mang sắc mặt nghiêm túc đứng canh, trong tay mỗi người đều mang theo vũ khí, bọn họ phụng mệnh huyện lệnh đại nhân, nghiêm cấm trong lưu dân thành mới trốn ra, người vi phạm lệnh trực tiếp bị chém!
Lúc này có một thư sinh trẻ tuổi mặc trường bào lưng đeo một bọc quần áo, sắc mặt sầu khổ nhìn tường thành cao lớn trước mặt, phía sau có ba bốn đại phu đi theo.
"Lý duyện sử, ngài đã nghĩ kỹ rồi, vào thành mới rồi liền không ra được, dù sau đó ngài có đập cửa khóc rống, các tiểu nhân phụng mệnh cũng không cách nào mở cửa cho ngài." Quan quân dẫn đầu có lòng khuyên nhủ thư sinh trẻ tuổi trước mặt.
Trước kia bọn họ cũng có kinh nghiệm canh gác thành dịch bệnh, thường có người bị bệnh khóc lóc chạy đến cửa thành đập cửa muốn đi ra ngoài, ban đêm còn có người vụng trộm muốn trèo tường thành trốn ra, nhưng lần này thật sự rất lạ, bên trong một chút tiếng động cũng không có, không biết có phải dịch bệnh hung mãnh hay không, những bệnh nhân kia đều không còn sức chạy trốn.
Thư sinh kia thở dài một tiếng: "Mệnh của quận thủ không thể làm trái."
Trong lòng Lý Hiếu Tri bi thiết bất đắc dĩ, lúc trước bằng hữu Trần Hành viết thư mời tới thôn Đào Hoa làm ra một phen đại nghiệp, lúc ấy hắn đang được quận thủ thưởng thức nên khéo léo cự tuyệt Trần Hành, mà hắn quả thật được quận thủ thưởng thức, không phải sao? Vừa xảy ra chuyện liền bị quận thủ phái tới thành mới.
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Lão huyện lệnh kia không nói hai lời, trực tiếp phong tỏa thành mới, mỗi ngày nhiều lắm sẽ cửa thành đưa chút cháo cơm, mặc kệ bọn họ sống c.h.ế.t thế nào.Bên cạnh có một ông cụ nghẹn ngào nhớ lại: "Ta nhớ rõ mấy năm trước cũng bởi vì dịch bệnh, cả thôn bên cạnh đều bị một cây đuốc đốt không còn. Nói không chừng chúng ta cũng..."Nếu là lưu dân triều đình còn có thể quản, nhưng nếu là dịch bệnh nghiêm trọng, vậy thì không cách nào a."Để ta xem giúp ngài." Một giọng nam truyền đến, mọi người cảnh giác nhìn nam nhân che kín bản thân, nhìn không ra mặt người kia, đây là ai a?Hài đồng bị tiêu chảy sáng mắt, vui mừng nói: "Là Triệu Ngôn tiên nhân! Ta nhớ rõ thanh âm của hắn."Trước đó Triệu Ngôn đã tới thôn Lưu Dân vài lần, mỗi lần đều dặn bọn họ chú ý vệ sinh ăn uống, dặn bọn họ rửa tay trước khi ăn cơm. Không ít lưu dân âm thầm nghị luận Triệu Ngôn tiên nhân ngày thường nói nhiều thật.Lại không nghĩ tới lúc này lại là Triệu Ngôn tiên nhân tới.Triệu Ngôn *****ên dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho bệnh nhân đã có triệu chứng, quả nhiên đều đang phát sốt, sau đó lại bắt mạch làm thêm một bước kiểm tra, hỏi thăm triệu chứng."Sốt, đau bụng tiêu chảy, đại tiện nhiều," Triệu Ngôn trầm ngâm một tiếng,"Hẳn là kiết lỵ."Triệu Ngôn thở phào nhẹ nhõm, kiết lỵ thật sự là bệnh truyền nhiễm, nhưng là bệnh có thể trị, lúc hắn mới đến chỉ sợ sẽ sinh ra một loại dịch bệnh không biết tên, hoặc là dịch bệnh hung mãnh, hắn trong lúc nhất thời cũng phải bó tay hết cách, không cứu được bệnh nhân còn có khả năng truyền nhiễm người nhà.Bên cạnh có lưu dân nhìn Triệu Ngôn, cẩn thận hỏi: "Triệu Ngôn tiên nhân, kiết lỵ là gì?Triệu Ngôn: "Ăn uống không sạch, thường bộc phát vào mùa hè và mùa thu."Lưu dân giật mình nhớ lại trước đó Triệu Ngôn tiên nhân có đến trong thôn, dặn bọn họ chú ý ăn uống vệ sinh, bọn họ lại ngoảnh mặt làm ngơ, trên mặt không khỏi sinh ra vẻ hổ thẹn. Tiên nhân thật sự có tiên thuật dự đoán trước, bọn họ hối hận vì lúc trước không nghe lời tiên nhân.Triệu Ngôn chia bệnh nhân thành hai nhóm, cách ly người đã bệnh và người chưa bệnh trước, sau đó chia bệnh nhân thành bệnh nặng và bệnh nhẹ, tách ra trị liệu, lại sắp xếp lưu dân chưa sinh bệnh chú ý vệ sinh cá nhân, đeo khẩu trang tự chế, chớ dùng nước lã, xử lý tốt vật bài tiết các loại.Bệnh kiết lỵ có thể dùng canh Bạch Đầu Ông để trị liệu, người chưa bệnh thì dùng rau ram để phòng ngừa.Nếu không tìm thấy dược liệu trong núi thành mới, Triệu Ngôn có thể viết ra phương thuốc đưa đến cửa thành nhét ra ngoài, huyện lệnh huyện Đào Nguyên không cho phép người trong thành mới đi ra, nhưng thứ mà bên trong cần hẳn vẫn có thể chuẩn bị.Ở của thành có mười mấy quân binh mang sắc mặt nghiêm túc đứng canh, trong tay mỗi người đều mang theo vũ khí, bọn họ phụng mệnh huyện lệnh đại nhân, nghiêm cấm trong lưu dân thành mới trốn ra, người vi phạm lệnh trực tiếp bị chém!Lúc này có một thư sinh trẻ tuổi mặc trường bào lưng đeo một bọc quần áo, sắc mặt sầu khổ nhìn tường thành cao lớn trước mặt, phía sau có ba bốn đại phu đi theo."Lý duyện sử, ngài đã nghĩ kỹ rồi, vào thành mới rồi liền không ra được, dù sau đó ngài có đập cửa khóc rống, các tiểu nhân phụng mệnh cũng không cách nào mở cửa cho ngài." Quan quân dẫn đầu có lòng khuyên nhủ thư sinh trẻ tuổi trước mặt.Trước kia bọn họ cũng có kinh nghiệm canh gác thành dịch bệnh, thường có người bị bệnh khóc lóc chạy đến cửa thành đập cửa muốn đi ra ngoài, ban đêm còn có người vụng trộm muốn trèo tường thành trốn ra, nhưng lần này thật sự rất lạ, bên trong một chút tiếng động cũng không có, không biết có phải dịch bệnh hung mãnh hay không, những bệnh nhân kia đều không còn sức chạy trốn.Thư sinh kia thở dài một tiếng: "Mệnh của quận thủ không thể làm trái."Trong lòng Lý Hiếu Tri bi thiết bất đắc dĩ, lúc trước bằng hữu Trần Hành viết thư mời tới thôn Đào Hoa làm ra một phen đại nghiệp, lúc ấy hắn đang được quận thủ thưởng thức nên khéo léo cự tuyệt Trần Hành, mà hắn quả thật được quận thủ thưởng thức, không phải sao? Vừa xảy ra chuyện liền bị quận thủ phái tới thành mới.