Tác giả:

Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…

Chương 200: Chương 200

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Xưởng mới này làm cái gì, toàn bộ trên dưới quận Đào Nguyên lúc trước đều tìm hiểu qua, chỉ nghe nói hình như là nung đồ gốm sứ? Bọn họ không biết làm gốm sứ có cái gì để tham quan, cả triều Thiên Khải đều dùng gốm sứ, muốn mua gốm sứ rất dễ, chỉ riêng quận Đào Nguyên trước kia đã có ba xưởng gốm sứ.Nhưng tiên nhân người ta đã mời, tốt xấu gì cũng phải nể mặt.Một đám thương nhân đi theo Triệu Hi vào xưởng mới, vừa bước vào đã thấy không ít công nhân đang loay hoay với cát đá, trong xưởng lại càng toát ra nhiệt khí nồng đậm.Bọn họ đứng ở cửa sổ nhìn vào bên trong, có nhìn thấy thợ thủ công đang chế tác khuôn đúc đồ sứ, chỉ là bên trong quá nóng không ai muốn đi vào.Bên cạnh truyền đến tiếng ầm ầm, Triệu Hi thấy bọn họ khó hiểu cười nói: "Đều là đồ phế phẩm nên đổ bỏ đi.""Hi Hi tiên nhân, phòng làm việc thứ nhất đã có thành phẩm." Đốc công nhìn thấy Triệu Hi, lập tức nở nụ cười.Triệu Hi dẫn bọn họ đi đến phòng làm việc, bên cạnh còn có thương nhân đang mê mang mở miệng: "Hi Hi tiên nhân, nếu cần đồ sứ thì việc gì phải xây một xưởng lớn như vậy?"Âm thanh im bặt, tất cả thương nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn chế phẩm thủy tinh rực rỡ muôn màu trên giá, từ cốc thủy tinh đến chén trà, còn có đồ trang trí nhỏ bằng bàn tay!Lưu... Lưu ly?Xưởng này sản xuất lưu ly?Mọi người trố mắt líu lưỡi nhìn Triệu Hi, ngoại trừ tiên nhân thì còn ai có bản lĩnh lớn như vậy? Có thể sản xuất lưu ly?Đột nhiên, có người nhớ tới tiếng đập vỡ vừa rồi, run rẩy đứng lên: "Vừa rồi những thợ thủ công kia đem tàn phẩm lưu ly ném vỡ???"Bọn họ nghe nói tàn phẩm lưu ly cũng có thể bán được vạn lượng bạc a!!Bại gia tử, đây là đích thật là bại gia tử!Hoàng Khánh Quốc âm thầm kinh hãi không thôi, nhịn không được suy đoán: "Hi Hi tiên nhân có phải muốn thông qua tay thương nhân chúng ta, bán những lưu ly này đi?"Bọn họ nhịn không được đi lên phía trước nhìn thử, lão thợ thủ công vốn làm đồ sứ, chế tác lưu ly này cũng không khó, được mời tới cũng rất nhanh bắt đầu, những chén lưu ly kia đã được làm cực kỳ tinh tế, bề ngoài còn có các loại hoa văn. Còn có tượng lưu ly Bồ Tát màu xanh nhạt kia trông rất ung dung tinh mỹ, có thể so với ngọc khí.Bọn họ nghe nói đương kim hoàng hậu nương nương là người tin Phật, những thương nhân như bọn họ tất nhiên không gặp được quý nhân kia, nhưng quan to hiển quý trong kinh thành thì có thể gặp, mua đi lấy lòng cũng được.Hơn nữa... Đến gần mới phát hiện, những lưu ly này lại không có bọt khí!Triệu Hi gật đầu: "Là ý ta."Vừa nói ra lời này, toàn bộ thương hội đều sôi trào!"Hi Hi tiên nhân, chọn ta chọn ta, cửa hàng Lý gia của ta chuyên môn bán đồ sứ ở kinh thành!"Vị thương nhân ung dung phú quý, ngón tay cái đeo nhẫn bảo thạch dùng m.ô.n.g đẩy người nọ ra, ngữ khí vội vàng nói: "Hi Hi tiên nhân, chớ nghe Lý gia kia nói, nhà chúng ta tuy kinh doanh vải vóc, nhưng có liên hệ với hoàng thất! Giao cho ta.""Nhà ta mặc dù không có nhân mạch ở kinh thành, nhưng Giang Nam giàu có và đông đúc không kém so với kinh thành, những quý nhân kia có tiền, nhà ta có nhân mạch bên Giang Nam!"Triệu Hi còn chưa mở miệng, chỉ thấy đám thương nhân này đỏ bừng mắt, hận không thể đánh nhau ngay tại chỗ.Đây tuyệt đối là mua bán một vốn vạn lợi, dù cho Triệu Hi tiên nhân bán đắt, nhưng mà hiện tại lưu ly ở triều Thiên Khải cung không đủ cầu, chỉ cần có hàng chắc chắn sẽ có người mua.Thứ này so với xưởng xi măng còn kiếm gấp hàng trăm lần.Triệu Hi cười rộ lên: "Ta không định chỉ cần một nhà thương nhân."Quận Đào Nguyên bọn họ thiếu tiền, phi thường thiếu tiền, không có tiền nửa bước khó đi, có thể nhanh chóng lấy được tiền là tốt nhất.Thương nhân ở đây nghe vậy mừng rỡ, cho nên ở đây mỗi người bọn họ đều có cơ hội?Triệu Hi đột nhiên nhìn về phía một thương nhân đang mừng như điên, cười hỏi: "Lý lão gia, nếu như ngươi có được tư cách kinh doanh, ngươi định bán ra như thế nào?"

Xưởng mới này làm cái gì, toàn bộ trên dưới quận Đào Nguyên lúc trước đều tìm hiểu qua, chỉ nghe nói hình như là nung đồ gốm sứ? Bọn họ không biết làm gốm sứ có cái gì để tham quan, cả triều Thiên Khải đều dùng gốm sứ, muốn mua gốm sứ rất dễ, chỉ riêng quận Đào Nguyên trước kia đã có ba xưởng gốm sứ.

Nhưng tiên nhân người ta đã mời, tốt xấu gì cũng phải nể mặt.

Một đám thương nhân đi theo Triệu Hi vào xưởng mới, vừa bước vào đã thấy không ít công nhân đang loay hoay với cát đá, trong xưởng lại càng toát ra nhiệt khí nồng đậm.

Bọn họ đứng ở cửa sổ nhìn vào bên trong, có nhìn thấy thợ thủ công đang chế tác khuôn đúc đồ sứ, chỉ là bên trong quá nóng không ai muốn đi vào.

Bên cạnh truyền đến tiếng ầm ầm, Triệu Hi thấy bọn họ khó hiểu cười nói: "Đều là đồ phế phẩm nên đổ bỏ đi."

"Hi Hi tiên nhân, phòng làm việc thứ nhất đã có thành phẩm." Đốc công nhìn thấy Triệu Hi, lập tức nở nụ cười.

Triệu Hi dẫn bọn họ đi đến phòng làm việc, bên cạnh còn có thương nhân đang mê mang mở miệng: "Hi Hi tiên nhân, nếu cần đồ sứ thì việc gì phải xây một xưởng lớn như vậy?"

Âm thanh im bặt, tất cả thương nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn chế phẩm thủy tinh rực rỡ muôn màu trên giá, từ cốc thủy tinh đến chén trà, còn có đồ trang trí nhỏ bằng bàn tay!

Lưu... Lưu ly?

Xưởng này sản xuất lưu ly?

Mọi người trố mắt líu lưỡi nhìn Triệu Hi, ngoại trừ tiên nhân thì còn ai có bản lĩnh lớn như vậy? Có thể sản xuất lưu ly?

Đột nhiên, có người nhớ tới tiếng đập vỡ vừa rồi, run rẩy đứng lên: "Vừa rồi những thợ thủ công kia đem tàn phẩm lưu ly ném vỡ???"

Bọn họ nghe nói tàn phẩm lưu ly cũng có thể bán được vạn lượng bạc a!!

Bại gia tử, đây là đích thật là bại gia tử!

Hoàng Khánh Quốc âm thầm kinh hãi không thôi, nhịn không được suy đoán: "Hi Hi tiên nhân có phải muốn thông qua tay thương nhân chúng ta, bán những lưu ly này đi?"

Bọn họ nhịn không được đi lên phía trước nhìn thử, lão thợ thủ công vốn làm đồ sứ, chế tác lưu ly này cũng không khó, được mời tới cũng rất nhanh bắt đầu, những chén lưu ly kia đã được làm cực kỳ tinh tế, bề ngoài còn có các loại hoa văn. Còn có tượng lưu ly Bồ Tát màu xanh nhạt kia trông rất ung dung tinh mỹ, có thể so với ngọc khí.

Bọn họ nghe nói đương kim hoàng hậu nương nương là người tin Phật, những thương nhân như bọn họ tất nhiên không gặp được quý nhân kia, nhưng quan to hiển quý trong kinh thành thì có thể gặp, mua đi lấy lòng cũng được.

Hơn nữa... Đến gần mới phát hiện, những lưu ly này lại không có bọt khí!

Triệu Hi gật đầu: "Là ý ta."

Vừa nói ra lời này, toàn bộ thương hội đều sôi trào!

"Hi Hi tiên nhân, chọn ta chọn ta, cửa hàng Lý gia của ta chuyên môn bán đồ sứ ở kinh thành!"

Vị thương nhân ung dung phú quý, ngón tay cái đeo nhẫn bảo thạch dùng m.ô.n.g đẩy người nọ ra, ngữ khí vội vàng nói: "Hi Hi tiên nhân, chớ nghe Lý gia kia nói, nhà chúng ta tuy kinh doanh vải vóc, nhưng có liên hệ với hoàng thất! Giao cho ta."

"Nhà ta mặc dù không có nhân mạch ở kinh thành, nhưng Giang Nam giàu có và đông đúc không kém so với kinh thành, những quý nhân kia có tiền, nhà ta có nhân mạch bên Giang Nam!"

Triệu Hi còn chưa mở miệng, chỉ thấy đám thương nhân này đỏ bừng mắt, hận không thể đánh nhau ngay tại chỗ.

Đây tuyệt đối là mua bán một vốn vạn lợi, dù cho Triệu Hi tiên nhân bán đắt, nhưng mà hiện tại lưu ly ở triều Thiên Khải cung không đủ cầu, chỉ cần có hàng chắc chắn sẽ có người mua.

Thứ này so với xưởng xi măng còn kiếm gấp hàng trăm lần.

Triệu Hi cười rộ lên: "Ta không định chỉ cần một nhà thương nhân."

Quận Đào Nguyên bọn họ thiếu tiền, phi thường thiếu tiền, không có tiền nửa bước khó đi, có thể nhanh chóng lấy được tiền là tốt nhất.

Thương nhân ở đây nghe vậy mừng rỡ, cho nên ở đây mỗi người bọn họ đều có cơ hội?

Triệu Hi đột nhiên nhìn về phía một thương nhân đang mừng như điên, cười hỏi: "Lý lão gia, nếu như ngươi có được tư cách kinh doanh, ngươi định bán ra như thế nào?"

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Xưởng mới này làm cái gì, toàn bộ trên dưới quận Đào Nguyên lúc trước đều tìm hiểu qua, chỉ nghe nói hình như là nung đồ gốm sứ? Bọn họ không biết làm gốm sứ có cái gì để tham quan, cả triều Thiên Khải đều dùng gốm sứ, muốn mua gốm sứ rất dễ, chỉ riêng quận Đào Nguyên trước kia đã có ba xưởng gốm sứ.Nhưng tiên nhân người ta đã mời, tốt xấu gì cũng phải nể mặt.Một đám thương nhân đi theo Triệu Hi vào xưởng mới, vừa bước vào đã thấy không ít công nhân đang loay hoay với cát đá, trong xưởng lại càng toát ra nhiệt khí nồng đậm.Bọn họ đứng ở cửa sổ nhìn vào bên trong, có nhìn thấy thợ thủ công đang chế tác khuôn đúc đồ sứ, chỉ là bên trong quá nóng không ai muốn đi vào.Bên cạnh truyền đến tiếng ầm ầm, Triệu Hi thấy bọn họ khó hiểu cười nói: "Đều là đồ phế phẩm nên đổ bỏ đi.""Hi Hi tiên nhân, phòng làm việc thứ nhất đã có thành phẩm." Đốc công nhìn thấy Triệu Hi, lập tức nở nụ cười.Triệu Hi dẫn bọn họ đi đến phòng làm việc, bên cạnh còn có thương nhân đang mê mang mở miệng: "Hi Hi tiên nhân, nếu cần đồ sứ thì việc gì phải xây một xưởng lớn như vậy?"Âm thanh im bặt, tất cả thương nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn chế phẩm thủy tinh rực rỡ muôn màu trên giá, từ cốc thủy tinh đến chén trà, còn có đồ trang trí nhỏ bằng bàn tay!Lưu... Lưu ly?Xưởng này sản xuất lưu ly?Mọi người trố mắt líu lưỡi nhìn Triệu Hi, ngoại trừ tiên nhân thì còn ai có bản lĩnh lớn như vậy? Có thể sản xuất lưu ly?Đột nhiên, có người nhớ tới tiếng đập vỡ vừa rồi, run rẩy đứng lên: "Vừa rồi những thợ thủ công kia đem tàn phẩm lưu ly ném vỡ???"Bọn họ nghe nói tàn phẩm lưu ly cũng có thể bán được vạn lượng bạc a!!Bại gia tử, đây là đích thật là bại gia tử!Hoàng Khánh Quốc âm thầm kinh hãi không thôi, nhịn không được suy đoán: "Hi Hi tiên nhân có phải muốn thông qua tay thương nhân chúng ta, bán những lưu ly này đi?"Bọn họ nhịn không được đi lên phía trước nhìn thử, lão thợ thủ công vốn làm đồ sứ, chế tác lưu ly này cũng không khó, được mời tới cũng rất nhanh bắt đầu, những chén lưu ly kia đã được làm cực kỳ tinh tế, bề ngoài còn có các loại hoa văn. Còn có tượng lưu ly Bồ Tát màu xanh nhạt kia trông rất ung dung tinh mỹ, có thể so với ngọc khí.Bọn họ nghe nói đương kim hoàng hậu nương nương là người tin Phật, những thương nhân như bọn họ tất nhiên không gặp được quý nhân kia, nhưng quan to hiển quý trong kinh thành thì có thể gặp, mua đi lấy lòng cũng được.Hơn nữa... Đến gần mới phát hiện, những lưu ly này lại không có bọt khí!Triệu Hi gật đầu: "Là ý ta."Vừa nói ra lời này, toàn bộ thương hội đều sôi trào!"Hi Hi tiên nhân, chọn ta chọn ta, cửa hàng Lý gia của ta chuyên môn bán đồ sứ ở kinh thành!"Vị thương nhân ung dung phú quý, ngón tay cái đeo nhẫn bảo thạch dùng m.ô.n.g đẩy người nọ ra, ngữ khí vội vàng nói: "Hi Hi tiên nhân, chớ nghe Lý gia kia nói, nhà chúng ta tuy kinh doanh vải vóc, nhưng có liên hệ với hoàng thất! Giao cho ta.""Nhà ta mặc dù không có nhân mạch ở kinh thành, nhưng Giang Nam giàu có và đông đúc không kém so với kinh thành, những quý nhân kia có tiền, nhà ta có nhân mạch bên Giang Nam!"Triệu Hi còn chưa mở miệng, chỉ thấy đám thương nhân này đỏ bừng mắt, hận không thể đánh nhau ngay tại chỗ.Đây tuyệt đối là mua bán một vốn vạn lợi, dù cho Triệu Hi tiên nhân bán đắt, nhưng mà hiện tại lưu ly ở triều Thiên Khải cung không đủ cầu, chỉ cần có hàng chắc chắn sẽ có người mua.Thứ này so với xưởng xi măng còn kiếm gấp hàng trăm lần.Triệu Hi cười rộ lên: "Ta không định chỉ cần một nhà thương nhân."Quận Đào Nguyên bọn họ thiếu tiền, phi thường thiếu tiền, không có tiền nửa bước khó đi, có thể nhanh chóng lấy được tiền là tốt nhất.Thương nhân ở đây nghe vậy mừng rỡ, cho nên ở đây mỗi người bọn họ đều có cơ hội?Triệu Hi đột nhiên nhìn về phía một thương nhân đang mừng như điên, cười hỏi: "Lý lão gia, nếu như ngươi có được tư cách kinh doanh, ngươi định bán ra như thế nào?"

Chương 200: Chương 200