Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…
Chương 298: Chương 298
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Để tiết kiệm điểm tích lũy, Triệu Hi trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Dương châu mục, thư từ qua lại quá mức rườm rà, cho nên ta cho ngươi mượn điện thoại di động, ngươi và ta có thể lập tức liên lạc trong nháy mắt.""Thứ nhất, ta biết các bộ tộc ở Vân Châu \ thường xuyên chinh phạt các tiểu quốc ven biển phía nam, ngành đóng tàu ở đó cũng đạt được thành tựu to lớn, ta muốn xây dựng một số xưởng đóng tàu dọc theo bờ biển Giao Châu."Dương châu mục nhanh chóng tỉnh táo lại từ chấn kinh của pháp khí truyền âm, vội kêu gã sai vặt chuẩn bị giấy bút ghi chép cho hắn.Đối với việc phía Thục địa yêu cầu hắn đóng tàu, Dương Tử Minh cũng không kinh ngạc. Duyên hải phía nam chính là khu vực đóng thuyền được thiên nhiên ưu ái, mặc dù hắn coi thường những kẻ nam man phía nam nhưng hắn phải thừa nhận rằng nghề đóng tàu của những tiểu quốc đó rất tốt.Cho nên... hắn đã sớm mở mấy trại khai thác gỗ, chờ Thục địa bên kia đề cập tới.Triệu Hi báo số liệu sơ lược về tàu chiến, Dương châu mục nghe đến ngơ ngác, đây là loại thuyền gì mà lại lớn như vậy?"Bản vẽ chi tiết đóng tàu đã được đưa tới, động cơ hơi nước sau này cũng sẽ từ Thục địa vận chuyển tới.""Thứ hai, trồng lương thực, ta tin rằng Dương châu mục đã lo liệu thỏa đáng rồi."Trong mắt Dương châu mục tràn đầy cảm kích: "Đây là đương nhiên, trồng ngũ cốc là việc lớn được ưu tiên hàng đầu. Ta cũng đã sai người phỏng chế lại cày cong được đưa tới, đa số dân chúng đều có thể sử dụng."Hầu hết các bộ tộc Vân Châu đều bán chăn nuôi và bán trồng trọt, đồng thời bọn họ cũng trồng lương thực."Thứ ba, trồng cao su, chính là loại nhựa cây có màu trắng đục, ta có yêu cầu rất lớn về số lượng của thứ này, bên các ngươi có thể nhanh chóng mở mấy cái xưởng cao su chuẩn bị."Triệu Hi nhắc nhở: "Phải chú ý phát triển bền vững, các ngươi đừng trực tiếp chặt cây, Chỉ cần khoét một lỗ nhỏ trên vỏ cây và để nhựa cao su từ từ chảy ra ngoài là được."Những người này khá thô bạo, khi gặp một cây cao su sẽ chặt ngang, sau đó thu lấy nhựa cây. Cây cao su này không dễ trồng, nếu chặt như thế này thì cây sẽ c.h.ế.t hoàn toàn.Dương châu mục không nghĩ tới loài cây này cũng có ích, hơn nữa nhu cầu còn rất lớn.Triệu Hi nháy mắt với nữ thư ký bên cạnh, nữ thư ký này lần trước lọt vào 100 người trong kỳ thi chung, bây giờ là thư ký trưởng của cô. Nữ thư ký lấy thông tin đã chuẩn bị sẵn, nói lại những chi tiết của xưởng cao su qua điện thoại, Dương Tử Minh vừa nghe, vừa đọc lại bức thư Triệu Hi viết trước đó để hiểu đại khái.Sau khi ghi chép xong, quan viên ở đây bắt đầu trao đổi với Dương châu mục, giống như hiện trường hội nghị video xuyên quốc gia quy mô nhỏ ở hiện đại.Lớn thì là vấn đề quân chính của hai châu, nhỏ thì là chi phí ăn mặc của dân chúng.Nếu đưa Vân Châu vào phạm vi có thể kiểm soát thì có thể trồng bông ở một số nơi ở Vân Châu. Huyện Đào Dương là một trong số ít nơi có đủ ánh nắng giống như Thục địa. Dựa vào bông trồng ở mấy huyện phụ cận huyện Đào Dương để cung cấp cho toàn bộ Thục địa với hơn một triệu nhân khẩu, vẫn còn chút giật gấu vá vai (chắp vá nhất thời nhưng không thể giải quyết hoàn toàn vấn đề), dẫn đến các xưởng sản xuất bông ở Thục địa cả ngày nhìn chằm chằm vào cánh đồng bông của người ta, thậm chí xưởng trưởng còn đến tận trong ruộng bông nhà người ta.Bông là vật chống lạnh, nhu cầu lớn thì giá không thể cao, nếu không người dân sẽ không đủ tiền mua, nếu không mục đích quảng bá bông lúc trước sẽ mất đi ý nghĩa.Cho nên có thể thu xếp vài nơi trồng bông ở Vân Châu.Trần Hành cười nhắc nhở: "Hi Hi tiên nhân, khoáng sản Vân Châu cực kỳ phong phú."Triệu Hi nghe xong đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, liền dặn dò Dương Tử Minh chuẩn bị khai thác các loại quặng, trong thư có bản đồ phân bố khoáng sản.Mỗi người một câu, cuộc điện thoại kéo dài khoảng nửa tiếng, sau đó Triệu Hi cuối cùng cũng cúp máy vì đau lòng điểm tích lũy.
Để tiết kiệm điểm tích lũy, Triệu Hi trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Dương châu mục, thư từ qua lại quá mức rườm rà, cho nên ta cho ngươi mượn điện thoại di động, ngươi và ta có thể lập tức liên lạc trong nháy mắt."
"Thứ nhất, ta biết các bộ tộc ở Vân Châu \ thường xuyên chinh phạt các tiểu quốc ven biển phía nam, ngành đóng tàu ở đó cũng đạt được thành tựu to lớn, ta muốn xây dựng một số xưởng đóng tàu dọc theo bờ biển Giao Châu."
Dương châu mục nhanh chóng tỉnh táo lại từ chấn kinh của pháp khí truyền âm, vội kêu gã sai vặt chuẩn bị giấy bút ghi chép cho hắn.
Đối với việc phía Thục địa yêu cầu hắn đóng tàu, Dương Tử Minh cũng không kinh ngạc. Duyên hải phía nam chính là khu vực đóng thuyền được thiên nhiên ưu ái, mặc dù hắn coi thường những kẻ nam man phía nam nhưng hắn phải thừa nhận rằng nghề đóng tàu của những tiểu quốc đó rất tốt.
Cho nên... hắn đã sớm mở mấy trại khai thác gỗ, chờ Thục địa bên kia đề cập tới.
Triệu Hi báo số liệu sơ lược về tàu chiến, Dương châu mục nghe đến ngơ ngác, đây là loại thuyền gì mà lại lớn như vậy?
"Bản vẽ chi tiết đóng tàu đã được đưa tới, động cơ hơi nước sau này cũng sẽ từ Thục địa vận chuyển tới."
"Thứ hai, trồng lương thực, ta tin rằng Dương châu mục đã lo liệu thỏa đáng rồi."
Trong mắt Dương châu mục tràn đầy cảm kích: "Đây là đương nhiên, trồng ngũ cốc là việc lớn được ưu tiên hàng đầu. Ta cũng đã sai người phỏng chế lại cày cong được đưa tới, đa số dân chúng đều có thể sử dụng."
Hầu hết các bộ tộc Vân Châu đều bán chăn nuôi và bán trồng trọt, đồng thời bọn họ cũng trồng lương thực.
"Thứ ba, trồng cao su, chính là loại nhựa cây có màu trắng đục, ta có yêu cầu rất lớn về số lượng của thứ này, bên các ngươi có thể nhanh chóng mở mấy cái xưởng cao su chuẩn bị."
Triệu Hi nhắc nhở: "Phải chú ý phát triển bền vững, các ngươi đừng trực tiếp chặt cây, Chỉ cần khoét một lỗ nhỏ trên vỏ cây và để nhựa cao su từ từ chảy ra ngoài là được."
Những người này khá thô bạo, khi gặp một cây cao su sẽ chặt ngang, sau đó thu lấy nhựa cây. Cây cao su này không dễ trồng, nếu chặt như thế này thì cây sẽ c.h.ế.t hoàn toàn.
Dương châu mục không nghĩ tới loài cây này cũng có ích, hơn nữa nhu cầu còn rất lớn.
Triệu Hi nháy mắt với nữ thư ký bên cạnh, nữ thư ký này lần trước lọt vào 100 người trong kỳ thi chung, bây giờ là thư ký trưởng của cô. Nữ thư ký lấy thông tin đã chuẩn bị sẵn, nói lại những chi tiết của xưởng cao su qua điện thoại, Dương Tử Minh vừa nghe, vừa đọc lại bức thư Triệu Hi viết trước đó để hiểu đại khái.
Sau khi ghi chép xong, quan viên ở đây bắt đầu trao đổi với Dương châu mục, giống như hiện trường hội nghị video xuyên quốc gia quy mô nhỏ ở hiện đại.
Lớn thì là vấn đề quân chính của hai châu, nhỏ thì là chi phí ăn mặc của dân chúng.
Nếu đưa Vân Châu vào phạm vi có thể kiểm soát thì có thể trồng bông ở một số nơi ở Vân Châu. Huyện Đào Dương là một trong số ít nơi có đủ ánh nắng giống như Thục địa. Dựa vào bông trồng ở mấy huyện phụ cận huyện Đào Dương để cung cấp cho toàn bộ Thục địa với hơn một triệu nhân khẩu, vẫn còn chút giật gấu vá vai (chắp vá nhất thời nhưng không thể giải quyết hoàn toàn vấn đề), dẫn đến các xưởng sản xuất bông ở Thục địa cả ngày nhìn chằm chằm vào cánh đồng bông của người ta, thậm chí xưởng trưởng còn đến tận trong ruộng bông nhà người ta.
Bông là vật chống lạnh, nhu cầu lớn thì giá không thể cao, nếu không người dân sẽ không đủ tiền mua, nếu không mục đích quảng bá bông lúc trước sẽ mất đi ý nghĩa.
Cho nên có thể thu xếp vài nơi trồng bông ở Vân Châu.
Trần Hành cười nhắc nhở: "Hi Hi tiên nhân, khoáng sản Vân Châu cực kỳ phong phú."
Triệu Hi nghe xong đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, liền dặn dò Dương Tử Minh chuẩn bị khai thác các loại quặng, trong thư có bản đồ phân bố khoáng sản.
Mỗi người một câu, cuộc điện thoại kéo dài khoảng nửa tiếng, sau đó Triệu Hi cuối cùng cũng cúp máy vì đau lòng điểm tích lũy.
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Để tiết kiệm điểm tích lũy, Triệu Hi trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Dương châu mục, thư từ qua lại quá mức rườm rà, cho nên ta cho ngươi mượn điện thoại di động, ngươi và ta có thể lập tức liên lạc trong nháy mắt.""Thứ nhất, ta biết các bộ tộc ở Vân Châu \ thường xuyên chinh phạt các tiểu quốc ven biển phía nam, ngành đóng tàu ở đó cũng đạt được thành tựu to lớn, ta muốn xây dựng một số xưởng đóng tàu dọc theo bờ biển Giao Châu."Dương châu mục nhanh chóng tỉnh táo lại từ chấn kinh của pháp khí truyền âm, vội kêu gã sai vặt chuẩn bị giấy bút ghi chép cho hắn.Đối với việc phía Thục địa yêu cầu hắn đóng tàu, Dương Tử Minh cũng không kinh ngạc. Duyên hải phía nam chính là khu vực đóng thuyền được thiên nhiên ưu ái, mặc dù hắn coi thường những kẻ nam man phía nam nhưng hắn phải thừa nhận rằng nghề đóng tàu của những tiểu quốc đó rất tốt.Cho nên... hắn đã sớm mở mấy trại khai thác gỗ, chờ Thục địa bên kia đề cập tới.Triệu Hi báo số liệu sơ lược về tàu chiến, Dương châu mục nghe đến ngơ ngác, đây là loại thuyền gì mà lại lớn như vậy?"Bản vẽ chi tiết đóng tàu đã được đưa tới, động cơ hơi nước sau này cũng sẽ từ Thục địa vận chuyển tới.""Thứ hai, trồng lương thực, ta tin rằng Dương châu mục đã lo liệu thỏa đáng rồi."Trong mắt Dương châu mục tràn đầy cảm kích: "Đây là đương nhiên, trồng ngũ cốc là việc lớn được ưu tiên hàng đầu. Ta cũng đã sai người phỏng chế lại cày cong được đưa tới, đa số dân chúng đều có thể sử dụng."Hầu hết các bộ tộc Vân Châu đều bán chăn nuôi và bán trồng trọt, đồng thời bọn họ cũng trồng lương thực."Thứ ba, trồng cao su, chính là loại nhựa cây có màu trắng đục, ta có yêu cầu rất lớn về số lượng của thứ này, bên các ngươi có thể nhanh chóng mở mấy cái xưởng cao su chuẩn bị."Triệu Hi nhắc nhở: "Phải chú ý phát triển bền vững, các ngươi đừng trực tiếp chặt cây, Chỉ cần khoét một lỗ nhỏ trên vỏ cây và để nhựa cao su từ từ chảy ra ngoài là được."Những người này khá thô bạo, khi gặp một cây cao su sẽ chặt ngang, sau đó thu lấy nhựa cây. Cây cao su này không dễ trồng, nếu chặt như thế này thì cây sẽ c.h.ế.t hoàn toàn.Dương châu mục không nghĩ tới loài cây này cũng có ích, hơn nữa nhu cầu còn rất lớn.Triệu Hi nháy mắt với nữ thư ký bên cạnh, nữ thư ký này lần trước lọt vào 100 người trong kỳ thi chung, bây giờ là thư ký trưởng của cô. Nữ thư ký lấy thông tin đã chuẩn bị sẵn, nói lại những chi tiết của xưởng cao su qua điện thoại, Dương Tử Minh vừa nghe, vừa đọc lại bức thư Triệu Hi viết trước đó để hiểu đại khái.Sau khi ghi chép xong, quan viên ở đây bắt đầu trao đổi với Dương châu mục, giống như hiện trường hội nghị video xuyên quốc gia quy mô nhỏ ở hiện đại.Lớn thì là vấn đề quân chính của hai châu, nhỏ thì là chi phí ăn mặc của dân chúng.Nếu đưa Vân Châu vào phạm vi có thể kiểm soát thì có thể trồng bông ở một số nơi ở Vân Châu. Huyện Đào Dương là một trong số ít nơi có đủ ánh nắng giống như Thục địa. Dựa vào bông trồng ở mấy huyện phụ cận huyện Đào Dương để cung cấp cho toàn bộ Thục địa với hơn một triệu nhân khẩu, vẫn còn chút giật gấu vá vai (chắp vá nhất thời nhưng không thể giải quyết hoàn toàn vấn đề), dẫn đến các xưởng sản xuất bông ở Thục địa cả ngày nhìn chằm chằm vào cánh đồng bông của người ta, thậm chí xưởng trưởng còn đến tận trong ruộng bông nhà người ta.Bông là vật chống lạnh, nhu cầu lớn thì giá không thể cao, nếu không người dân sẽ không đủ tiền mua, nếu không mục đích quảng bá bông lúc trước sẽ mất đi ý nghĩa.Cho nên có thể thu xếp vài nơi trồng bông ở Vân Châu.Trần Hành cười nhắc nhở: "Hi Hi tiên nhân, khoáng sản Vân Châu cực kỳ phong phú."Triệu Hi nghe xong đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, liền dặn dò Dương Tử Minh chuẩn bị khai thác các loại quặng, trong thư có bản đồ phân bố khoáng sản.Mỗi người một câu, cuộc điện thoại kéo dài khoảng nửa tiếng, sau đó Triệu Hi cuối cùng cũng cúp máy vì đau lòng điểm tích lũy.