Tác giả:

Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…

Chương 248: Chương 248

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Hà châu mục bỗng nhiên có chút ngơ ngẩn, không thể không nhìn Triệu Húc thêm vài lần, người này thật sự là tiên nhân từ bi, cách làm hung hiểm như vậy mà chỉ vì để c.h.ế.t ít đi vài tên lính quèn thôi sao? Quả thật nếu Triệu Húc dẫn quân đến đánh, quận Ba Thủy sống c.h.ế.t chống cự ắt phải xuất hiện thương vong.Triệu Húc bĩu môi nói tiếp: "Tuổi thọ trung bình của triều Thiên Khải các ngươi cũng không cao, 50 tuổi nên về hưu là được rồi."Hà châu mục: "..." Nói cái này ở tiệc mừng thọ 50 tuổi của hắn mà được sao?Nhìn khẩu s.ú.n.g có thể lấy mạng người đó chĩa vào mình, Hà châu mục sợ hãi, trên đời này ai mà không sợ chết? dưới cái nhìn chăm chú của từng đôi mắt, hắn run rẩy viết thông báo, ném ra bên ngoài bức tường cao kia.Triệu Húc tới quá đột ngột, khiến cho tất cả mọi người đều luống cuống tay chân, chỉ là để điều động tướng sĩ ở trong thành phải hao phí rất nhiều sức lực, đặc biệt là ở bên trong không biết ném cái gì ra mà lại có thể nổ ra một cái hố thật to ở trên mặt đất, còn có vài tướng sĩ không kịp phòng bị bị nổ chết, lần này ai cũng không dám đi lên.Cuộc sống thái bình duy trì đã lâu, những quan quân này tốt xấu lẫn lộn, thực lực cũng không được tốt lắm.Triệu Húc lấy loa phát thanh dùng để rao bán đồ ăn từ trên xe tải ra, cầm đến trước mặt Hà châu mục nói: "Đến đây, nói với bên ngoài vài câu đi."Mặt Hà châu mục xanh hết cả lên, đây là loại người gì thế!Người bên ngoài đang căng thẳng, đột nhiên nghe thấy giọng nói run rẩy của Hà châu mục, giống như bị phóng đại gấp mấy lần, ai cũng có thể nghe rõ vang lên: "Ta... Ta là Hà Kính - Hà châu mục, bây giờ báo cho các vị, mau mở cửa thành, không được chống cự, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn."Tướng sĩ bên ngoài đang bao vây Hà phủ choáng váng, không... không được chống cự? Bảo toàn tính mạng?Các đáng hận hơn là, gần bốn mươi tướng sĩ kia còn cầm loa cao giọng giảng giải chính sách mới của quận Đào Nguyên bọn họ, từng người luân phiên giảng giải."Các người đều là quân nhân, chúng ta cũng vậy, các ngươi cũng có thể sống cuộc sống như của chúng ta, mỗi tháng được nhận 3 lượng bạc lương bổng, một ngày ba bữa, bữa nào cũng có thịt, thịt heo kia thơm ngon cực kỳ, đặc biệt là thịt hầm...""Quân Ba Thủy các ngươi có không ít người đều có thân nhân ở quận Đào Nguyên đúng không? Không biết hiện tại cuộc sống của chúng ta thế nào sao? Vợ của ta làm công ở xưởng một tháng kiếm được một hai lượng, con trai ta hiện tại ở trường học đọc sách biết chữ, đúng rồi, ruộng cha ta trồng cũng sắp thu hoạch rồi, đại khái một mẫu đất chắc hẳn thu được mấy chục thạch lương thực đấy." Một người khác đã học được tinh túy của việc khoe mẽ cầm loa hô to.Lần *****ên Triệu Húc biết những tướng sĩ chất phác dưới trướng của mình lại có thể ăn nói lưu loát như vậy.Lời nói của bọn họ quá có tính mê hoặc, tướng sĩ ở bên ngoài vốn đã bị những lời nói vừa rồi của Hà châu mục mà buông bỏ chống cự, đã bị d.a.o động, nghe thấy những lời này lại càng động tâm hơn.Bọn họ đúng là tướng sĩ, nhưng bọn họ cũng là con người, cũng là những hán tử làm cha làm con! Ai mà không muốn có những ngày tốt đẹp chứ? Ai không muốn vợ mình có quần áo xinh đẹp để mặc, con mình có sách đọc còn có tiền đồ?Mọi người đều là người, tất nhiên hiểu được đối phương mong đợi gì.Hơn nữa đây thật sự không phải chỉ là hô ngoài miệng, những người này trong nhà cũng có không ít người thân ở quận Đào Nguyên...Hà châu mục bị trói gô trải qua một lễ mừng thọ khó quên trong đời cũng không khỏi động tâm: "Các ngươi nói thật sao?"Triệu Húc cười cười: "Sự thật làm chứng."Râu mép của Hà châu mục giật giật, vẫn không nói gì chỉ im lặng cúi đầu.Vốn dĩ Triệu Húc đoán những tướng sĩ ở biên thành quận Đào Nguyên muốn tới đây cũng cần nửa ngày, kết quả hôm nay trời còn chưa tối đám Triệu Húc đã đột nhiên nghe được tiếng bước chân nặng nề từ xa đang nhanh chóng chạy đến.

Hà châu mục bỗng nhiên có chút ngơ ngẩn, không thể không nhìn Triệu Húc thêm vài lần, người này thật sự là tiên nhân từ bi, cách làm hung hiểm như vậy mà chỉ vì để c.h.ế.t ít đi vài tên lính quèn thôi sao? Quả thật nếu Triệu Húc dẫn quân đến đánh, quận Ba Thủy sống c.h.ế.t chống cự ắt phải xuất hiện thương vong.

Triệu Húc bĩu môi nói tiếp: "Tuổi thọ trung bình của triều Thiên Khải các ngươi cũng không cao, 50 tuổi nên về hưu là được rồi."

Hà châu mục: "..." Nói cái này ở tiệc mừng thọ 50 tuổi của hắn mà được sao?

Nhìn khẩu s.ú.n.g có thể lấy mạng người đó chĩa vào mình, Hà châu mục sợ hãi, trên đời này ai mà không sợ chết? dưới cái nhìn chăm chú của từng đôi mắt, hắn run rẩy viết thông báo, ném ra bên ngoài bức tường cao kia.

Triệu Húc tới quá đột ngột, khiến cho tất cả mọi người đều luống cuống tay chân, chỉ là để điều động tướng sĩ ở trong thành phải hao phí rất nhiều sức lực, đặc biệt là ở bên trong không biết ném cái gì ra mà lại có thể nổ ra một cái hố thật to ở trên mặt đất, còn có vài tướng sĩ không kịp phòng bị bị nổ chết, lần này ai cũng không dám đi lên.

Cuộc sống thái bình duy trì đã lâu, những quan quân này tốt xấu lẫn lộn, thực lực cũng không được tốt lắm.

Triệu Húc lấy loa phát thanh dùng để rao bán đồ ăn từ trên xe tải ra, cầm đến trước mặt Hà châu mục nói: "Đến đây, nói với bên ngoài vài câu đi."

Mặt Hà châu mục xanh hết cả lên, đây là loại người gì thế!

Người bên ngoài đang căng thẳng, đột nhiên nghe thấy giọng nói run rẩy của Hà châu mục, giống như bị phóng đại gấp mấy lần, ai cũng có thể nghe rõ vang lên: "Ta... Ta là Hà Kính - Hà châu mục, bây giờ báo cho các vị, mau mở cửa thành, không được chống cự, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn."

Tướng sĩ bên ngoài đang bao vây Hà phủ choáng váng, không... không được chống cự? Bảo toàn tính mạng?

Các đáng hận hơn là, gần bốn mươi tướng sĩ kia còn cầm loa cao giọng giảng giải chính sách mới của quận Đào Nguyên bọn họ, từng người luân phiên giảng giải.

"Các người đều là quân nhân, chúng ta cũng vậy, các ngươi cũng có thể sống cuộc sống như của chúng ta, mỗi tháng được nhận 3 lượng bạc lương bổng, một ngày ba bữa, bữa nào cũng có thịt, thịt heo kia thơm ngon cực kỳ, đặc biệt là thịt hầm..."

"Quân Ba Thủy các ngươi có không ít người đều có thân nhân ở quận Đào Nguyên đúng không? Không biết hiện tại cuộc sống của chúng ta thế nào sao? Vợ của ta làm công ở xưởng một tháng kiếm được một hai lượng, con trai ta hiện tại ở trường học đọc sách biết chữ, đúng rồi, ruộng cha ta trồng cũng sắp thu hoạch rồi, đại khái một mẫu đất chắc hẳn thu được mấy chục thạch lương thực đấy." Một người khác đã học được tinh túy của việc khoe mẽ cầm loa hô to.

Lần *****ên Triệu Húc biết những tướng sĩ chất phác dưới trướng của mình lại có thể ăn nói lưu loát như vậy.

Lời nói của bọn họ quá có tính mê hoặc, tướng sĩ ở bên ngoài vốn đã bị những lời nói vừa rồi của Hà châu mục mà buông bỏ chống cự, đã bị d.a.o động, nghe thấy những lời này lại càng động tâm hơn.

Bọn họ đúng là tướng sĩ, nhưng bọn họ cũng là con người, cũng là những hán tử làm cha làm con! Ai mà không muốn có những ngày tốt đẹp chứ? Ai không muốn vợ mình có quần áo xinh đẹp để mặc, con mình có sách đọc còn có tiền đồ?

Mọi người đều là người, tất nhiên hiểu được đối phương mong đợi gì.

Hơn nữa đây thật sự không phải chỉ là hô ngoài miệng, những người này trong nhà cũng có không ít người thân ở quận Đào Nguyên...

Hà châu mục bị trói gô trải qua một lễ mừng thọ khó quên trong đời cũng không khỏi động tâm: "Các ngươi nói thật sao?"

Triệu Húc cười cười: "Sự thật làm chứng."

Râu mép của Hà châu mục giật giật, vẫn không nói gì chỉ im lặng cúi đầu.

Vốn dĩ Triệu Húc đoán những tướng sĩ ở biên thành quận Đào Nguyên muốn tới đây cũng cần nửa ngày, kết quả hôm nay trời còn chưa tối đám Triệu Húc đã đột nhiên nghe được tiếng bước chân nặng nề từ xa đang nhanh chóng chạy đến.

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Hà châu mục bỗng nhiên có chút ngơ ngẩn, không thể không nhìn Triệu Húc thêm vài lần, người này thật sự là tiên nhân từ bi, cách làm hung hiểm như vậy mà chỉ vì để c.h.ế.t ít đi vài tên lính quèn thôi sao? Quả thật nếu Triệu Húc dẫn quân đến đánh, quận Ba Thủy sống c.h.ế.t chống cự ắt phải xuất hiện thương vong.Triệu Húc bĩu môi nói tiếp: "Tuổi thọ trung bình của triều Thiên Khải các ngươi cũng không cao, 50 tuổi nên về hưu là được rồi."Hà châu mục: "..." Nói cái này ở tiệc mừng thọ 50 tuổi của hắn mà được sao?Nhìn khẩu s.ú.n.g có thể lấy mạng người đó chĩa vào mình, Hà châu mục sợ hãi, trên đời này ai mà không sợ chết? dưới cái nhìn chăm chú của từng đôi mắt, hắn run rẩy viết thông báo, ném ra bên ngoài bức tường cao kia.Triệu Húc tới quá đột ngột, khiến cho tất cả mọi người đều luống cuống tay chân, chỉ là để điều động tướng sĩ ở trong thành phải hao phí rất nhiều sức lực, đặc biệt là ở bên trong không biết ném cái gì ra mà lại có thể nổ ra một cái hố thật to ở trên mặt đất, còn có vài tướng sĩ không kịp phòng bị bị nổ chết, lần này ai cũng không dám đi lên.Cuộc sống thái bình duy trì đã lâu, những quan quân này tốt xấu lẫn lộn, thực lực cũng không được tốt lắm.Triệu Húc lấy loa phát thanh dùng để rao bán đồ ăn từ trên xe tải ra, cầm đến trước mặt Hà châu mục nói: "Đến đây, nói với bên ngoài vài câu đi."Mặt Hà châu mục xanh hết cả lên, đây là loại người gì thế!Người bên ngoài đang căng thẳng, đột nhiên nghe thấy giọng nói run rẩy của Hà châu mục, giống như bị phóng đại gấp mấy lần, ai cũng có thể nghe rõ vang lên: "Ta... Ta là Hà Kính - Hà châu mục, bây giờ báo cho các vị, mau mở cửa thành, không được chống cự, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn."Tướng sĩ bên ngoài đang bao vây Hà phủ choáng váng, không... không được chống cự? Bảo toàn tính mạng?Các đáng hận hơn là, gần bốn mươi tướng sĩ kia còn cầm loa cao giọng giảng giải chính sách mới của quận Đào Nguyên bọn họ, từng người luân phiên giảng giải."Các người đều là quân nhân, chúng ta cũng vậy, các ngươi cũng có thể sống cuộc sống như của chúng ta, mỗi tháng được nhận 3 lượng bạc lương bổng, một ngày ba bữa, bữa nào cũng có thịt, thịt heo kia thơm ngon cực kỳ, đặc biệt là thịt hầm...""Quân Ba Thủy các ngươi có không ít người đều có thân nhân ở quận Đào Nguyên đúng không? Không biết hiện tại cuộc sống của chúng ta thế nào sao? Vợ của ta làm công ở xưởng một tháng kiếm được một hai lượng, con trai ta hiện tại ở trường học đọc sách biết chữ, đúng rồi, ruộng cha ta trồng cũng sắp thu hoạch rồi, đại khái một mẫu đất chắc hẳn thu được mấy chục thạch lương thực đấy." Một người khác đã học được tinh túy của việc khoe mẽ cầm loa hô to.Lần *****ên Triệu Húc biết những tướng sĩ chất phác dưới trướng của mình lại có thể ăn nói lưu loát như vậy.Lời nói của bọn họ quá có tính mê hoặc, tướng sĩ ở bên ngoài vốn đã bị những lời nói vừa rồi của Hà châu mục mà buông bỏ chống cự, đã bị d.a.o động, nghe thấy những lời này lại càng động tâm hơn.Bọn họ đúng là tướng sĩ, nhưng bọn họ cũng là con người, cũng là những hán tử làm cha làm con! Ai mà không muốn có những ngày tốt đẹp chứ? Ai không muốn vợ mình có quần áo xinh đẹp để mặc, con mình có sách đọc còn có tiền đồ?Mọi người đều là người, tất nhiên hiểu được đối phương mong đợi gì.Hơn nữa đây thật sự không phải chỉ là hô ngoài miệng, những người này trong nhà cũng có không ít người thân ở quận Đào Nguyên...Hà châu mục bị trói gô trải qua một lễ mừng thọ khó quên trong đời cũng không khỏi động tâm: "Các ngươi nói thật sao?"Triệu Húc cười cười: "Sự thật làm chứng."Râu mép của Hà châu mục giật giật, vẫn không nói gì chỉ im lặng cúi đầu.Vốn dĩ Triệu Húc đoán những tướng sĩ ở biên thành quận Đào Nguyên muốn tới đây cũng cần nửa ngày, kết quả hôm nay trời còn chưa tối đám Triệu Húc đã đột nhiên nghe được tiếng bước chân nặng nề từ xa đang nhanh chóng chạy đến.

Chương 248: Chương 248