Tác giả:

Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…

Chương 328: Chương 328

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Phụ thân nàng Lục Thiếu Du là người cần kiệm, nên tất nhiên sẽ không phép bọn họ tiêu xài hoang phí như vậy.Vương Tuyết Cầm cười nói: "Một ngày chừng trăm văn tiền đi." Thứ nàng nói là điểm tích lũy mỗi ngày, nhưng nếu tính theo tiền điện hiện đại thì quả thật không đắt đại quả thật cũng không đắt.Lục Doanh Doanh có chút khiếp sợ nói: "Nhiều nến như vậy mà chỉ hết từng này tiền thôi sao?"Triệu Hi bên cạnh sửa lại: "Đây là đèn điện, dùng điện chứ không phải nến, không tốn bao nhiêu tiền."Lục Doanh Doanh đang giật mình, liền thấy Triệu Húc, Tiêu Thính Vân và Triệu Ngôn ba người mang theo một thân khí lạnh cùng nhau trở về, trên cổ Tiêu Thính Vân còn quấn một chiếc khăn quàng cổ lông cừu màu trắng.Triệu Húc còn âm dương quái khí chua xót nói: "Là nam nhân thì không sợ trời đông giá rét không đeo khăn quàng cổ."Tiêu Thính Vân: "Đại trượng phu mới có vị hôn thê đan khăn quàng cổ cho."Triệu Húc vừa bước vào cửa liền la hét bảo Vương Tuyết cầm nếu rảnh rỗi, thì cũng đan cho hắn một cái khăn quàng cổ đi.Mà Triệu Ngôn sau khi vào nhà còn tháo kính mắt xuống, lấy từ trong n.g.ự.c ra một miếng vải lau sạch sương mù trên kính mắt. Hắn bị cận thị, tháo kính mắt xuống là sẽ không thấy rõ người khác nữa, cho nên cũng không thấy ở đại sảnh có thêm người ngoài.Lục Doanh Doanh có quen biết Triệu Húc và Tiêu Thính Vân, lúc bọn họ ở Kinh Châu đã từng gặp qua, Triệu Húc lại xưng huynh gọi đệ với phụ thân nàng, nâng cốc ngôn hoan, chỉ thiếu không kết thành huynh đệ khác họ nữa thôi.Nam tử trẻ tuổi bên cạnh nàng mặc dù không nhận ra, nhưng hắn hẳn là trưởng tử Triệu Ngôn trong miệng Vương Tuyết Cầm phu nhân, vị thần y có thể cứu sông người c.h.ế.t sống lại kia.Lục Doanh Doanh tiến lên, cung kính chào ba người: "Doanh Doanh ra mắt chư vị thúc thúc."Kính mắt trong tay Triệu Ngôn thiếu chút nữa bị giọng nữ bất thình lình vang lên làm cho rơi xuống đất, hắn vội đeo kính lên thì thấy rõ trước mặt có thêm một tiểu cô nương, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, nói: "Ta lúc nào lại có thêm một chất nữ lớn như vậy?"Nữ nhân này là ai vậy?Triệu Húc cười ra tiếng: "Còn không phải là do ta cùng phụ thân nàng Lục Thiếu Du kết thành huynh đệ sao?"Triệu Ngôn: "..."Vương Tuyết Cầm buông áo len trong tay, trừng mắt nhìn Triệu Húc, cũng học theo giọng điệu âm dương quái khí vừa rồi của hắn nói: "Đúng vậy, ta cũng muốn làm nãi nãi, tiểu tử nhà ngươi cũng thật đem về cho ta một chất nữ, ta thật sự trở thành nãi nãi nha."Lục Doanh Doanh có chút vô tội, còn không phải do nàng dựa theo bối phận mà gọi sao?Triệu Ngôn và Triệu Húc nghe hiểu ý của Vương Tuyết Cầm, lòng bàn chân lập tức bôi dầu.Lớn tuổi độc thân dù là xuyên việt đến cổ đại, cũng là sẽ bị thúc giục kết hôn thôi. Nghe nói Vương Tuyết Cầm mấy ngày nữa muốn tổ chức một ngày xem mắt ở Thục Châu, còn muốn hai huynh đệ bọn họ nhất định phải đến, ngẫm lại liền cảm thấy đau đầu không thôi.Triệu Húc lại nói: "Nương, chuyện làm nãi nãi này, nương vẫn nên trông cậy vào Hi Hi trước thì hơn, chúng ta liền..."Lời còn chưa nói xong, chợt nghe đến người vừa rồi chỉ mới cùng Vương Tuyết Cầm lên tiếng chào hỏi, sau đó lại đóng giả thành kẻ câm - Tiêu Thính Vân mở miệng, nói: "Ý nhạc gia là, bảo hai chúng ta thành hôn?"Triệu Ngôn: "Hả?"Triệu Húc: "Hả?"Khá lắm, mới đính hôn không bao lâu, tiểu tử này liền mưu tính muốn thành hôn? Chó thật!Triệu Húc trực tiếp cự tuyệt: "Nhà ta không có nữ nhân chưa tới 20 tuổi đã thành thân, ngươi mấy năm này vẫn là đừng có nghĩ tới đi." Dù là dựa theo quy định của hiện đại, thì nhà bọn họ cũng cảm thấy 20 đã kết hôn là quá sớm.Tiêu Thính Vân nghe vậy có chút thất vọng nhưng cũng không nói gì, Triệu Húc lập tức hồ nghi hỏi: "Tiểu tử nhà ngươi có phải hay không cảm thấy hai vị huynh trưởng chúng ta sẽ khiến tuổi của Hi Hi trở nên lớn hơn?"Tiêu Thính Vân không trả lời, Triệu Húc trong não đã nghĩ ra một loạt, còn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng nói: "Ý của ngươi là nói bọn ta là cẩu độc thân?"

Phụ thân nàng Lục Thiếu Du là người cần kiệm, nên tất nhiên sẽ không phép bọn họ tiêu xài hoang phí như vậy.

Vương Tuyết Cầm cười nói: "Một ngày chừng trăm văn tiền đi." Thứ nàng nói là điểm tích lũy mỗi ngày, nhưng nếu tính theo tiền điện hiện đại thì quả thật không đắt đại quả thật cũng không đắt.

Lục Doanh Doanh có chút khiếp sợ nói: "Nhiều nến như vậy mà chỉ hết từng này tiền thôi sao?"

Triệu Hi bên cạnh sửa lại: "Đây là đèn điện, dùng điện chứ không phải nến, không tốn bao nhiêu tiền."

Lục Doanh Doanh đang giật mình, liền thấy Triệu Húc, Tiêu Thính Vân và Triệu Ngôn ba người mang theo một thân khí lạnh cùng nhau trở về, trên cổ Tiêu Thính Vân còn quấn một chiếc khăn quàng cổ lông cừu màu trắng.

Triệu Húc còn âm dương quái khí chua xót nói: "Là nam nhân thì không sợ trời đông giá rét không đeo khăn quàng cổ."

Tiêu Thính Vân: "Đại trượng phu mới có vị hôn thê đan khăn quàng cổ cho."

Triệu Húc vừa bước vào cửa liền la hét bảo Vương Tuyết cầm nếu rảnh rỗi, thì cũng đan cho hắn một cái khăn quàng cổ đi.

Mà Triệu Ngôn sau khi vào nhà còn tháo kính mắt xuống, lấy từ trong n.g.ự.c ra một miếng vải lau sạch sương mù trên kính mắt. Hắn bị cận thị, tháo kính mắt xuống là sẽ không thấy rõ người khác nữa, cho nên cũng không thấy ở đại sảnh có thêm người ngoài.

Lục Doanh Doanh có quen biết Triệu Húc và Tiêu Thính Vân, lúc bọn họ ở Kinh Châu đã từng gặp qua, Triệu Húc lại xưng huynh gọi đệ với phụ thân nàng, nâng cốc ngôn hoan, chỉ thiếu không kết thành huynh đệ khác họ nữa thôi.

Nam tử trẻ tuổi bên cạnh nàng mặc dù không nhận ra, nhưng hắn hẳn là trưởng tử Triệu Ngôn trong miệng Vương Tuyết Cầm phu nhân, vị thần y có thể cứu sông người c.h.ế.t sống lại kia.

Lục Doanh Doanh tiến lên, cung kính chào ba người: "Doanh Doanh ra mắt chư vị thúc thúc."

Kính mắt trong tay Triệu Ngôn thiếu chút nữa bị giọng nữ bất thình lình vang lên làm cho rơi xuống đất, hắn vội đeo kính lên thì thấy rõ trước mặt có thêm một tiểu cô nương, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, nói: "Ta lúc nào lại có thêm một chất nữ lớn như vậy?"

Nữ nhân này là ai vậy?

Triệu Húc cười ra tiếng: "Còn không phải là do ta cùng phụ thân nàng Lục Thiếu Du kết thành huynh đệ sao?"

Triệu Ngôn: "..."

Vương Tuyết Cầm buông áo len trong tay, trừng mắt nhìn Triệu Húc, cũng học theo giọng điệu âm dương quái khí vừa rồi của hắn nói: "Đúng vậy, ta cũng muốn làm nãi nãi, tiểu tử nhà ngươi cũng thật đem về cho ta một chất nữ, ta thật sự trở thành nãi nãi nha."

Lục Doanh Doanh có chút vô tội, còn không phải do nàng dựa theo bối phận mà gọi sao?

Triệu Ngôn và Triệu Húc nghe hiểu ý của Vương Tuyết Cầm, lòng bàn chân lập tức bôi dầu.

Lớn tuổi độc thân dù là xuyên việt đến cổ đại, cũng là sẽ bị thúc giục kết hôn thôi. Nghe nói Vương Tuyết Cầm mấy ngày nữa muốn tổ chức một ngày xem mắt ở Thục Châu, còn muốn hai huynh đệ bọn họ nhất định phải đến, ngẫm lại liền cảm thấy đau đầu không thôi.

Triệu Húc lại nói: "Nương, chuyện làm nãi nãi này, nương vẫn nên trông cậy vào Hi Hi trước thì hơn, chúng ta liền..."

Lời còn chưa nói xong, chợt nghe đến người vừa rồi chỉ mới cùng Vương Tuyết Cầm lên tiếng chào hỏi, sau đó lại đóng giả thành kẻ câm - Tiêu Thính Vân mở miệng, nói: "Ý nhạc gia là, bảo hai chúng ta thành hôn?"

Triệu Ngôn: "Hả?"

Triệu Húc: "Hả?"

Khá lắm, mới đính hôn không bao lâu, tiểu tử này liền mưu tính muốn thành hôn? Chó thật!

Triệu Húc trực tiếp cự tuyệt: "Nhà ta không có nữ nhân chưa tới 20 tuổi đã thành thân, ngươi mấy năm này vẫn là đừng có nghĩ tới đi." Dù là dựa theo quy định của hiện đại, thì nhà bọn họ cũng cảm thấy 20 đã kết hôn là quá sớm.

Tiêu Thính Vân nghe vậy có chút thất vọng nhưng cũng không nói gì, Triệu Húc lập tức hồ nghi hỏi: "Tiểu tử nhà ngươi có phải hay không cảm thấy hai vị huynh trưởng chúng ta sẽ khiến tuổi của Hi Hi trở nên lớn hơn?"

Tiêu Thính Vân không trả lời, Triệu Húc trong não đã nghĩ ra một loạt, còn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng nói: "Ý của ngươi là nói bọn ta là cẩu độc thân?"

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Phụ thân nàng Lục Thiếu Du là người cần kiệm, nên tất nhiên sẽ không phép bọn họ tiêu xài hoang phí như vậy.Vương Tuyết Cầm cười nói: "Một ngày chừng trăm văn tiền đi." Thứ nàng nói là điểm tích lũy mỗi ngày, nhưng nếu tính theo tiền điện hiện đại thì quả thật không đắt đại quả thật cũng không đắt.Lục Doanh Doanh có chút khiếp sợ nói: "Nhiều nến như vậy mà chỉ hết từng này tiền thôi sao?"Triệu Hi bên cạnh sửa lại: "Đây là đèn điện, dùng điện chứ không phải nến, không tốn bao nhiêu tiền."Lục Doanh Doanh đang giật mình, liền thấy Triệu Húc, Tiêu Thính Vân và Triệu Ngôn ba người mang theo một thân khí lạnh cùng nhau trở về, trên cổ Tiêu Thính Vân còn quấn một chiếc khăn quàng cổ lông cừu màu trắng.Triệu Húc còn âm dương quái khí chua xót nói: "Là nam nhân thì không sợ trời đông giá rét không đeo khăn quàng cổ."Tiêu Thính Vân: "Đại trượng phu mới có vị hôn thê đan khăn quàng cổ cho."Triệu Húc vừa bước vào cửa liền la hét bảo Vương Tuyết cầm nếu rảnh rỗi, thì cũng đan cho hắn một cái khăn quàng cổ đi.Mà Triệu Ngôn sau khi vào nhà còn tháo kính mắt xuống, lấy từ trong n.g.ự.c ra một miếng vải lau sạch sương mù trên kính mắt. Hắn bị cận thị, tháo kính mắt xuống là sẽ không thấy rõ người khác nữa, cho nên cũng không thấy ở đại sảnh có thêm người ngoài.Lục Doanh Doanh có quen biết Triệu Húc và Tiêu Thính Vân, lúc bọn họ ở Kinh Châu đã từng gặp qua, Triệu Húc lại xưng huynh gọi đệ với phụ thân nàng, nâng cốc ngôn hoan, chỉ thiếu không kết thành huynh đệ khác họ nữa thôi.Nam tử trẻ tuổi bên cạnh nàng mặc dù không nhận ra, nhưng hắn hẳn là trưởng tử Triệu Ngôn trong miệng Vương Tuyết Cầm phu nhân, vị thần y có thể cứu sông người c.h.ế.t sống lại kia.Lục Doanh Doanh tiến lên, cung kính chào ba người: "Doanh Doanh ra mắt chư vị thúc thúc."Kính mắt trong tay Triệu Ngôn thiếu chút nữa bị giọng nữ bất thình lình vang lên làm cho rơi xuống đất, hắn vội đeo kính lên thì thấy rõ trước mặt có thêm một tiểu cô nương, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, nói: "Ta lúc nào lại có thêm một chất nữ lớn như vậy?"Nữ nhân này là ai vậy?Triệu Húc cười ra tiếng: "Còn không phải là do ta cùng phụ thân nàng Lục Thiếu Du kết thành huynh đệ sao?"Triệu Ngôn: "..."Vương Tuyết Cầm buông áo len trong tay, trừng mắt nhìn Triệu Húc, cũng học theo giọng điệu âm dương quái khí vừa rồi của hắn nói: "Đúng vậy, ta cũng muốn làm nãi nãi, tiểu tử nhà ngươi cũng thật đem về cho ta một chất nữ, ta thật sự trở thành nãi nãi nha."Lục Doanh Doanh có chút vô tội, còn không phải do nàng dựa theo bối phận mà gọi sao?Triệu Ngôn và Triệu Húc nghe hiểu ý của Vương Tuyết Cầm, lòng bàn chân lập tức bôi dầu.Lớn tuổi độc thân dù là xuyên việt đến cổ đại, cũng là sẽ bị thúc giục kết hôn thôi. Nghe nói Vương Tuyết Cầm mấy ngày nữa muốn tổ chức một ngày xem mắt ở Thục Châu, còn muốn hai huynh đệ bọn họ nhất định phải đến, ngẫm lại liền cảm thấy đau đầu không thôi.Triệu Húc lại nói: "Nương, chuyện làm nãi nãi này, nương vẫn nên trông cậy vào Hi Hi trước thì hơn, chúng ta liền..."Lời còn chưa nói xong, chợt nghe đến người vừa rồi chỉ mới cùng Vương Tuyết Cầm lên tiếng chào hỏi, sau đó lại đóng giả thành kẻ câm - Tiêu Thính Vân mở miệng, nói: "Ý nhạc gia là, bảo hai chúng ta thành hôn?"Triệu Ngôn: "Hả?"Triệu Húc: "Hả?"Khá lắm, mới đính hôn không bao lâu, tiểu tử này liền mưu tính muốn thành hôn? Chó thật!Triệu Húc trực tiếp cự tuyệt: "Nhà ta không có nữ nhân chưa tới 20 tuổi đã thành thân, ngươi mấy năm này vẫn là đừng có nghĩ tới đi." Dù là dựa theo quy định của hiện đại, thì nhà bọn họ cũng cảm thấy 20 đã kết hôn là quá sớm.Tiêu Thính Vân nghe vậy có chút thất vọng nhưng cũng không nói gì, Triệu Húc lập tức hồ nghi hỏi: "Tiểu tử nhà ngươi có phải hay không cảm thấy hai vị huynh trưởng chúng ta sẽ khiến tuổi của Hi Hi trở nên lớn hơn?"Tiêu Thính Vân không trả lời, Triệu Húc trong não đã nghĩ ra một loạt, còn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng nói: "Ý của ngươi là nói bọn ta là cẩu độc thân?"

Chương 328: Chương 328