Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…
Chương 295: Chương 295
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Chiến thuyền là trọng yếu nhất hiện giờ, ô tô hơi nước trong Thục địa trước đều có thể chậm rãi.Lý Xuân Sinh cảm thấy Tiêu tướng quân đang nhìn chằm chằm hắn, nhìn đến hắn có chút mất tự nhiên, chỉ không ngừng gật đầu nói: "Chúng ta sẽ cố gắng hết sức, nhất định cố gắng hết sức."'Triệu cô nương, đã đến bờ rồi"Triệu Hi lúc này mới xuống thuyền, thấy Lý Xuân Sinh hướng hai người bọn họ cáo biệt, lái thuyền đi đến hướng xưởng đóng tàu, tâm tình hơi có chút sa sút,"Hiện tại xưởng đóng tàu vẫn là theo không kịp a."Tiêu Thính Vân trầm tư một lúc, bỗng nhiên nói: "Nhớ Giao Châu không?"Một phần nhỏ khu vực Vân Châu là Giao Châu, ở phía bên kia biển.Triệu Hi mắt sáng lên,"Ý của ngươi là... ở bên kia tiếp tục đóng thuyền?"Tiêu Thính Vân gật đầu: "Vân Châu-Châu Mục trong thư nói, Vân Châu đã tuyên bố thần phục được đại bộ tộc, bắt rất nhiều người ở tiểu quốc phía nam làm nô lệ, đây chính là sức lao động miễn phí, không cần trả tiền bạc mà cho một phần lương thực ăn là được."Ở Thiên Khải triều cũng không nói đến nhân quyền, chiến bại không c.h.ế.t mà bị bắt tới làm nô lệ đều đã là chuyện tốt, Tiêu Thính Vân cũng cảm thấy dùng nô lệ đóng thuyền cũng không có bất kỳ vấn đề gì.Triệu Hi trầm tư một lúc, việc chế tạo thuyền tự nhiên không có khả năng chỉ vận hành ở đất liền Đại Giang, nếu là kỹ thuật đạt tới mức cần đạt được thì phải tiến hành trao đổi, buôn bán hàng hoá ở hải ngoại, giao dịch kiếm tiền của người nước ngoài, tỷ như đem chế phẩm thủy tinh của bọn họ bán ra toàn thế giới, kiếm bạc đầy bồn, đầy bát.Vân Châu, thậm chí là Giao Châu bên kia núi non trùng điệp có rất nhiều cây cối, hiện tại thứ cần nhất khi đóng thuyền chính là cây cối!Hơn nữa chỉ cần nắm trong tay Vân Châu, bên kia chế tạo thuyền có thể theo đường biển một đường hướng bắc mà đi lên Giang Nam!Triệu Hi tự hỏi gật đầu, lẩm bẩm nói: "Nói đúng..."Tiêu Thính Vân nhìn xa xa bách tính bán thuỷ sản còn chưa dọn quán, nhớ rõ nàng thích ăn thuỷ sản nướng tươi sống, đang muốn hỏi nàng có muốn hay không mua chút trở về nướng thịt BBQ các loại, bỗng nhiên thấy bước chân Triệu Hi nhanh hơn, Triệu Hi cũng không quay đầu lại nói: "Không chơi nữa, ta phải lập tức trở về viết thư cho Vân Châu-Châu Mục."Cho nàng đốn gỗ đóng thuyền, cho nàng trồng lương thực làm quân lương, còn phải cho nàng trồng cao su!Tiêu Thính Vân: "..." Hôm nay, cứ như vậy kết thúc?...Mới sáng sớm, mặt trời đã lên cao, ngẩng đầu lên cũng không có lấy một gợn mây trắng, vừa đi ra ngoài một vòng thì cả người đã nóng đến mức chảy mồ hôi.Gã sai vặt vời hai tay màu đồng đỏ bước nhanh xuyên qua lá chuối, nhanh chóng tiến vào nội đường."Châu mục đại nhân, có thư từ Thục địa."Nam nhân trung niên đang ngồi ở bên trong hóng mát, hai bên còn có hai cái thị nữ đang cho quạt cho hắn, nghe vậy lập tức đứng dậy.Hắn ta chính là Dương Tử Minh, châu mục Vân Châu, khi còn trẻ được đánh giá là rất có tài, vì làm thơ xúc phạm đương kim hoàng đế nên đến Vân Châu làm châu mục đã gần 15 nămChâu mục nghe qua là quan lớn một phương, đối với người khác mà nói thì có lẽ là như vậy, nhưng đối với hắn mà nói thì chẳng khác gì bị đày đến biên cương, hắn nhiều lần thỉnh cầu hoàng đế đều không có kết quả, Dương Tử Minh cũng đã hết hy vọng, sợ rằng sau này hắn có c.h.ế.t thì cũng chỉ có thể c.h.ế.t ở mảnh đất cằn cỗi này.Đối với quan lại của triều Thiên Khải, những nơi như Vân Châu, Giao Châu, Lĩnh Nam đều là những địa phương cách xa Trung Nguyên, chẳng phải chỉ là những vùng đất cằn cỗi sao? Suốt ngày phải đối mặt với những người Nam man quần áo rách rưới, thật sự là chịu đủ rồi.Lúc đầu, khi Dương Tử Minh tới, hắn cực kỳ chán ghét việc những người này *****, để lộ tay chân. Hiện tại hắn cảm thấy đây quả thực là dân trí, có gì mà vô đạo đức như vậy?Hắn ở Vân Châu buồn bực thất bại, nói Vân Châu là lãnh thổ của Thiên Khải vương triều nhưng kỳ thực là do các bộ lạc lớn nhỏ tạo thành, những bộ tộc này cũng không có một ai nghe hắn. Lúc mới đến đây, không phải y chưa từng nghĩ đến việc trấn áp bọn họ, nhưng binh lính dưới tay y thật sự không thể đánh bại những bộ tộc này.
Chiến thuyền là trọng yếu nhất hiện giờ, ô tô hơi nước trong Thục địa trước đều có thể chậm rãi.
Lý Xuân Sinh cảm thấy Tiêu tướng quân đang nhìn chằm chằm hắn, nhìn đến hắn có chút mất tự nhiên, chỉ không ngừng gật đầu nói: "Chúng ta sẽ cố gắng hết sức, nhất định cố gắng hết sức."
'Triệu cô nương, đã đến bờ rồi"
Triệu Hi lúc này mới xuống thuyền, thấy Lý Xuân Sinh hướng hai người bọn họ cáo biệt, lái thuyền đi đến hướng xưởng đóng tàu, tâm tình hơi có chút sa sút,"Hiện tại xưởng đóng tàu vẫn là theo không kịp a."
Tiêu Thính Vân trầm tư một lúc, bỗng nhiên nói: "Nhớ Giao Châu không?"
Một phần nhỏ khu vực Vân Châu là Giao Châu, ở phía bên kia biển.
Triệu Hi mắt sáng lên,"Ý của ngươi là... ở bên kia tiếp tục đóng thuyền?"
Tiêu Thính Vân gật đầu: "Vân Châu-Châu Mục trong thư nói, Vân Châu đã tuyên bố thần phục được đại bộ tộc, bắt rất nhiều người ở tiểu quốc phía nam làm nô lệ, đây chính là sức lao động miễn phí, không cần trả tiền bạc mà cho một phần lương thực ăn là được."
Ở Thiên Khải triều cũng không nói đến nhân quyền, chiến bại không c.h.ế.t mà bị bắt tới làm nô lệ đều đã là chuyện tốt, Tiêu Thính Vân cũng cảm thấy dùng nô lệ đóng thuyền cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Triệu Hi trầm tư một lúc, việc chế tạo thuyền tự nhiên không có khả năng chỉ vận hành ở đất liền Đại Giang, nếu là kỹ thuật đạt tới mức cần đạt được thì phải tiến hành trao đổi, buôn bán hàng hoá ở hải ngoại, giao dịch kiếm tiền của người nước ngoài, tỷ như đem chế phẩm thủy tinh của bọn họ bán ra toàn thế giới, kiếm bạc đầy bồn, đầy bát.
Vân Châu, thậm chí là Giao Châu bên kia núi non trùng điệp có rất nhiều cây cối, hiện tại thứ cần nhất khi đóng thuyền chính là cây cối!
Hơn nữa chỉ cần nắm trong tay Vân Châu, bên kia chế tạo thuyền có thể theo đường biển một đường hướng bắc mà đi lên Giang Nam!
Triệu Hi tự hỏi gật đầu, lẩm bẩm nói: "Nói đúng..."
Tiêu Thính Vân nhìn xa xa bách tính bán thuỷ sản còn chưa dọn quán, nhớ rõ nàng thích ăn thuỷ sản nướng tươi sống, đang muốn hỏi nàng có muốn hay không mua chút trở về nướng thịt BBQ các loại, bỗng nhiên thấy bước chân Triệu Hi nhanh hơn, Triệu Hi cũng không quay đầu lại nói: "Không chơi nữa, ta phải lập tức trở về viết thư cho Vân Châu-Châu Mục."
Cho nàng đốn gỗ đóng thuyền, cho nàng trồng lương thực làm quân lương, còn phải cho nàng trồng cao su!
Tiêu Thính Vân: "..." Hôm nay, cứ như vậy kết thúc?...
Mới sáng sớm, mặt trời đã lên cao, ngẩng đầu lên cũng không có lấy một gợn mây trắng, vừa đi ra ngoài một vòng thì cả người đã nóng đến mức chảy mồ hôi.
Gã sai vặt vời hai tay màu đồng đỏ bước nhanh xuyên qua lá chuối, nhanh chóng tiến vào nội đường.
"Châu mục đại nhân, có thư từ Thục địa."
Nam nhân trung niên đang ngồi ở bên trong hóng mát, hai bên còn có hai cái thị nữ đang cho quạt cho hắn, nghe vậy lập tức đứng dậy.
Hắn ta chính là Dương Tử Minh, châu mục Vân Châu, khi còn trẻ được đánh giá là rất có tài, vì làm thơ xúc phạm đương kim hoàng đế nên đến Vân Châu làm châu mục đã gần 15 năm
Châu mục nghe qua là quan lớn một phương, đối với người khác mà nói thì có lẽ là như vậy, nhưng đối với hắn mà nói thì chẳng khác gì bị đày đến biên cương, hắn nhiều lần thỉnh cầu hoàng đế đều không có kết quả, Dương Tử Minh cũng đã hết hy vọng, sợ rằng sau này hắn có c.h.ế.t thì cũng chỉ có thể c.h.ế.t ở mảnh đất cằn cỗi này.
Đối với quan lại của triều Thiên Khải, những nơi như Vân Châu, Giao Châu, Lĩnh Nam đều là những địa phương cách xa Trung Nguyên, chẳng phải chỉ là những vùng đất cằn cỗi sao? Suốt ngày phải đối mặt với những người Nam man quần áo rách rưới, thật sự là chịu đủ rồi.
Lúc đầu, khi Dương Tử Minh tới, hắn cực kỳ chán ghét việc những người này *****, để lộ tay chân. Hiện tại hắn cảm thấy đây quả thực là dân trí, có gì mà vô đạo đức như vậy?
Hắn ở Vân Châu buồn bực thất bại, nói Vân Châu là lãnh thổ của Thiên Khải vương triều nhưng kỳ thực là do các bộ lạc lớn nhỏ tạo thành, những bộ tộc này cũng không có một ai nghe hắn. Lúc mới đến đây, không phải y chưa từng nghĩ đến việc trấn áp bọn họ, nhưng binh lính dưới tay y thật sự không thể đánh bại những bộ tộc này.
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Chiến thuyền là trọng yếu nhất hiện giờ, ô tô hơi nước trong Thục địa trước đều có thể chậm rãi.Lý Xuân Sinh cảm thấy Tiêu tướng quân đang nhìn chằm chằm hắn, nhìn đến hắn có chút mất tự nhiên, chỉ không ngừng gật đầu nói: "Chúng ta sẽ cố gắng hết sức, nhất định cố gắng hết sức."'Triệu cô nương, đã đến bờ rồi"Triệu Hi lúc này mới xuống thuyền, thấy Lý Xuân Sinh hướng hai người bọn họ cáo biệt, lái thuyền đi đến hướng xưởng đóng tàu, tâm tình hơi có chút sa sút,"Hiện tại xưởng đóng tàu vẫn là theo không kịp a."Tiêu Thính Vân trầm tư một lúc, bỗng nhiên nói: "Nhớ Giao Châu không?"Một phần nhỏ khu vực Vân Châu là Giao Châu, ở phía bên kia biển.Triệu Hi mắt sáng lên,"Ý của ngươi là... ở bên kia tiếp tục đóng thuyền?"Tiêu Thính Vân gật đầu: "Vân Châu-Châu Mục trong thư nói, Vân Châu đã tuyên bố thần phục được đại bộ tộc, bắt rất nhiều người ở tiểu quốc phía nam làm nô lệ, đây chính là sức lao động miễn phí, không cần trả tiền bạc mà cho một phần lương thực ăn là được."Ở Thiên Khải triều cũng không nói đến nhân quyền, chiến bại không c.h.ế.t mà bị bắt tới làm nô lệ đều đã là chuyện tốt, Tiêu Thính Vân cũng cảm thấy dùng nô lệ đóng thuyền cũng không có bất kỳ vấn đề gì.Triệu Hi trầm tư một lúc, việc chế tạo thuyền tự nhiên không có khả năng chỉ vận hành ở đất liền Đại Giang, nếu là kỹ thuật đạt tới mức cần đạt được thì phải tiến hành trao đổi, buôn bán hàng hoá ở hải ngoại, giao dịch kiếm tiền của người nước ngoài, tỷ như đem chế phẩm thủy tinh của bọn họ bán ra toàn thế giới, kiếm bạc đầy bồn, đầy bát.Vân Châu, thậm chí là Giao Châu bên kia núi non trùng điệp có rất nhiều cây cối, hiện tại thứ cần nhất khi đóng thuyền chính là cây cối!Hơn nữa chỉ cần nắm trong tay Vân Châu, bên kia chế tạo thuyền có thể theo đường biển một đường hướng bắc mà đi lên Giang Nam!Triệu Hi tự hỏi gật đầu, lẩm bẩm nói: "Nói đúng..."Tiêu Thính Vân nhìn xa xa bách tính bán thuỷ sản còn chưa dọn quán, nhớ rõ nàng thích ăn thuỷ sản nướng tươi sống, đang muốn hỏi nàng có muốn hay không mua chút trở về nướng thịt BBQ các loại, bỗng nhiên thấy bước chân Triệu Hi nhanh hơn, Triệu Hi cũng không quay đầu lại nói: "Không chơi nữa, ta phải lập tức trở về viết thư cho Vân Châu-Châu Mục."Cho nàng đốn gỗ đóng thuyền, cho nàng trồng lương thực làm quân lương, còn phải cho nàng trồng cao su!Tiêu Thính Vân: "..." Hôm nay, cứ như vậy kết thúc?...Mới sáng sớm, mặt trời đã lên cao, ngẩng đầu lên cũng không có lấy một gợn mây trắng, vừa đi ra ngoài một vòng thì cả người đã nóng đến mức chảy mồ hôi.Gã sai vặt vời hai tay màu đồng đỏ bước nhanh xuyên qua lá chuối, nhanh chóng tiến vào nội đường."Châu mục đại nhân, có thư từ Thục địa."Nam nhân trung niên đang ngồi ở bên trong hóng mát, hai bên còn có hai cái thị nữ đang cho quạt cho hắn, nghe vậy lập tức đứng dậy.Hắn ta chính là Dương Tử Minh, châu mục Vân Châu, khi còn trẻ được đánh giá là rất có tài, vì làm thơ xúc phạm đương kim hoàng đế nên đến Vân Châu làm châu mục đã gần 15 nămChâu mục nghe qua là quan lớn một phương, đối với người khác mà nói thì có lẽ là như vậy, nhưng đối với hắn mà nói thì chẳng khác gì bị đày đến biên cương, hắn nhiều lần thỉnh cầu hoàng đế đều không có kết quả, Dương Tử Minh cũng đã hết hy vọng, sợ rằng sau này hắn có c.h.ế.t thì cũng chỉ có thể c.h.ế.t ở mảnh đất cằn cỗi này.Đối với quan lại của triều Thiên Khải, những nơi như Vân Châu, Giao Châu, Lĩnh Nam đều là những địa phương cách xa Trung Nguyên, chẳng phải chỉ là những vùng đất cằn cỗi sao? Suốt ngày phải đối mặt với những người Nam man quần áo rách rưới, thật sự là chịu đủ rồi.Lúc đầu, khi Dương Tử Minh tới, hắn cực kỳ chán ghét việc những người này *****, để lộ tay chân. Hiện tại hắn cảm thấy đây quả thực là dân trí, có gì mà vô đạo đức như vậy?Hắn ở Vân Châu buồn bực thất bại, nói Vân Châu là lãnh thổ của Thiên Khải vương triều nhưng kỳ thực là do các bộ lạc lớn nhỏ tạo thành, những bộ tộc này cũng không có một ai nghe hắn. Lúc mới đến đây, không phải y chưa từng nghĩ đến việc trấn áp bọn họ, nhưng binh lính dưới tay y thật sự không thể đánh bại những bộ tộc này.