Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…
Chương 157: Chương 157
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Triệu Ngôn không để ở trong lòng, nghe được tiếng gõ cửa, quay đầu nhìn lại quả nhiên là Triệu Hi tới đưa cơm.Triệu Ngôn mở bình giữ ấm ra, một làn hơi nóng đập vào mặt. Một đĩa khoai tây sợi xào thịt, một chén canh miến, phía dưới cùng đựng một chén cơm trắng lớn.Toàn bộ đều là đồ mới, cũng chỉ có nhà tiên nhân ăn lúa nước, hạt giống lúa gạo mà bọn họ mang đến rất hoàn mỹ, sau khi nấu xong từng hạt giống như trân châu trắng. Thế nhưng Triệu Hi tin tưởng, đợi đến sau này không thiếu lương thực, dân chúng đều sẽ dần dần thay thế lương thực chính thành gạo.Trong mùa đông giá rét này, còn có thể ăn được một miếng cơm nóng hổi là hạnh phúc lắm rồi.Học sinh bên cạnh nhìn hộp giữ nhiệt thì sợ hãi mãi không thôi, đi xe từ tiên cảnh đến trường y cũng cần chút thời gian, vật này lại có thể giữ được độ ấm cho cơm canh, quả thật là thần vật.Triệu Ngôn mới ăn vài miếng, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập: "Hiệu trưởng, các sư phụ, tiểu thư Vương gia dẫn theo một vị sản phụ tới, các học sinh thấy tình hình không ổn". Hiệu trưởng chính là Triệu Ngôn, mà các sư phụ chính là mấy lão đồ đệ.Đỗ Tông Quang nghe được thì kinh ngạc, không khỏi nói: "Sản phụ sinh con nên tìm bà đỡ đẻ, sao lại đưa tới nơi này?"Triệu Ngôn nghe vậy trực tiếp buông đũa bước nhanh ra bên ngoài, ra cửa liền thấy Vương Linh Nhi khóc đỏ mắt, đang muốn xuống xe tìm bọn họ, trong lúc hoảng loạn lại nói không thành tiếng.Chu Nguyên cưỡi ngựa từ phía sau đuổi theo, vội vàng nói: "Bá phụ bá mẫu Vương gia đang ở phía sau xe. Tiên nhân, mau cứu đại tiểu thư, hình như là bị động thai, tiểu thư muốn sinh nhưng đại phu và bà đỡ trong huyện đều không làm gì được, căn bản là bị khó sinh!"Triệu Ngôn nhướng mày, sải bước tiến lên vén rèm xe nhìn vào bên trong, sắc mặt sản phụ trẻ tuổi trắng bệch, trong miệng đang ngậm nhân sâm, dưới váy trắng là một mảng m.á.u đỏ cực kỳ chói mắt, mùi m.á.u tươi nồng đậm tràn ngập xoang mũi.Ở hiện đại, nữ nhân sinh con đều có nguy hiểm chứ đừng nói là triều Thiên Khải này, sinh con giống như giẫm một chân vào trong cửa điện Diêm Vương vậy."Mau đưa về bệnh viện tư nhân trong biệt thự, nơi đó có phòng vô trùng," Triệu Ngôn lập tức quay đầu nói với học sinh,"Gọi mấy nữ học sinh tới đây nhanh!"Mấy người Đỗ Tông Quang lấy lại tinh thần, chọn mấy nữ sinh ưu tú ngồi lên xe ngựa, Triệu Ngôn dứt khoát lấy xe đạp Tiêu Thính Vân để ở cửa đạp đi.Triệu Hi cùng Tiêu Thính Vân mắt to trừng mắt nhỏ, nàng đành thu dọn cơm canh Triệu Ngôn chưa ăn xong, mang theo hộp giữ nhiệt cùng Tiêu Thính Vân đi về nhà.Triệu Hi từng nghe Vương Linh Nhi nói qua đích tỷ của nàng gả vào Lương Phủ có gia thế lớn nhất quận Đào Nguyên, vừa rồi nhìn bụng nàng ta đã rất lớn, Lương gia sao lại để thai phụ về nhà mẹ đẻ lúc này? Nàng nhớ rõ Vương Linh Nhi nói Lương phủ tọa lạc ở một trấn mà muốn vào quận Đào Nguyên nhất định phải đi qua, chẳng lẽ tình thế bên ngoài có biến?Tiêu Thính Vân: "Bình tĩnh đã".Triệu Hi gật gật đầu, đi bộ cùng Tiêu Thính Vân trở lại biệt thự, chỉ thấy trong biệt thự có hai chiếc xe ngựa và một con tuấn mã, chắc là cha mẹ nàng cũng tới.Một đám người đứng bên ngoài bệnh viện tư nhân, ánh mắt chăm chú nhìn cửa sổ thủy tinh, mặc cho gió lạnh thổi qua.Triệu Ngôn mặc một thân áo blouse trắng đẩy cửa đi ra từ bên trong, tốc độ nói cực nhanh: "Sản phụ cùng hài tử hiện tại đang nguy hiểm đến tính mạng, cần phẫu thuật gấp, người nhà sản phụ có ở đây không? Ký tên vào giấy xác nhận"Ký tên?Vương gia ở bên cạnh đỡ lấy lão phu nhân, phu nhân không ngừng lau nước mắt, bọn họ căn bản không hiểu giải phẫu là cái gì, chỉ hiểu được ý đại khái, chẳng lẽ là sợ có chuyện không may nên mới bảo họ ký, tránh về sau phải chịu truy cứu trách nghiệm?Vương lão gia lúc này liền nói: "Ta sẽ ký, van cầu tiên nhân hãy cứu tính mạng con gái của ta".
Triệu Ngôn không để ở trong lòng, nghe được tiếng gõ cửa, quay đầu nhìn lại quả nhiên là Triệu Hi tới đưa cơm.
Triệu Ngôn mở bình giữ ấm ra, một làn hơi nóng đập vào mặt. Một đĩa khoai tây sợi xào thịt, một chén canh miến, phía dưới cùng đựng một chén cơm trắng lớn.
Toàn bộ đều là đồ mới, cũng chỉ có nhà tiên nhân ăn lúa nước, hạt giống lúa gạo mà bọn họ mang đến rất hoàn mỹ, sau khi nấu xong từng hạt giống như trân châu trắng. Thế nhưng Triệu Hi tin tưởng, đợi đến sau này không thiếu lương thực, dân chúng đều sẽ dần dần thay thế lương thực chính thành gạo.
Trong mùa đông giá rét này, còn có thể ăn được một miếng cơm nóng hổi là hạnh phúc lắm rồi.
Học sinh bên cạnh nhìn hộp giữ nhiệt thì sợ hãi mãi không thôi, đi xe từ tiên cảnh đến trường y cũng cần chút thời gian, vật này lại có thể giữ được độ ấm cho cơm canh, quả thật là thần vật.
Triệu Ngôn mới ăn vài miếng, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập: "Hiệu trưởng, các sư phụ, tiểu thư Vương gia dẫn theo một vị sản phụ tới, các học sinh thấy tình hình không ổn". Hiệu trưởng chính là Triệu Ngôn, mà các sư phụ chính là mấy lão đồ đệ.
Đỗ Tông Quang nghe được thì kinh ngạc, không khỏi nói: "Sản phụ sinh con nên tìm bà đỡ đẻ, sao lại đưa tới nơi này?"
Triệu Ngôn nghe vậy trực tiếp buông đũa bước nhanh ra bên ngoài, ra cửa liền thấy Vương Linh Nhi khóc đỏ mắt, đang muốn xuống xe tìm bọn họ, trong lúc hoảng loạn lại nói không thành tiếng.
Chu Nguyên cưỡi ngựa từ phía sau đuổi theo, vội vàng nói: "Bá phụ bá mẫu Vương gia đang ở phía sau xe. Tiên nhân, mau cứu đại tiểu thư, hình như là bị động thai, tiểu thư muốn sinh nhưng đại phu và bà đỡ trong huyện đều không làm gì được, căn bản là bị khó sinh!"
Triệu Ngôn nhướng mày, sải bước tiến lên vén rèm xe nhìn vào bên trong, sắc mặt sản phụ trẻ tuổi trắng bệch, trong miệng đang ngậm nhân sâm, dưới váy trắng là một mảng m.á.u đỏ cực kỳ chói mắt, mùi m.á.u tươi nồng đậm tràn ngập xoang mũi.
Ở hiện đại, nữ nhân sinh con đều có nguy hiểm chứ đừng nói là triều Thiên Khải này, sinh con giống như giẫm một chân vào trong cửa điện Diêm Vương vậy.
"Mau đưa về bệnh viện tư nhân trong biệt thự, nơi đó có phòng vô trùng," Triệu Ngôn lập tức quay đầu nói với học sinh,"Gọi mấy nữ học sinh tới đây nhanh!"
Mấy người Đỗ Tông Quang lấy lại tinh thần, chọn mấy nữ sinh ưu tú ngồi lên xe ngựa, Triệu Ngôn dứt khoát lấy xe đạp Tiêu Thính Vân để ở cửa đạp đi.
Triệu Hi cùng Tiêu Thính Vân mắt to trừng mắt nhỏ, nàng đành thu dọn cơm canh Triệu Ngôn chưa ăn xong, mang theo hộp giữ nhiệt cùng Tiêu Thính Vân đi về nhà.
Triệu Hi từng nghe Vương Linh Nhi nói qua đích tỷ của nàng gả vào Lương Phủ có gia thế lớn nhất quận Đào Nguyên, vừa rồi nhìn bụng nàng ta đã rất lớn, Lương gia sao lại để thai phụ về nhà mẹ đẻ lúc này? Nàng nhớ rõ Vương Linh Nhi nói Lương phủ tọa lạc ở một trấn mà muốn vào quận Đào Nguyên nhất định phải đi qua, chẳng lẽ tình thế bên ngoài có biến?
Tiêu Thính Vân: "Bình tĩnh đã".
Triệu Hi gật gật đầu, đi bộ cùng Tiêu Thính Vân trở lại biệt thự, chỉ thấy trong biệt thự có hai chiếc xe ngựa và một con tuấn mã, chắc là cha mẹ nàng cũng tới.
Một đám người đứng bên ngoài bệnh viện tư nhân, ánh mắt chăm chú nhìn cửa sổ thủy tinh, mặc cho gió lạnh thổi qua.
Triệu Ngôn mặc một thân áo blouse trắng đẩy cửa đi ra từ bên trong, tốc độ nói cực nhanh: "Sản phụ cùng hài tử hiện tại đang nguy hiểm đến tính mạng, cần phẫu thuật gấp, người nhà sản phụ có ở đây không? Ký tên vào giấy xác nhận"
Ký tên?
Vương gia ở bên cạnh đỡ lấy lão phu nhân, phu nhân không ngừng lau nước mắt, bọn họ căn bản không hiểu giải phẫu là cái gì, chỉ hiểu được ý đại khái, chẳng lẽ là sợ có chuyện không may nên mới bảo họ ký, tránh về sau phải chịu truy cứu trách nghiệm?
Vương lão gia lúc này liền nói: "Ta sẽ ký, van cầu tiên nhân hãy cứu tính mạng con gái của ta".
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Triệu Ngôn không để ở trong lòng, nghe được tiếng gõ cửa, quay đầu nhìn lại quả nhiên là Triệu Hi tới đưa cơm.Triệu Ngôn mở bình giữ ấm ra, một làn hơi nóng đập vào mặt. Một đĩa khoai tây sợi xào thịt, một chén canh miến, phía dưới cùng đựng một chén cơm trắng lớn.Toàn bộ đều là đồ mới, cũng chỉ có nhà tiên nhân ăn lúa nước, hạt giống lúa gạo mà bọn họ mang đến rất hoàn mỹ, sau khi nấu xong từng hạt giống như trân châu trắng. Thế nhưng Triệu Hi tin tưởng, đợi đến sau này không thiếu lương thực, dân chúng đều sẽ dần dần thay thế lương thực chính thành gạo.Trong mùa đông giá rét này, còn có thể ăn được một miếng cơm nóng hổi là hạnh phúc lắm rồi.Học sinh bên cạnh nhìn hộp giữ nhiệt thì sợ hãi mãi không thôi, đi xe từ tiên cảnh đến trường y cũng cần chút thời gian, vật này lại có thể giữ được độ ấm cho cơm canh, quả thật là thần vật.Triệu Ngôn mới ăn vài miếng, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập: "Hiệu trưởng, các sư phụ, tiểu thư Vương gia dẫn theo một vị sản phụ tới, các học sinh thấy tình hình không ổn". Hiệu trưởng chính là Triệu Ngôn, mà các sư phụ chính là mấy lão đồ đệ.Đỗ Tông Quang nghe được thì kinh ngạc, không khỏi nói: "Sản phụ sinh con nên tìm bà đỡ đẻ, sao lại đưa tới nơi này?"Triệu Ngôn nghe vậy trực tiếp buông đũa bước nhanh ra bên ngoài, ra cửa liền thấy Vương Linh Nhi khóc đỏ mắt, đang muốn xuống xe tìm bọn họ, trong lúc hoảng loạn lại nói không thành tiếng.Chu Nguyên cưỡi ngựa từ phía sau đuổi theo, vội vàng nói: "Bá phụ bá mẫu Vương gia đang ở phía sau xe. Tiên nhân, mau cứu đại tiểu thư, hình như là bị động thai, tiểu thư muốn sinh nhưng đại phu và bà đỡ trong huyện đều không làm gì được, căn bản là bị khó sinh!"Triệu Ngôn nhướng mày, sải bước tiến lên vén rèm xe nhìn vào bên trong, sắc mặt sản phụ trẻ tuổi trắng bệch, trong miệng đang ngậm nhân sâm, dưới váy trắng là một mảng m.á.u đỏ cực kỳ chói mắt, mùi m.á.u tươi nồng đậm tràn ngập xoang mũi.Ở hiện đại, nữ nhân sinh con đều có nguy hiểm chứ đừng nói là triều Thiên Khải này, sinh con giống như giẫm một chân vào trong cửa điện Diêm Vương vậy."Mau đưa về bệnh viện tư nhân trong biệt thự, nơi đó có phòng vô trùng," Triệu Ngôn lập tức quay đầu nói với học sinh,"Gọi mấy nữ học sinh tới đây nhanh!"Mấy người Đỗ Tông Quang lấy lại tinh thần, chọn mấy nữ sinh ưu tú ngồi lên xe ngựa, Triệu Ngôn dứt khoát lấy xe đạp Tiêu Thính Vân để ở cửa đạp đi.Triệu Hi cùng Tiêu Thính Vân mắt to trừng mắt nhỏ, nàng đành thu dọn cơm canh Triệu Ngôn chưa ăn xong, mang theo hộp giữ nhiệt cùng Tiêu Thính Vân đi về nhà.Triệu Hi từng nghe Vương Linh Nhi nói qua đích tỷ của nàng gả vào Lương Phủ có gia thế lớn nhất quận Đào Nguyên, vừa rồi nhìn bụng nàng ta đã rất lớn, Lương gia sao lại để thai phụ về nhà mẹ đẻ lúc này? Nàng nhớ rõ Vương Linh Nhi nói Lương phủ tọa lạc ở một trấn mà muốn vào quận Đào Nguyên nhất định phải đi qua, chẳng lẽ tình thế bên ngoài có biến?Tiêu Thính Vân: "Bình tĩnh đã".Triệu Hi gật gật đầu, đi bộ cùng Tiêu Thính Vân trở lại biệt thự, chỉ thấy trong biệt thự có hai chiếc xe ngựa và một con tuấn mã, chắc là cha mẹ nàng cũng tới.Một đám người đứng bên ngoài bệnh viện tư nhân, ánh mắt chăm chú nhìn cửa sổ thủy tinh, mặc cho gió lạnh thổi qua.Triệu Ngôn mặc một thân áo blouse trắng đẩy cửa đi ra từ bên trong, tốc độ nói cực nhanh: "Sản phụ cùng hài tử hiện tại đang nguy hiểm đến tính mạng, cần phẫu thuật gấp, người nhà sản phụ có ở đây không? Ký tên vào giấy xác nhận"Ký tên?Vương gia ở bên cạnh đỡ lấy lão phu nhân, phu nhân không ngừng lau nước mắt, bọn họ căn bản không hiểu giải phẫu là cái gì, chỉ hiểu được ý đại khái, chẳng lẽ là sợ có chuyện không may nên mới bảo họ ký, tránh về sau phải chịu truy cứu trách nghiệm?Vương lão gia lúc này liền nói: "Ta sẽ ký, van cầu tiên nhân hãy cứu tính mạng con gái của ta".