Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…
Chương 322: Chương 322
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Thái giám cung nữ tỉnh táo lại, khóc lóc nhào tới, làm hai y tá suýt nữa thì cho rằng vị Phùng công công này vừa mới mổ xong. Đúng là người trong cung có khác, ai cũng diễn quá tốt.Phùng công công khàn giọng hỏi: "Thụy... Vị Tiêu công tử ta gặp ở Triệu Châu là ai?"Y tá kinh ngạc hỏi lại: "Ý ngươi là tướng quân Tiêu Thính Vân?"Phùng công công nghe thấy y tá nhắc tới tên đầy đủ của Thụy Vương, lại run lên một trận. Đúng là Thụy Vương rồi!Y tá nói: "Chúng ta cũng không biết nhiều lắm, Tiêu tướng quân cùng Hi Hi... cô nương đính hôn là sự thật, từ hai ba năm trước Tiêu tướng quân cũng đã sống ở phủ đệ Triệu gia."Những lời không nên nói, tiểu y tá cũng sẽ không nói, nhưng việc này người Thục Châu đều biết, tùy tiện phái người hỏi thăm là sẽ biết.Tiêu Thính Vân đã ở tiên cảnh từ rất sớm, khi đó đã có lời đồn nói tương lai Tiêu tướng quân tất nhiên sẽ trở thành con rể của tiên nhân, chỉ là những thế gia công tử Thục Châu kia vẫn chưa bỏ cuộc mà thôi.Đã ở chung một nhà suốt hai ba năm, vậy hôn sự của bọn họ hẳn đã sớm được quyết định, không giống như do nghe tin Thánh Thượng tuyển phi mới vội vàng đính hôn.Phùng công công không nói gì nữa, chỉ là sắc mặt có chút kém. Hai y tá dặn dò hắn chú ý nghỉ ngơi, rồi cùng nhau đi ra ngoài."Công công, rốt cuộc là ngài bị sao vậy?" Một gã tiểu thái giám mà Phùng công công thích cẩn thận hỏi.Sắc mặt Phùng công công cực kỳ kém, còn có thể là bị làm sao? Thụy vương còn chưa chết!Bốn năm trước, vì sao Thụy vương xuống phía nam cứu nạn để mà c.h.ế.t mất xác? Người lúc đó còn là Hoàng hậu và Tam hoàng tử biết rõ, là vì giành ngôi a! Mà hắn... cũng có tham gia trong đó.Nếu hắn là Thụy vương, gặp lại kẻ thù còn có thể không trả thù sao?Thụy vương là người đã từng đánh cho Hung Nô liên tiếp bại lui, nếu bị hắn dùng thủ đoạn lên người...Phùng công công càng nghĩ càng sợ, hắn hoảng hối xốc chăn xuống giường, nhỏ giọng nói với thái giám cung nữ: "Đừng hô to, đi gọi thị vệ, chúng ta trốn ra từ cửa sau."Không thể tiếp tục ở lại Thục Châu nữa.Cô nương Triệu gia chắc chắn là sẽ không vào cung làm phi, Thụy vương sớm đã nên c.h.ế.t đi còn đang trốn ở Thục địa, hiện tại còn nắm binh quyền trong tay! Thật đáng sợ. Phải nhanh chóng báo tin này cho bệ hạ mới được.Chờ đến khi Triệu Hi nhận được tin tức, đám người Phùng công công đã sớm trốn khỏi bệnh viện thành mới, chạy như điên suốt đêm về kinh.Quân đội thủ vệ hỏi có cần chặn đám người này lại không.Đám người Triệu Hi nói không, thái giám họ Phùng này là khâm sai của Chính Tích Đế, nếu hắn gặp chuyện gì ở Thục địa, Chính Tích Đế sẽ hoài nghi bọn họ.Mà Chính Tích Đế không nạp được Triệu Hi làm phi, trong lòng vốn đã kiêng kỵ châu mục Thục địa có quyền thế quá lớn, sợ là như vậy sẽ hoàn toàn xé rách mặt mũi với triều đình triều Thiên Khải.Triệu Hi trầm tư một lát, lập tức viết thư cho châu mục Kinh Châu Lục Thiếu Du, khuyên hắn tốt nhất đừng đưa con gái vào hậu cung của hoàng đế.Chính Tích đế vốn đã hoài nghi "Thư gửi bách tính Kinh Châu" là kiệt tác của Triệu Húc và Lục Thiếu Du, hiện giờ con gái Triệu gia lại không chịu vào cung làm phi, Chính Tích đế sao có thể không hoài nghi lòng trung thành của Lục Thiếu Du chứ? Nếu thật sự đem trưởng nữ đưa vào hậu cung, đó là hại con nhà mình.Đương nhiên, nàng cũng không hiểu rõ lắm tâm tư của quan viên cổ đại. Nghe nhị ca nói, châu mục Lục Thiếu Du có vẻ vẫn trung thành với triều đình. Lá thư này của nàng cũng chỉ là khuyên nhủ, quyền quyết định vẫn nằm trong tay Lục châu mục.Ngay từ khi đọc được "Thư gửi bách tính Kinh Châu" của Triệu Húc, Lục Thiếu Du đã biết sẽ có vấn đề, quả nhiên hai người bọn họ đều bị đương kim thánh thượng nhớ thương, còn ra lệnh cho trưởng nữ nhà hắn vào cung làm phi.Lục Thiếu Du năm nay ba mươi sáu tuổi, ở triều Thiên Khải đã không còn trẻ nữa. Trưởng nữ là nữ nhi duy nhất người vợ đầu của hắn vào thời niên thiếu sinh ra, hắn vẫn rất trân trọng.
Thái giám cung nữ tỉnh táo lại, khóc lóc nhào tới, làm hai y tá suýt nữa thì cho rằng vị Phùng công công này vừa mới mổ xong. Đúng là người trong cung có khác, ai cũng diễn quá tốt.
Phùng công công khàn giọng hỏi: "Thụy... Vị Tiêu công tử ta gặp ở Triệu Châu là ai?"
Y tá kinh ngạc hỏi lại: "Ý ngươi là tướng quân Tiêu Thính Vân?"
Phùng công công nghe thấy y tá nhắc tới tên đầy đủ của Thụy Vương, lại run lên một trận. Đúng là Thụy Vương rồi!
Y tá nói: "Chúng ta cũng không biết nhiều lắm, Tiêu tướng quân cùng Hi Hi... cô nương đính hôn là sự thật, từ hai ba năm trước Tiêu tướng quân cũng đã sống ở phủ đệ Triệu gia."
Những lời không nên nói, tiểu y tá cũng sẽ không nói, nhưng việc này người Thục Châu đều biết, tùy tiện phái người hỏi thăm là sẽ biết.
Tiêu Thính Vân đã ở tiên cảnh từ rất sớm, khi đó đã có lời đồn nói tương lai Tiêu tướng quân tất nhiên sẽ trở thành con rể của tiên nhân, chỉ là những thế gia công tử Thục Châu kia vẫn chưa bỏ cuộc mà thôi.
Đã ở chung một nhà suốt hai ba năm, vậy hôn sự của bọn họ hẳn đã sớm được quyết định, không giống như do nghe tin Thánh Thượng tuyển phi mới vội vàng đính hôn.
Phùng công công không nói gì nữa, chỉ là sắc mặt có chút kém. Hai y tá dặn dò hắn chú ý nghỉ ngơi, rồi cùng nhau đi ra ngoài.
"Công công, rốt cuộc là ngài bị sao vậy?" Một gã tiểu thái giám mà Phùng công công thích cẩn thận hỏi.
Sắc mặt Phùng công công cực kỳ kém, còn có thể là bị làm sao? Thụy vương còn chưa chết!
Bốn năm trước, vì sao Thụy vương xuống phía nam cứu nạn để mà c.h.ế.t mất xác? Người lúc đó còn là Hoàng hậu và Tam hoàng tử biết rõ, là vì giành ngôi a! Mà hắn... cũng có tham gia trong đó.
Nếu hắn là Thụy vương, gặp lại kẻ thù còn có thể không trả thù sao?
Thụy vương là người đã từng đánh cho Hung Nô liên tiếp bại lui, nếu bị hắn dùng thủ đoạn lên người...
Phùng công công càng nghĩ càng sợ, hắn hoảng hối xốc chăn xuống giường, nhỏ giọng nói với thái giám cung nữ: "Đừng hô to, đi gọi thị vệ, chúng ta trốn ra từ cửa sau."
Không thể tiếp tục ở lại Thục Châu nữa.
Cô nương Triệu gia chắc chắn là sẽ không vào cung làm phi, Thụy vương sớm đã nên c.h.ế.t đi còn đang trốn ở Thục địa, hiện tại còn nắm binh quyền trong tay! Thật đáng sợ. Phải nhanh chóng báo tin này cho bệ hạ mới được.
Chờ đến khi Triệu Hi nhận được tin tức, đám người Phùng công công đã sớm trốn khỏi bệnh viện thành mới, chạy như điên suốt đêm về kinh.
Quân đội thủ vệ hỏi có cần chặn đám người này lại không.
Đám người Triệu Hi nói không, thái giám họ Phùng này là khâm sai của Chính Tích Đế, nếu hắn gặp chuyện gì ở Thục địa, Chính Tích Đế sẽ hoài nghi bọn họ.
Mà Chính Tích Đế không nạp được Triệu Hi làm phi, trong lòng vốn đã kiêng kỵ châu mục Thục địa có quyền thế quá lớn, sợ là như vậy sẽ hoàn toàn xé rách mặt mũi với triều đình triều Thiên Khải.
Triệu Hi trầm tư một lát, lập tức viết thư cho châu mục Kinh Châu Lục Thiếu Du, khuyên hắn tốt nhất đừng đưa con gái vào hậu cung của hoàng đế.
Chính Tích đế vốn đã hoài nghi "Thư gửi bách tính Kinh Châu" là kiệt tác của Triệu Húc và Lục Thiếu Du, hiện giờ con gái Triệu gia lại không chịu vào cung làm phi, Chính Tích đế sao có thể không hoài nghi lòng trung thành của Lục Thiếu Du chứ? Nếu thật sự đem trưởng nữ đưa vào hậu cung, đó là hại con nhà mình.
Đương nhiên, nàng cũng không hiểu rõ lắm tâm tư của quan viên cổ đại. Nghe nhị ca nói, châu mục Lục Thiếu Du có vẻ vẫn trung thành với triều đình. Lá thư này của nàng cũng chỉ là khuyên nhủ, quyền quyết định vẫn nằm trong tay Lục châu mục.
Ngay từ khi đọc được "Thư gửi bách tính Kinh Châu" của Triệu Húc, Lục Thiếu Du đã biết sẽ có vấn đề, quả nhiên hai người bọn họ đều bị đương kim thánh thượng nhớ thương, còn ra lệnh cho trưởng nữ nhà hắn vào cung làm phi.
Lục Thiếu Du năm nay ba mươi sáu tuổi, ở triều Thiên Khải đã không còn trẻ nữa. Trưởng nữ là nữ nhi duy nhất người vợ đầu của hắn vào thời niên thiếu sinh ra, hắn vẫn rất trân trọng.
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Thái giám cung nữ tỉnh táo lại, khóc lóc nhào tới, làm hai y tá suýt nữa thì cho rằng vị Phùng công công này vừa mới mổ xong. Đúng là người trong cung có khác, ai cũng diễn quá tốt.Phùng công công khàn giọng hỏi: "Thụy... Vị Tiêu công tử ta gặp ở Triệu Châu là ai?"Y tá kinh ngạc hỏi lại: "Ý ngươi là tướng quân Tiêu Thính Vân?"Phùng công công nghe thấy y tá nhắc tới tên đầy đủ của Thụy Vương, lại run lên một trận. Đúng là Thụy Vương rồi!Y tá nói: "Chúng ta cũng không biết nhiều lắm, Tiêu tướng quân cùng Hi Hi... cô nương đính hôn là sự thật, từ hai ba năm trước Tiêu tướng quân cũng đã sống ở phủ đệ Triệu gia."Những lời không nên nói, tiểu y tá cũng sẽ không nói, nhưng việc này người Thục Châu đều biết, tùy tiện phái người hỏi thăm là sẽ biết.Tiêu Thính Vân đã ở tiên cảnh từ rất sớm, khi đó đã có lời đồn nói tương lai Tiêu tướng quân tất nhiên sẽ trở thành con rể của tiên nhân, chỉ là những thế gia công tử Thục Châu kia vẫn chưa bỏ cuộc mà thôi.Đã ở chung một nhà suốt hai ba năm, vậy hôn sự của bọn họ hẳn đã sớm được quyết định, không giống như do nghe tin Thánh Thượng tuyển phi mới vội vàng đính hôn.Phùng công công không nói gì nữa, chỉ là sắc mặt có chút kém. Hai y tá dặn dò hắn chú ý nghỉ ngơi, rồi cùng nhau đi ra ngoài."Công công, rốt cuộc là ngài bị sao vậy?" Một gã tiểu thái giám mà Phùng công công thích cẩn thận hỏi.Sắc mặt Phùng công công cực kỳ kém, còn có thể là bị làm sao? Thụy vương còn chưa chết!Bốn năm trước, vì sao Thụy vương xuống phía nam cứu nạn để mà c.h.ế.t mất xác? Người lúc đó còn là Hoàng hậu và Tam hoàng tử biết rõ, là vì giành ngôi a! Mà hắn... cũng có tham gia trong đó.Nếu hắn là Thụy vương, gặp lại kẻ thù còn có thể không trả thù sao?Thụy vương là người đã từng đánh cho Hung Nô liên tiếp bại lui, nếu bị hắn dùng thủ đoạn lên người...Phùng công công càng nghĩ càng sợ, hắn hoảng hối xốc chăn xuống giường, nhỏ giọng nói với thái giám cung nữ: "Đừng hô to, đi gọi thị vệ, chúng ta trốn ra từ cửa sau."Không thể tiếp tục ở lại Thục Châu nữa.Cô nương Triệu gia chắc chắn là sẽ không vào cung làm phi, Thụy vương sớm đã nên c.h.ế.t đi còn đang trốn ở Thục địa, hiện tại còn nắm binh quyền trong tay! Thật đáng sợ. Phải nhanh chóng báo tin này cho bệ hạ mới được.Chờ đến khi Triệu Hi nhận được tin tức, đám người Phùng công công đã sớm trốn khỏi bệnh viện thành mới, chạy như điên suốt đêm về kinh.Quân đội thủ vệ hỏi có cần chặn đám người này lại không.Đám người Triệu Hi nói không, thái giám họ Phùng này là khâm sai của Chính Tích Đế, nếu hắn gặp chuyện gì ở Thục địa, Chính Tích Đế sẽ hoài nghi bọn họ.Mà Chính Tích Đế không nạp được Triệu Hi làm phi, trong lòng vốn đã kiêng kỵ châu mục Thục địa có quyền thế quá lớn, sợ là như vậy sẽ hoàn toàn xé rách mặt mũi với triều đình triều Thiên Khải.Triệu Hi trầm tư một lát, lập tức viết thư cho châu mục Kinh Châu Lục Thiếu Du, khuyên hắn tốt nhất đừng đưa con gái vào hậu cung của hoàng đế.Chính Tích đế vốn đã hoài nghi "Thư gửi bách tính Kinh Châu" là kiệt tác của Triệu Húc và Lục Thiếu Du, hiện giờ con gái Triệu gia lại không chịu vào cung làm phi, Chính Tích đế sao có thể không hoài nghi lòng trung thành của Lục Thiếu Du chứ? Nếu thật sự đem trưởng nữ đưa vào hậu cung, đó là hại con nhà mình.Đương nhiên, nàng cũng không hiểu rõ lắm tâm tư của quan viên cổ đại. Nghe nhị ca nói, châu mục Lục Thiếu Du có vẻ vẫn trung thành với triều đình. Lá thư này của nàng cũng chỉ là khuyên nhủ, quyền quyết định vẫn nằm trong tay Lục châu mục.Ngay từ khi đọc được "Thư gửi bách tính Kinh Châu" của Triệu Húc, Lục Thiếu Du đã biết sẽ có vấn đề, quả nhiên hai người bọn họ đều bị đương kim thánh thượng nhớ thương, còn ra lệnh cho trưởng nữ nhà hắn vào cung làm phi.Lục Thiếu Du năm nay ba mươi sáu tuổi, ở triều Thiên Khải đã không còn trẻ nữa. Trưởng nữ là nữ nhi duy nhất người vợ đầu của hắn vào thời niên thiếu sinh ra, hắn vẫn rất trân trọng.