Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…
Chương 280: Chương 280
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Triệu Húc khẽ cau mày nói: "Tại sao lại thành liên lụy? Nàng có thể thông qua cuộc tuyển binh có nghĩa là tố chất bản thân nàng tuyệt đối không tệ, nữ nhân có thể gánh vác nửa bầu trời, lời này không hiểu hay sao? Dù sao cứ đối xử bình đẳng không thiên vị là được."Người ở triều Thiên Khải đều không cao, những hán tử đó cũng chỉ một mét bảy, nữ nhân thì lùn hơn chút. Hiện giờ mọi người không chỉ được ăn no mà còn được ăn thịt, không ít hán tử cũng đã cao tới một mét tám mấy, Hà Ánh Nguyệt cũng không thua kém, chiều cao không hề thấp hơn những tướng sĩ bên cạnh.Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, sống c.h.ế.t có số, mất mạng cũng không trách hắn được.Mấy tướng lĩnh nghe vậy cũng không tiện nói thêm gì nữa, Hà Ánh Nguyệt nhìn Triệu Húc thêm vài lần, dáng người thẳng tắp quay bước trở về hàng. Nàng nhất định phải lấy được quân công về cho những người này sáng mắt!Triệu Húc căn bản không để chuyện này ở trong lòng, tuần tra xong liền tiễn bọn họ xuất phát đi tiêu diệt thổ phỉ, quay đầu lại còn viết một phong thư cho Vân Châu châu mục.Cô nhi viện Trường Lạc là cô nhi viện lớn nhất ở Đào Nguyên, ở nơi này đa số là những đứa nhỏ đã mất đi cha mẹ, lại không có người thân nào, còn có không ít từng là ăn xin ở trên đường, hiện giờ đều sống ở chỗ này, nghe nói đến năm mười sáu tuổi phải rời khỏi cô nhi viện tự mình mưu sinh kiếm sống.Cô nhi viện Trường Lạc được xây dựng hơn một năm trước, là do các tiên nhân xây dựng lên, trẻ con ở nơi này ngoài việc không cha không mẹ thì không khác biệt gì nhiều so với những đứa trẻ khác, cũng có thể được đọc sách biết chữ.Chỉ thấy ngoài hành lang có một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi, thuần thục đan áo len, họa tiết rất đẹp.Hắn tên là Hạ Tam Nhi, từ lúc sinh ra có trí nhớ cho đến nay chỉ biết cha mẹ mình đã sớm c.h.ế.t đói, một mình hắn ăn xin ở ven đường sống qua ngày, ăn bữa no bữa đói. Lúc trước bởi vì trộm cơm thừa bị người ta bắt được treo đánh, may mà có quan quân tuần tra đi qua cứu hắn, hắn nghe nói những quan quân này là đội ngũ của Tiên Nhân tổ chức ra, sau đó hắn liền được đưa đến cô nhi viện.Mới đầu còn tưởng viện phúc lợi này là nơi lòng người hiểm ác nào đó, lại không ngờ rằng hắn thật sự được đi tới nơi phúc địa, Hạ Tam Nhi hắn sống gần 16 năm cũng chỉ mới gần hai năm nay mới coi như sống giống con người! có ăn có mặc còn được đọc sách, tiên nhân chính là Bồ Tát của hắn! Sau đó hắn còn được chọn để huấn luyện riêng.Mỗi lần đi học, những phu tử kia ai mà không nói với bọn họ về những điều tốt đẹp của tiên nhân đâu?Hắn đã sắp 16 tuổi, sau tết âm lịch năm nay sẽ phải đi ra bên ngoài kiếm sống, Hạ Tam Nhi nghĩ một thân tài nghệ của bản thân ra bên ngoài lăn lộn kiếm sống hẳn không thành vấn đề, chỉ là hắn có hơi hụt hẫng không biết sau này còn có thể được báo ân cho tiên nhân hay không."Ngươi chính là Hạ Tam Nhi nhỉ, tiên nhân muốn gặp ngươi." Hạ Tam Nhi đang mải mê suy nghĩ, bỗng có người đè bả vai của hắn lại, Hạ Tam Nhi theo bản năng muốn trở tay bắt lấy tay của người này, quay đầu lại thì nhìn thấy lại là sư phụ đã chăm sóc bọn họ.Tiên nhân muốn gặp hắn?Loại thân phận thấp hèn như hắn sao có thể có cơ hội gặp được tiên nhân?Hạ Tam Nhi bị nhét vào trong xe, cả người đều hưng phấn, hắn vẫn luôn nhận ân đức của các tiên nhân mà cho đến bây giờ vẫn chưa từng được gặp qua tiên nhân, thẳng đến lúc xe ngựa vào tới cửa sau văn phòng của Thành mới hắn mới bị bí mật mời lên lầu hai.Lầu cao xây bằng xi măng sạch sẽ gọn gàng, trên vách tường được sơn trắng như tuyết, đẹp đẽ lại dịu dàng tao nhã.Hạ Tam Nhi kích động đến mức nước mắt muốn trào ra: "Bái kiến tiên nhân, không biết vì sao tiên nhân lại tìm ta?"Triệu Hi cười nói: "Ta ở đây là muốn từ nay về sau ngươi thay ta làm việc, trở thành một thành viên của cục tình báo thay ta đi truyền tin tức, đương nhiên nếu ngươi không muốn chúng ta sẽ tuyệt đối không miễn cưỡng, ngươi cứ yên tâm trở về làm việc bình thường là được."
Triệu Húc khẽ cau mày nói: "Tại sao lại thành liên lụy? Nàng có thể thông qua cuộc tuyển binh có nghĩa là tố chất bản thân nàng tuyệt đối không tệ, nữ nhân có thể gánh vác nửa bầu trời, lời này không hiểu hay sao? Dù sao cứ đối xử bình đẳng không thiên vị là được."
Người ở triều Thiên Khải đều không cao, những hán tử đó cũng chỉ một mét bảy, nữ nhân thì lùn hơn chút. Hiện giờ mọi người không chỉ được ăn no mà còn được ăn thịt, không ít hán tử cũng đã cao tới một mét tám mấy, Hà Ánh Nguyệt cũng không thua kém, chiều cao không hề thấp hơn những tướng sĩ bên cạnh.
Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, sống c.h.ế.t có số, mất mạng cũng không trách hắn được.
Mấy tướng lĩnh nghe vậy cũng không tiện nói thêm gì nữa, Hà Ánh Nguyệt nhìn Triệu Húc thêm vài lần, dáng người thẳng tắp quay bước trở về hàng. Nàng nhất định phải lấy được quân công về cho những người này sáng mắt!
Triệu Húc căn bản không để chuyện này ở trong lòng, tuần tra xong liền tiễn bọn họ xuất phát đi tiêu diệt thổ phỉ, quay đầu lại còn viết một phong thư cho Vân Châu châu mục.
Cô nhi viện Trường Lạc là cô nhi viện lớn nhất ở Đào Nguyên, ở nơi này đa số là những đứa nhỏ đã mất đi cha mẹ, lại không có người thân nào, còn có không ít từng là ăn xin ở trên đường, hiện giờ đều sống ở chỗ này, nghe nói đến năm mười sáu tuổi phải rời khỏi cô nhi viện tự mình mưu sinh kiếm sống.
Cô nhi viện Trường Lạc được xây dựng hơn một năm trước, là do các tiên nhân xây dựng lên, trẻ con ở nơi này ngoài việc không cha không mẹ thì không khác biệt gì nhiều so với những đứa trẻ khác, cũng có thể được đọc sách biết chữ.
Chỉ thấy ngoài hành lang có một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi, thuần thục đan áo len, họa tiết rất đẹp.
Hắn tên là Hạ Tam Nhi, từ lúc sinh ra có trí nhớ cho đến nay chỉ biết cha mẹ mình đã sớm c.h.ế.t đói, một mình hắn ăn xin ở ven đường sống qua ngày, ăn bữa no bữa đói. Lúc trước bởi vì trộm cơm thừa bị người ta bắt được treo đánh, may mà có quan quân tuần tra đi qua cứu hắn, hắn nghe nói những quan quân này là đội ngũ của Tiên Nhân tổ chức ra, sau đó hắn liền được đưa đến cô nhi viện.
Mới đầu còn tưởng viện phúc lợi này là nơi lòng người hiểm ác nào đó, lại không ngờ rằng hắn thật sự được đi tới nơi phúc địa, Hạ Tam Nhi hắn sống gần 16 năm cũng chỉ mới gần hai năm nay mới coi như sống giống con người! có ăn có mặc còn được đọc sách, tiên nhân chính là Bồ Tát của hắn! Sau đó hắn còn được chọn để huấn luyện riêng.
Mỗi lần đi học, những phu tử kia ai mà không nói với bọn họ về những điều tốt đẹp của tiên nhân đâu?
Hắn đã sắp 16 tuổi, sau tết âm lịch năm nay sẽ phải đi ra bên ngoài kiếm sống, Hạ Tam Nhi nghĩ một thân tài nghệ của bản thân ra bên ngoài lăn lộn kiếm sống hẳn không thành vấn đề, chỉ là hắn có hơi hụt hẫng không biết sau này còn có thể được báo ân cho tiên nhân hay không.
"Ngươi chính là Hạ Tam Nhi nhỉ, tiên nhân muốn gặp ngươi." Hạ Tam Nhi đang mải mê suy nghĩ, bỗng có người đè bả vai của hắn lại, Hạ Tam Nhi theo bản năng muốn trở tay bắt lấy tay của người này, quay đầu lại thì nhìn thấy lại là sư phụ đã chăm sóc bọn họ.
Tiên nhân muốn gặp hắn?
Loại thân phận thấp hèn như hắn sao có thể có cơ hội gặp được tiên nhân?
Hạ Tam Nhi bị nhét vào trong xe, cả người đều hưng phấn, hắn vẫn luôn nhận ân đức của các tiên nhân mà cho đến bây giờ vẫn chưa từng được gặp qua tiên nhân, thẳng đến lúc xe ngựa vào tới cửa sau văn phòng của Thành mới hắn mới bị bí mật mời lên lầu hai.
Lầu cao xây bằng xi măng sạch sẽ gọn gàng, trên vách tường được sơn trắng như tuyết, đẹp đẽ lại dịu dàng tao nhã.
Hạ Tam Nhi kích động đến mức nước mắt muốn trào ra: "Bái kiến tiên nhân, không biết vì sao tiên nhân lại tìm ta?"
Triệu Hi cười nói: "Ta ở đây là muốn từ nay về sau ngươi thay ta làm việc, trở thành một thành viên của cục tình báo thay ta đi truyền tin tức, đương nhiên nếu ngươi không muốn chúng ta sẽ tuyệt đối không miễn cưỡng, ngươi cứ yên tâm trở về làm việc bình thường là được."
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Triệu Húc khẽ cau mày nói: "Tại sao lại thành liên lụy? Nàng có thể thông qua cuộc tuyển binh có nghĩa là tố chất bản thân nàng tuyệt đối không tệ, nữ nhân có thể gánh vác nửa bầu trời, lời này không hiểu hay sao? Dù sao cứ đối xử bình đẳng không thiên vị là được."Người ở triều Thiên Khải đều không cao, những hán tử đó cũng chỉ một mét bảy, nữ nhân thì lùn hơn chút. Hiện giờ mọi người không chỉ được ăn no mà còn được ăn thịt, không ít hán tử cũng đã cao tới một mét tám mấy, Hà Ánh Nguyệt cũng không thua kém, chiều cao không hề thấp hơn những tướng sĩ bên cạnh.Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, sống c.h.ế.t có số, mất mạng cũng không trách hắn được.Mấy tướng lĩnh nghe vậy cũng không tiện nói thêm gì nữa, Hà Ánh Nguyệt nhìn Triệu Húc thêm vài lần, dáng người thẳng tắp quay bước trở về hàng. Nàng nhất định phải lấy được quân công về cho những người này sáng mắt!Triệu Húc căn bản không để chuyện này ở trong lòng, tuần tra xong liền tiễn bọn họ xuất phát đi tiêu diệt thổ phỉ, quay đầu lại còn viết một phong thư cho Vân Châu châu mục.Cô nhi viện Trường Lạc là cô nhi viện lớn nhất ở Đào Nguyên, ở nơi này đa số là những đứa nhỏ đã mất đi cha mẹ, lại không có người thân nào, còn có không ít từng là ăn xin ở trên đường, hiện giờ đều sống ở chỗ này, nghe nói đến năm mười sáu tuổi phải rời khỏi cô nhi viện tự mình mưu sinh kiếm sống.Cô nhi viện Trường Lạc được xây dựng hơn một năm trước, là do các tiên nhân xây dựng lên, trẻ con ở nơi này ngoài việc không cha không mẹ thì không khác biệt gì nhiều so với những đứa trẻ khác, cũng có thể được đọc sách biết chữ.Chỉ thấy ngoài hành lang có một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi, thuần thục đan áo len, họa tiết rất đẹp.Hắn tên là Hạ Tam Nhi, từ lúc sinh ra có trí nhớ cho đến nay chỉ biết cha mẹ mình đã sớm c.h.ế.t đói, một mình hắn ăn xin ở ven đường sống qua ngày, ăn bữa no bữa đói. Lúc trước bởi vì trộm cơm thừa bị người ta bắt được treo đánh, may mà có quan quân tuần tra đi qua cứu hắn, hắn nghe nói những quan quân này là đội ngũ của Tiên Nhân tổ chức ra, sau đó hắn liền được đưa đến cô nhi viện.Mới đầu còn tưởng viện phúc lợi này là nơi lòng người hiểm ác nào đó, lại không ngờ rằng hắn thật sự được đi tới nơi phúc địa, Hạ Tam Nhi hắn sống gần 16 năm cũng chỉ mới gần hai năm nay mới coi như sống giống con người! có ăn có mặc còn được đọc sách, tiên nhân chính là Bồ Tát của hắn! Sau đó hắn còn được chọn để huấn luyện riêng.Mỗi lần đi học, những phu tử kia ai mà không nói với bọn họ về những điều tốt đẹp của tiên nhân đâu?Hắn đã sắp 16 tuổi, sau tết âm lịch năm nay sẽ phải đi ra bên ngoài kiếm sống, Hạ Tam Nhi nghĩ một thân tài nghệ của bản thân ra bên ngoài lăn lộn kiếm sống hẳn không thành vấn đề, chỉ là hắn có hơi hụt hẫng không biết sau này còn có thể được báo ân cho tiên nhân hay không."Ngươi chính là Hạ Tam Nhi nhỉ, tiên nhân muốn gặp ngươi." Hạ Tam Nhi đang mải mê suy nghĩ, bỗng có người đè bả vai của hắn lại, Hạ Tam Nhi theo bản năng muốn trở tay bắt lấy tay của người này, quay đầu lại thì nhìn thấy lại là sư phụ đã chăm sóc bọn họ.Tiên nhân muốn gặp hắn?Loại thân phận thấp hèn như hắn sao có thể có cơ hội gặp được tiên nhân?Hạ Tam Nhi bị nhét vào trong xe, cả người đều hưng phấn, hắn vẫn luôn nhận ân đức của các tiên nhân mà cho đến bây giờ vẫn chưa từng được gặp qua tiên nhân, thẳng đến lúc xe ngựa vào tới cửa sau văn phòng của Thành mới hắn mới bị bí mật mời lên lầu hai.Lầu cao xây bằng xi măng sạch sẽ gọn gàng, trên vách tường được sơn trắng như tuyết, đẹp đẽ lại dịu dàng tao nhã.Hạ Tam Nhi kích động đến mức nước mắt muốn trào ra: "Bái kiến tiên nhân, không biết vì sao tiên nhân lại tìm ta?"Triệu Hi cười nói: "Ta ở đây là muốn từ nay về sau ngươi thay ta làm việc, trở thành một thành viên của cục tình báo thay ta đi truyền tin tức, đương nhiên nếu ngươi không muốn chúng ta sẽ tuyệt đối không miễn cưỡng, ngươi cứ yên tâm trở về làm việc bình thường là được."