Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…
Chương 175: Chương 175
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Triệu Húc cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, những hán tử kia đều là hắn tự mình chọn ra, hơn nửa năm này cùng ăn cùng ở, cùng nhau huấn luyện, hắn đã sớm coi những hán tử kia là huynh đệ, còn đồng ý các hương thân ở Tân Thành, sẽ dẫn bọn họ bình an trở về.Triệu Húc lập tức kêu lên: "Đại ca, làm phiền ngươi rồi".Triệu Ngôn cũng không quay đầu lại, tập trung cứu chữa người bị thương, còn lại Triệu Húc cùng Tiêu Thính Vân và huyện lệnh Đào Tiên đi thương nghị sự tình.Huyện Đào Tiên lớn hơn huyện Đào Nguyên không ít, đại phu trên trấn cũng có hơn mười người, tất cả đều bị thúc giục bắt tới cứu chữa những người bị thương.Có y sinh đang dùng bình xịt để khử trùng trong trại, bên ngoài mỗi lều trại đều đặt một chậu nước.Đêm đông rét lạnh như vậy những những người vào trong trướng này dù có lạnh mấy cũng phải rửa tay, động tác này làm các đại phu trong huyện đều cảm thấy bối rối không hiểu.Đại phu rửa tay bị lạnh đến run rẩy, thật vất vả đi vào trong trướng liền ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng đậm, liếc mắt nhìn vào bên trong thấy binh lính bị thương sốt cao, lập tức nói: "Không được, hán tử này nếu muốn sống thì phải cắt bỏ chân, nhanh lên!"Triệu Ngôn nhìn thương thế: "Cắt chân? Cái này cần gì phải cắt chân?".Thông qua đám đồ đệ của hắn, Triệu Ngôn biết y thuật của triều Thiên Khải rất không tốt, nếu trên chiến trường mà bị thương chỗ nào, muốn bảo vệ tính mạng liền phải trực tiếp cắt bỏ chân tay, cho dù chỉ bị kiếm sắt cắt rách da thịt, cũng làm cho miệng vết thương dễ bị nhiễm trùng thối rữa dẫn đến tử vong. Nhưng bọn họ không có thuốc tê, không ít binh sĩ trong quá trình cắt bỏ bị đau đến sốc mà chết".Triệu Ngôn đã nhận được tin tức, ngày thứ hai sau khi hắn xuất phát, trường y thành mới đã nghiên cứu chế tạo thành công Penicillin, thuốc này đừng nói là dùng ở triều Thiên Khải, dù là thế kỷ 20 cũng vẫn là tiên dược.Triệu Ngôn dứt khoát để cho những đại phu kia đi xử lý người bị thương nhẹ, còn hắn mang theo y sinh tự mình dùng thuốc.Đại phu kia vung tay áo thở dài: "Tiểu tử, ngươi đây là làm hại tính mạng của hắn a!" nhịn đau cắt bỏ chân tay còn có cơ hội sống sót, nếu không cắt bỏ thì cái mạng nhỏ của hán tử kia khó mà giữ được.Mấy đại phu đi ra ngoài băng bó cho người bị thương nhẹ, đột nhiên nhìn thấy những y sinh tuổi tác còn nhỏ cầm một cây gậy gỗ đầu bạc đang cầm máu, không khỏi hỏi: "Đây là vật gì?"Y sinh đáp: "Gậy bông, dùng để cầm máu".Đây là bông gòn tự chế của trường y bọn họ, năm nay bông gòn ở Tân Thành vốn không nhiều lắm, xưởng trưởng xưởng bông nghe nói đến việc dùng bông gòn làm gậy bông đã tức giận đến mức lý luận với chủ nhiệm của trường y.Các đại phu vây xem một lát, không khỏi gật đầu: "Vật này quả thật là dùng rất tốt." Kỹ thuật tên kia giống như gà mờ, nhưng ngược lại làm ra thứ này dùng rất tốt.Y sinh kia cũng không biết trong lòng những đại phu này còn đang châm chọc hiệu trưởng Triệu Ngôn của bọn họ, ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo: "Hiệu trưởng của chúng ta là tiên y từ trên trời xuống, những thứ như bông gòn này không tính là cái gì."Đám đại phu kia: "..." Sao càng nghe càng thấy khó hiểu?Sau khi đã giúp những người bị thương nhẹ xử lý vết thương, đám đại phu này liền ngủ gật trong trướng. Sáng sớm hôm sau cả đám bị tiếng tập luyện của đám binh lính này đánh thức, nhìn qua khu vực người bị thương, rồi lại đi vào trong trướng nhìn những người bị thương nặng khác.*****ên đi vào xem, lão đại phu liền cảm thấy không đúng, sắc mặt sao lại thấy có chút tốt hơn?Đại phu tiến lên sờ trán, kinh ngạc phát hiện người đàn ông kia sốt cao đã hạ, hô hấp đều đặn, vội vén chăn của hắn lên, mắt nhìn chằm chằm vào tứ chi vẫn còn khỏe mạnh của người đàn ông kia.Không cắt chân, người không c.h.ế.t mà còn cảm thấy dần dần khỏi hẳn, rốt cuộc đây là loại thủ đoạn nào?!Đám đại phu này lấy lại tinh thần, vành mắt đỏ bừng như phát điên lần lượt đi kiểm tra từng bính sĩ trọng thương trong màn trướng, không ai bị cắt chân! Một số tướng sĩ mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng hô hấp đều đặn.
Triệu Húc cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, những hán tử kia đều là hắn tự mình chọn ra, hơn nửa năm này cùng ăn cùng ở, cùng nhau huấn luyện, hắn đã sớm coi những hán tử kia là huynh đệ, còn đồng ý các hương thân ở Tân Thành, sẽ dẫn bọn họ bình an trở về.
Triệu Húc lập tức kêu lên: "Đại ca, làm phiền ngươi rồi".
Triệu Ngôn cũng không quay đầu lại, tập trung cứu chữa người bị thương, còn lại Triệu Húc cùng Tiêu Thính Vân và huyện lệnh Đào Tiên đi thương nghị sự tình.
Huyện Đào Tiên lớn hơn huyện Đào Nguyên không ít, đại phu trên trấn cũng có hơn mười người, tất cả đều bị thúc giục bắt tới cứu chữa những người bị thương.
Có y sinh đang dùng bình xịt để khử trùng trong trại, bên ngoài mỗi lều trại đều đặt một chậu nước.
Đêm đông rét lạnh như vậy những những người vào trong trướng này dù có lạnh mấy cũng phải rửa tay, động tác này làm các đại phu trong huyện đều cảm thấy bối rối không hiểu.
Đại phu rửa tay bị lạnh đến run rẩy, thật vất vả đi vào trong trướng liền ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng đậm, liếc mắt nhìn vào bên trong thấy binh lính bị thương sốt cao, lập tức nói: "Không được, hán tử này nếu muốn sống thì phải cắt bỏ chân, nhanh lên!"
Triệu Ngôn nhìn thương thế: "Cắt chân? Cái này cần gì phải cắt chân?".
Thông qua đám đồ đệ của hắn, Triệu Ngôn biết y thuật của triều Thiên Khải rất không tốt, nếu trên chiến trường mà bị thương chỗ nào, muốn bảo vệ tính mạng liền phải trực tiếp cắt bỏ chân tay, cho dù chỉ bị kiếm sắt cắt rách da thịt, cũng làm cho miệng vết thương dễ bị nhiễm trùng thối rữa dẫn đến tử vong. Nhưng bọn họ không có thuốc tê, không ít binh sĩ trong quá trình cắt bỏ bị đau đến sốc mà chết".
Triệu Ngôn đã nhận được tin tức, ngày thứ hai sau khi hắn xuất phát, trường y thành mới đã nghiên cứu chế tạo thành công Penicillin, thuốc này đừng nói là dùng ở triều Thiên Khải, dù là thế kỷ 20 cũng vẫn là tiên dược.
Triệu Ngôn dứt khoát để cho những đại phu kia đi xử lý người bị thương nhẹ, còn hắn mang theo y sinh tự mình dùng thuốc.
Đại phu kia vung tay áo thở dài: "Tiểu tử, ngươi đây là làm hại tính mạng của hắn a!" nhịn đau cắt bỏ chân tay còn có cơ hội sống sót, nếu không cắt bỏ thì cái mạng nhỏ của hán tử kia khó mà giữ được.
Mấy đại phu đi ra ngoài băng bó cho người bị thương nhẹ, đột nhiên nhìn thấy những y sinh tuổi tác còn nhỏ cầm một cây gậy gỗ đầu bạc đang cầm máu, không khỏi hỏi: "Đây là vật gì?"
Y sinh đáp: "Gậy bông, dùng để cầm máu".
Đây là bông gòn tự chế của trường y bọn họ, năm nay bông gòn ở Tân Thành vốn không nhiều lắm, xưởng trưởng xưởng bông nghe nói đến việc dùng bông gòn làm gậy bông đã tức giận đến mức lý luận với chủ nhiệm của trường y.
Các đại phu vây xem một lát, không khỏi gật đầu: "Vật này quả thật là dùng rất tốt." Kỹ thuật tên kia giống như gà mờ, nhưng ngược lại làm ra thứ này dùng rất tốt.
Y sinh kia cũng không biết trong lòng những đại phu này còn đang châm chọc hiệu trưởng Triệu Ngôn của bọn họ, ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo: "Hiệu trưởng của chúng ta là tiên y từ trên trời xuống, những thứ như bông gòn này không tính là cái gì."
Đám đại phu kia: "..." Sao càng nghe càng thấy khó hiểu?
Sau khi đã giúp những người bị thương nhẹ xử lý vết thương, đám đại phu này liền ngủ gật trong trướng. Sáng sớm hôm sau cả đám bị tiếng tập luyện của đám binh lính này đánh thức, nhìn qua khu vực người bị thương, rồi lại đi vào trong trướng nhìn những người bị thương nặng khác.
*****ên đi vào xem, lão đại phu liền cảm thấy không đúng, sắc mặt sao lại thấy có chút tốt hơn?
Đại phu tiến lên sờ trán, kinh ngạc phát hiện người đàn ông kia sốt cao đã hạ, hô hấp đều đặn, vội vén chăn của hắn lên, mắt nhìn chằm chằm vào tứ chi vẫn còn khỏe mạnh của người đàn ông kia.
Không cắt chân, người không c.h.ế.t mà còn cảm thấy dần dần khỏi hẳn, rốt cuộc đây là loại thủ đoạn nào?!
Đám đại phu này lấy lại tinh thần, vành mắt đỏ bừng như phát điên lần lượt đi kiểm tra từng bính sĩ trọng thương trong màn trướng, không ai bị cắt chân! Một số tướng sĩ mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng hô hấp đều đặn.
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Triệu Húc cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, những hán tử kia đều là hắn tự mình chọn ra, hơn nửa năm này cùng ăn cùng ở, cùng nhau huấn luyện, hắn đã sớm coi những hán tử kia là huynh đệ, còn đồng ý các hương thân ở Tân Thành, sẽ dẫn bọn họ bình an trở về.Triệu Húc lập tức kêu lên: "Đại ca, làm phiền ngươi rồi".Triệu Ngôn cũng không quay đầu lại, tập trung cứu chữa người bị thương, còn lại Triệu Húc cùng Tiêu Thính Vân và huyện lệnh Đào Tiên đi thương nghị sự tình.Huyện Đào Tiên lớn hơn huyện Đào Nguyên không ít, đại phu trên trấn cũng có hơn mười người, tất cả đều bị thúc giục bắt tới cứu chữa những người bị thương.Có y sinh đang dùng bình xịt để khử trùng trong trại, bên ngoài mỗi lều trại đều đặt một chậu nước.Đêm đông rét lạnh như vậy những những người vào trong trướng này dù có lạnh mấy cũng phải rửa tay, động tác này làm các đại phu trong huyện đều cảm thấy bối rối không hiểu.Đại phu rửa tay bị lạnh đến run rẩy, thật vất vả đi vào trong trướng liền ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng đậm, liếc mắt nhìn vào bên trong thấy binh lính bị thương sốt cao, lập tức nói: "Không được, hán tử này nếu muốn sống thì phải cắt bỏ chân, nhanh lên!"Triệu Ngôn nhìn thương thế: "Cắt chân? Cái này cần gì phải cắt chân?".Thông qua đám đồ đệ của hắn, Triệu Ngôn biết y thuật của triều Thiên Khải rất không tốt, nếu trên chiến trường mà bị thương chỗ nào, muốn bảo vệ tính mạng liền phải trực tiếp cắt bỏ chân tay, cho dù chỉ bị kiếm sắt cắt rách da thịt, cũng làm cho miệng vết thương dễ bị nhiễm trùng thối rữa dẫn đến tử vong. Nhưng bọn họ không có thuốc tê, không ít binh sĩ trong quá trình cắt bỏ bị đau đến sốc mà chết".Triệu Ngôn đã nhận được tin tức, ngày thứ hai sau khi hắn xuất phát, trường y thành mới đã nghiên cứu chế tạo thành công Penicillin, thuốc này đừng nói là dùng ở triều Thiên Khải, dù là thế kỷ 20 cũng vẫn là tiên dược.Triệu Ngôn dứt khoát để cho những đại phu kia đi xử lý người bị thương nhẹ, còn hắn mang theo y sinh tự mình dùng thuốc.Đại phu kia vung tay áo thở dài: "Tiểu tử, ngươi đây là làm hại tính mạng của hắn a!" nhịn đau cắt bỏ chân tay còn có cơ hội sống sót, nếu không cắt bỏ thì cái mạng nhỏ của hán tử kia khó mà giữ được.Mấy đại phu đi ra ngoài băng bó cho người bị thương nhẹ, đột nhiên nhìn thấy những y sinh tuổi tác còn nhỏ cầm một cây gậy gỗ đầu bạc đang cầm máu, không khỏi hỏi: "Đây là vật gì?"Y sinh đáp: "Gậy bông, dùng để cầm máu".Đây là bông gòn tự chế của trường y bọn họ, năm nay bông gòn ở Tân Thành vốn không nhiều lắm, xưởng trưởng xưởng bông nghe nói đến việc dùng bông gòn làm gậy bông đã tức giận đến mức lý luận với chủ nhiệm của trường y.Các đại phu vây xem một lát, không khỏi gật đầu: "Vật này quả thật là dùng rất tốt." Kỹ thuật tên kia giống như gà mờ, nhưng ngược lại làm ra thứ này dùng rất tốt.Y sinh kia cũng không biết trong lòng những đại phu này còn đang châm chọc hiệu trưởng Triệu Ngôn của bọn họ, ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo: "Hiệu trưởng của chúng ta là tiên y từ trên trời xuống, những thứ như bông gòn này không tính là cái gì."Đám đại phu kia: "..." Sao càng nghe càng thấy khó hiểu?Sau khi đã giúp những người bị thương nhẹ xử lý vết thương, đám đại phu này liền ngủ gật trong trướng. Sáng sớm hôm sau cả đám bị tiếng tập luyện của đám binh lính này đánh thức, nhìn qua khu vực người bị thương, rồi lại đi vào trong trướng nhìn những người bị thương nặng khác.*****ên đi vào xem, lão đại phu liền cảm thấy không đúng, sắc mặt sao lại thấy có chút tốt hơn?Đại phu tiến lên sờ trán, kinh ngạc phát hiện người đàn ông kia sốt cao đã hạ, hô hấp đều đặn, vội vén chăn của hắn lên, mắt nhìn chằm chằm vào tứ chi vẫn còn khỏe mạnh của người đàn ông kia.Không cắt chân, người không c.h.ế.t mà còn cảm thấy dần dần khỏi hẳn, rốt cuộc đây là loại thủ đoạn nào?!Đám đại phu này lấy lại tinh thần, vành mắt đỏ bừng như phát điên lần lượt đi kiểm tra từng bính sĩ trọng thương trong màn trướng, không ai bị cắt chân! Một số tướng sĩ mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng hô hấp đều đặn.