Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…
Chương 181: Chương 181
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Những hán tử này ai không phải là người xuất thân từ nông thôn chứ? Thái đội của họ đối với dân chúng đều rất tốt, nhưng chuyện làm cho đám Trương Thọ vô cùng khó chịu chính là tù binh!Những tù binh này bị bắt sống trong khoảng thời gian này, trong mắt của đám hán tử như Trương Thọ tù binh chính là tù binh, tại sao lại còn phải để cho bọn hắn ăn ngày ba bữa chứ? Tuy nói bên trong không có thịt cá, nhưng vẫn có thể được ăn no nha.Không chỉ được ăn no, còn không cho phép các quân sĩ tùy ý nhục mạ bọn họ.Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, mấy trăm tù binh này hai ba ngày mới cho một miếng cơm ăn, không để đói c.h.ế.t là được, cần gì phải cho bọn họ ăn no như vậy? Lãng phí thực phẩm.Trương Thọ đen mặt nhìn đám tù binh trong doanh trại kia ăn ngấu nghiến, sau khi ăn xong còn cầm cái đĩa l.i.ế.m điên cuồng, bộ dáng như quỷ đói hận không thể nuốt cả cái đĩa vào bụng.Cũng chỉ có tiên nhân mới lương thiện như vậy, đổi lại là người khác, đừng nói đến ăn, sợ là còn phải chịu đựng nhục mạ.Trương Thọ tới tìm Triệu Húc báo cáo tình huống: "Thuộc hạ cưỡi ngựa đi ra ngoài, lại dùng kính thiên lý nhìn về phía xa, không thấy bóng dáng của kẻ địch nào cả." Kính thiên lý chính là kính viễn vọng, là tiên nhân cho hắn mượn dùng, Trương Thọ vô cùng trân quý, dùng xong lập tức trả lại cho tiên nhân.Gần đây luôn phải phòng thủ nhằm tránh cho Lý Thiên điều binh vây khốn huyện Đào Diệp một lần nữa, những tàn binh kia nhiều lần bại trận ở chỗ này, đã mấy ngày liền không thấy tung tích. Triệu Húc đoán đám người này đã rút lui đi tìm nơi kế tiếp.Triệu Húc gật đầu, Trương Thọ lại nói: "Tiên nhân, những tù binh kia thì xử lý thế nào? Còn tiếp tục cho bọn hắn ăn ngon nữa sao?"Triệu Húc nhìn Trương Thọ không thể che giấu được thần sắc không vui, liền biết hắn đang suy nghĩ gì. Hắn lập tức bật cười: "Ưu đãi cho đám tù binh một chút mà thôi, ngươi đi hỏi thử xem bọn họ có nguyện ý đi theo ta hay không?"Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Những tù binh này cũng đều xuất thân từ nông dân bình thường, nếu không phải bị buộc đi vào đường cùng thì cũng sẽ không trở thành quân tạo phản, nhưng cho dù đã vào trong quân đội cũng là ăn bữa no bữa đói, làm sao có thể thật sự được ăn no chứ?Nơi này quả thực chính là tiên cảnh, tù binh mà lại có thể ăn no, đặc biệt là thần vật tên là khoai lang kia, vừa thơm vừa mềm ăn cực kỳ ngon.Tù binh còn có thể ăn no, đương nhiên những quân sĩ chính quy còn có thể được ăn thịt. Những quân sĩ kia lúc nhấc nồi nấu cơm, mùi thịt bay ra thơm ngào ngạt, đám tù binh bọn hắn tận mắt nhìn thấy, hơn nữa là mỗi ngày đều nhìn thấy!Nếu không phải thân phận của bọn họ là tù binh, thật sự hận không thể lập tức đầu quân vào đây ngay.Trương Thọ vừa đi hỏi, đại đa số đều nguyện ý đầu nhập vào, thậm chí có vài người còn hận không thể moi hết tim phổi ra để biểu thị lòng trung thành nữa.Chỉ còn lại một ít thành phần ngoan cố sống c.h.ế.t không mở miệng, sau khi Triệu Húc nghe thấy vậy liền có hứng thú đi vòng quanh trại giữ tù binh, vừa hay liền nhìn thấy mấy thành phần ngoan cố kia đang cố khuyên răn đám người bên ngoài như thể hận rèn sắt không thành thép, giáo huấn đám người đứng bên ngoài: "Một hai bữa cơm liền mua chuộc được các ngươi rồi sao? Nếu như đi theo Lý tướng quân thẳng tiến lật đổ triều đình lập ra tân triều, đến lúc đó đều được chia cho đất ruộng, cùng chia ngọt sẻ bùi. Có ruộng là có vô số thóc gạo! còn lo lắng thiếu một hai bữa cơm này hay sao?"Được chia ruộng đất gần như là ước mơ của tất cả nông dân, có ruộng tốt mới có thể ăn no.Có vài nam tử rất đồng tình, có chút áy náy việc mình đã đồng ý gia nhập vào đội ngũ của tiên nhân, có vài nam tử lại cảm thấy không sao cả, cảm thấy bữa này không được ăn bữa sau cũng phải c.h.ế.t đói, còn quản được chuyện chia ruộng sau này sao?
Những hán tử này ai không phải là người xuất thân từ nông thôn chứ? Thái đội của họ đối với dân chúng đều rất tốt, nhưng chuyện làm cho đám Trương Thọ vô cùng khó chịu chính là tù binh!
Những tù binh này bị bắt sống trong khoảng thời gian này, trong mắt của đám hán tử như Trương Thọ tù binh chính là tù binh, tại sao lại còn phải để cho bọn hắn ăn ngày ba bữa chứ? Tuy nói bên trong không có thịt cá, nhưng vẫn có thể được ăn no nha.
Không chỉ được ăn no, còn không cho phép các quân sĩ tùy ý nhục mạ bọn họ.
Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, mấy trăm tù binh này hai ba ngày mới cho một miếng cơm ăn, không để đói c.h.ế.t là được, cần gì phải cho bọn họ ăn no như vậy? Lãng phí thực phẩm.
Trương Thọ đen mặt nhìn đám tù binh trong doanh trại kia ăn ngấu nghiến, sau khi ăn xong còn cầm cái đĩa l.i.ế.m điên cuồng, bộ dáng như quỷ đói hận không thể nuốt cả cái đĩa vào bụng.
Cũng chỉ có tiên nhân mới lương thiện như vậy, đổi lại là người khác, đừng nói đến ăn, sợ là còn phải chịu đựng nhục mạ.
Trương Thọ tới tìm Triệu Húc báo cáo tình huống: "Thuộc hạ cưỡi ngựa đi ra ngoài, lại dùng kính thiên lý nhìn về phía xa, không thấy bóng dáng của kẻ địch nào cả." Kính thiên lý chính là kính viễn vọng, là tiên nhân cho hắn mượn dùng, Trương Thọ vô cùng trân quý, dùng xong lập tức trả lại cho tiên nhân.
Gần đây luôn phải phòng thủ nhằm tránh cho Lý Thiên điều binh vây khốn huyện Đào Diệp một lần nữa, những tàn binh kia nhiều lần bại trận ở chỗ này, đã mấy ngày liền không thấy tung tích. Triệu Húc đoán đám người này đã rút lui đi tìm nơi kế tiếp.
Triệu Húc gật đầu, Trương Thọ lại nói: "Tiên nhân, những tù binh kia thì xử lý thế nào? Còn tiếp tục cho bọn hắn ăn ngon nữa sao?"
Triệu Húc nhìn Trương Thọ không thể che giấu được thần sắc không vui, liền biết hắn đang suy nghĩ gì. Hắn lập tức bật cười: "Ưu đãi cho đám tù binh một chút mà thôi, ngươi đi hỏi thử xem bọn họ có nguyện ý đi theo ta hay không?"
Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Những tù binh này cũng đều xuất thân từ nông dân bình thường, nếu không phải bị buộc đi vào đường cùng thì cũng sẽ không trở thành quân tạo phản, nhưng cho dù đã vào trong quân đội cũng là ăn bữa no bữa đói, làm sao có thể thật sự được ăn no chứ?
Nơi này quả thực chính là tiên cảnh, tù binh mà lại có thể ăn no, đặc biệt là thần vật tên là khoai lang kia, vừa thơm vừa mềm ăn cực kỳ ngon.
Tù binh còn có thể ăn no, đương nhiên những quân sĩ chính quy còn có thể được ăn thịt. Những quân sĩ kia lúc nhấc nồi nấu cơm, mùi thịt bay ra thơm ngào ngạt, đám tù binh bọn hắn tận mắt nhìn thấy, hơn nữa là mỗi ngày đều nhìn thấy!
Nếu không phải thân phận của bọn họ là tù binh, thật sự hận không thể lập tức đầu quân vào đây ngay.
Trương Thọ vừa đi hỏi, đại đa số đều nguyện ý đầu nhập vào, thậm chí có vài người còn hận không thể moi hết tim phổi ra để biểu thị lòng trung thành nữa.
Chỉ còn lại một ít thành phần ngoan cố sống c.h.ế.t không mở miệng, sau khi Triệu Húc nghe thấy vậy liền có hứng thú đi vòng quanh trại giữ tù binh, vừa hay liền nhìn thấy mấy thành phần ngoan cố kia đang cố khuyên răn đám người bên ngoài như thể hận rèn sắt không thành thép, giáo huấn đám người đứng bên ngoài: "Một hai bữa cơm liền mua chuộc được các ngươi rồi sao? Nếu như đi theo Lý tướng quân thẳng tiến lật đổ triều đình lập ra tân triều, đến lúc đó đều được chia cho đất ruộng, cùng chia ngọt sẻ bùi. Có ruộng là có vô số thóc gạo! còn lo lắng thiếu một hai bữa cơm này hay sao?"
Được chia ruộng đất gần như là ước mơ của tất cả nông dân, có ruộng tốt mới có thể ăn no.
Có vài nam tử rất đồng tình, có chút áy náy việc mình đã đồng ý gia nhập vào đội ngũ của tiên nhân, có vài nam tử lại cảm thấy không sao cả, cảm thấy bữa này không được ăn bữa sau cũng phải c.h.ế.t đói, còn quản được chuyện chia ruộng sau này sao?
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Những hán tử này ai không phải là người xuất thân từ nông thôn chứ? Thái đội của họ đối với dân chúng đều rất tốt, nhưng chuyện làm cho đám Trương Thọ vô cùng khó chịu chính là tù binh!Những tù binh này bị bắt sống trong khoảng thời gian này, trong mắt của đám hán tử như Trương Thọ tù binh chính là tù binh, tại sao lại còn phải để cho bọn hắn ăn ngày ba bữa chứ? Tuy nói bên trong không có thịt cá, nhưng vẫn có thể được ăn no nha.Không chỉ được ăn no, còn không cho phép các quân sĩ tùy ý nhục mạ bọn họ.Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, mấy trăm tù binh này hai ba ngày mới cho một miếng cơm ăn, không để đói c.h.ế.t là được, cần gì phải cho bọn họ ăn no như vậy? Lãng phí thực phẩm.Trương Thọ đen mặt nhìn đám tù binh trong doanh trại kia ăn ngấu nghiến, sau khi ăn xong còn cầm cái đĩa l.i.ế.m điên cuồng, bộ dáng như quỷ đói hận không thể nuốt cả cái đĩa vào bụng.Cũng chỉ có tiên nhân mới lương thiện như vậy, đổi lại là người khác, đừng nói đến ăn, sợ là còn phải chịu đựng nhục mạ.Trương Thọ tới tìm Triệu Húc báo cáo tình huống: "Thuộc hạ cưỡi ngựa đi ra ngoài, lại dùng kính thiên lý nhìn về phía xa, không thấy bóng dáng của kẻ địch nào cả." Kính thiên lý chính là kính viễn vọng, là tiên nhân cho hắn mượn dùng, Trương Thọ vô cùng trân quý, dùng xong lập tức trả lại cho tiên nhân.Gần đây luôn phải phòng thủ nhằm tránh cho Lý Thiên điều binh vây khốn huyện Đào Diệp một lần nữa, những tàn binh kia nhiều lần bại trận ở chỗ này, đã mấy ngày liền không thấy tung tích. Triệu Húc đoán đám người này đã rút lui đi tìm nơi kế tiếp.Triệu Húc gật đầu, Trương Thọ lại nói: "Tiên nhân, những tù binh kia thì xử lý thế nào? Còn tiếp tục cho bọn hắn ăn ngon nữa sao?"Triệu Húc nhìn Trương Thọ không thể che giấu được thần sắc không vui, liền biết hắn đang suy nghĩ gì. Hắn lập tức bật cười: "Ưu đãi cho đám tù binh một chút mà thôi, ngươi đi hỏi thử xem bọn họ có nguyện ý đi theo ta hay không?"Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Những tù binh này cũng đều xuất thân từ nông dân bình thường, nếu không phải bị buộc đi vào đường cùng thì cũng sẽ không trở thành quân tạo phản, nhưng cho dù đã vào trong quân đội cũng là ăn bữa no bữa đói, làm sao có thể thật sự được ăn no chứ?Nơi này quả thực chính là tiên cảnh, tù binh mà lại có thể ăn no, đặc biệt là thần vật tên là khoai lang kia, vừa thơm vừa mềm ăn cực kỳ ngon.Tù binh còn có thể ăn no, đương nhiên những quân sĩ chính quy còn có thể được ăn thịt. Những quân sĩ kia lúc nhấc nồi nấu cơm, mùi thịt bay ra thơm ngào ngạt, đám tù binh bọn hắn tận mắt nhìn thấy, hơn nữa là mỗi ngày đều nhìn thấy!Nếu không phải thân phận của bọn họ là tù binh, thật sự hận không thể lập tức đầu quân vào đây ngay.Trương Thọ vừa đi hỏi, đại đa số đều nguyện ý đầu nhập vào, thậm chí có vài người còn hận không thể moi hết tim phổi ra để biểu thị lòng trung thành nữa.Chỉ còn lại một ít thành phần ngoan cố sống c.h.ế.t không mở miệng, sau khi Triệu Húc nghe thấy vậy liền có hứng thú đi vòng quanh trại giữ tù binh, vừa hay liền nhìn thấy mấy thành phần ngoan cố kia đang cố khuyên răn đám người bên ngoài như thể hận rèn sắt không thành thép, giáo huấn đám người đứng bên ngoài: "Một hai bữa cơm liền mua chuộc được các ngươi rồi sao? Nếu như đi theo Lý tướng quân thẳng tiến lật đổ triều đình lập ra tân triều, đến lúc đó đều được chia cho đất ruộng, cùng chia ngọt sẻ bùi. Có ruộng là có vô số thóc gạo! còn lo lắng thiếu một hai bữa cơm này hay sao?"Được chia ruộng đất gần như là ước mơ của tất cả nông dân, có ruộng tốt mới có thể ăn no.Có vài nam tử rất đồng tình, có chút áy náy việc mình đã đồng ý gia nhập vào đội ngũ của tiên nhân, có vài nam tử lại cảm thấy không sao cả, cảm thấy bữa này không được ăn bữa sau cũng phải c.h.ế.t đói, còn quản được chuyện chia ruộng sau này sao?