Tác giả:

Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…

Chương 359: Chương 359

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Triệu Hi nghe vậy chậc chậc hai tiếng, tựa như giáo dục học sinh, ân cần dạy dỗ nói: "Từ ái khanh, ngươi vừa muốn ngựa chạy lại không cho ngựa ăn cỏ, nào có đạo lý như vậy?Từ Quảng là người thông minh, lập tức hiểu được ý của Triệu Hi.Trước kia trong nhà dân chúng chủ yếu dựa vào nam nhân làm việc nuôi gia đình, nữ tử phải phụ thuộc vào bọn họ chỉ cần sinh con dưỡng cái là được, nhưng hiện nay lại không phải như vậy, nữ nhân không chỉ sinh con dưỡng cái mà còn có thể tạo giá trị xã hội, vậy mà lại không có địa vị gì? Đổi lại là ngươi thì ngươi có tức không?Từ Quảng nghẹn lời.Triệu Hi chống đầu ăn táo đỏ ngọt, cười nói: "Cho nên sách về nữ đức đốt là đúng rồi, ái khanh không cần nhắc lại."Từ Quảng vẻ mặt đau khổ, nghẹn một hồi lâu mới chắp tay, nói sang chuyện khác: "Muôn tâu bệ hạ, ít ngày nữa ngoại vực sẽ có các đoàn sứ giả tới thăm."Triệu Hi nhớ rõ chuyện này, thuyền Đại Minh ra nước ngoài năm ngoái đoán chừng cũng sắp trở lại, nàng gật đầu nói: "Vậy việc này giao do ái khanh phụ trách chiêu đãi."Từ Quảng rất nhanh liền kích động: "Vi thần nhất định toàn lực đốc thúc, nhất định biểu lộ quốc uy của triều ta."...Đại Minh nằm ở phương nam, cả nước có mạng lưới sông ngòi dày đặc, ngoại trừ trong nước ra sức khơi thông vận chuyển bằng đường thủy, còn có tới chín hãng đóng tàu lớn ở khu vực duyên hải để mở rộng thị trường, mỗi ngày trời còn chưa sáng, bến cảng đã có đầy công nhân đến làm việc.Đại Minh không chỉ ủng hộ buôn bán với nước ngoài, mà còn có cả chính sách ủng hộ đối với ngư dân ra biển đánh cá, từ khi có kỹ thuật đóng thuyền tiên tiến do tiên nhân mang đến, ngư dân ra biển cũng càng ngày càng bắt được nhiều cá biển.Hôm nay khác với mọi hôm, có rất nhiều đại quan tới, nghe nói là nữ đế bệ hạ phái tới tiếp đãi thủy thủ về nước.Mặt trời đỏ ửng như trứng lòng đào thong thả nhô lên từ đường chân trời, ánh sáng mờ chiếu sáng mặt biển, trong sương mù ngoài xa mơ hồ có thể thấy được từng chiếc thuyền biển khổng lồ.Lễ bộ thượng thư Từ Quảng cầm kính viễn vọng, nhìn thấy trên boong tàu còn có người đang vẫy tay.Bọn họ đã nhận được tin tức hôm nay đội thuyền biển này sẽ về nước từ lần đi tiếp tế ở cảng Tuyền Châu.Đoàn tàu càng tới gần, dân chúng trên bến cảng càng thấy rõ ràng."Đại Minh chúng ta lại có thể tạo ra thuyền đi biển lớn như vậy? Quả thực là quái vật khổng lồ." dân chúng khoa tay múa chân bàn tán."Đại Minh chúng ta đất rộng của nhiều, cái gì mà không có? Cần gì phải ra biển đi đến những quốc gia man di kia?"Bọn họ là thiên triều thượng quốc, cho dù muốn buôn bán với nước khác, cũng không nên hạ mình chủ động mới đúng."Cha, vì sao mấy chiếc thuyền phía sau lại nhỏ hơn thuyền đằng trước?" có đứa nhỏ cưỡi trên cổ cha mình, tò mò hỏi.Hán tử trẻ tuổi đỡ con mình cho khỏi ngã, ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo nói: "Mấy chiếc thuyền phía sau là của phiên bang man di, không phải của Đại Minh chúng ta."Nghe nói tàu biển của Đại Minh bọn họ đi dọc theo eo biển Malacca, xa nhất đến tận Sri Lanka, đám tàu nước ngoài phía sau là đi theo họ trở về.Bàng Vân Hải là huynh đệ của Bàng Vân Hổ, hai huynh đệ đều kiếm ăn trên biển, Bàng Vân Hải là người dẫn đầu chuyến đi lần này."Gặp qua Thượng thư đại nhân..."Từ Quảng nhìn về phía chiếc thuyền lớn kia, vội vàng ngắt lời: "Các ngươi viết thư về, nói là đổi được rất nhiều hoàng kim?"Bàng Vân Hải nghe vậy, cười càng tươi,"Đúng vậy!"Từ Quảng: "Mau dẫn chúng ta đi xem."Từ Quảng dẫn một đám thần tử đi theo Bàng Vân Hải lên thuyền, nhìn thấy vàng bạc đầy cả một thuyền, khó có thể bình tĩnh.Đám man di nước ngoài kia có nhiều vàng như vậy sao? Những thứ vật dụng đơn giản kia, bọn họ cũng dùng vàng để đổi?Bàng Vân Hải nói: "Cho dù vật dụng đơn giản ở tại Đại Minh chúng ta, đám người nước ngoài kia cũng không biết cách chế tạo, đương nhiên cũng có thể đầu cơ trục lợi, cho nên bọn họ cầm vàng xếp hàng xin được đổi."

Triệu Hi nghe vậy chậc chậc hai tiếng, tựa như giáo dục học sinh, ân cần dạy dỗ nói: "Từ ái khanh, ngươi vừa muốn ngựa chạy lại không cho ngựa ăn cỏ, nào có đạo lý như vậy?

Từ Quảng là người thông minh, lập tức hiểu được ý của Triệu Hi.

Trước kia trong nhà dân chúng chủ yếu dựa vào nam nhân làm việc nuôi gia đình, nữ tử phải phụ thuộc vào bọn họ chỉ cần sinh con dưỡng cái là được, nhưng hiện nay lại không phải như vậy, nữ nhân không chỉ sinh con dưỡng cái mà còn có thể tạo giá trị xã hội, vậy mà lại không có địa vị gì? Đổi lại là ngươi thì ngươi có tức không?

Từ Quảng nghẹn lời.

Triệu Hi chống đầu ăn táo đỏ ngọt, cười nói: "Cho nên sách về nữ đức đốt là đúng rồi, ái khanh không cần nhắc lại."

Từ Quảng vẻ mặt đau khổ, nghẹn một hồi lâu mới chắp tay, nói sang chuyện khác: "Muôn tâu bệ hạ, ít ngày nữa ngoại vực sẽ có các đoàn sứ giả tới thăm."

Triệu Hi nhớ rõ chuyện này, thuyền Đại Minh ra nước ngoài năm ngoái đoán chừng cũng sắp trở lại, nàng gật đầu nói: "Vậy việc này giao do ái khanh phụ trách chiêu đãi."

Từ Quảng rất nhanh liền kích động: "Vi thần nhất định toàn lực đốc thúc, nhất định biểu lộ quốc uy của triều ta."...

Đại Minh nằm ở phương nam, cả nước có mạng lưới sông ngòi dày đặc, ngoại trừ trong nước ra sức khơi thông vận chuyển bằng đường thủy, còn có tới chín hãng đóng tàu lớn ở khu vực duyên hải để mở rộng thị trường, mỗi ngày trời còn chưa sáng, bến cảng đã có đầy công nhân đến làm việc.

Đại Minh không chỉ ủng hộ buôn bán với nước ngoài, mà còn có cả chính sách ủng hộ đối với ngư dân ra biển đánh cá, từ khi có kỹ thuật đóng thuyền tiên tiến do tiên nhân mang đến, ngư dân ra biển cũng càng ngày càng bắt được nhiều cá biển.

Hôm nay khác với mọi hôm, có rất nhiều đại quan tới, nghe nói là nữ đế bệ hạ phái tới tiếp đãi thủy thủ về nước.

Mặt trời đỏ ửng như trứng lòng đào thong thả nhô lên từ đường chân trời, ánh sáng mờ chiếu sáng mặt biển, trong sương mù ngoài xa mơ hồ có thể thấy được từng chiếc thuyền biển khổng lồ.

Lễ bộ thượng thư Từ Quảng cầm kính viễn vọng, nhìn thấy trên boong tàu còn có người đang vẫy tay.

Bọn họ đã nhận được tin tức hôm nay đội thuyền biển này sẽ về nước từ lần đi tiếp tế ở cảng Tuyền Châu.

Đoàn tàu càng tới gần, dân chúng trên bến cảng càng thấy rõ ràng.

"Đại Minh chúng ta lại có thể tạo ra thuyền đi biển lớn như vậy? Quả thực là quái vật khổng lồ." dân chúng khoa tay múa chân bàn tán.

"Đại Minh chúng ta đất rộng của nhiều, cái gì mà không có? Cần gì phải ra biển đi đến những quốc gia man di kia?"

Bọn họ là thiên triều thượng quốc, cho dù muốn buôn bán với nước khác, cũng không nên hạ mình chủ động mới đúng.

"Cha, vì sao mấy chiếc thuyền phía sau lại nhỏ hơn thuyền đằng trước?" có đứa nhỏ cưỡi trên cổ cha mình, tò mò hỏi.

Hán tử trẻ tuổi đỡ con mình cho khỏi ngã, ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo nói: "Mấy chiếc thuyền phía sau là của phiên bang man di, không phải của Đại Minh chúng ta."

Nghe nói tàu biển của Đại Minh bọn họ đi dọc theo eo biển Malacca, xa nhất đến tận Sri Lanka, đám tàu nước ngoài phía sau là đi theo họ trở về.

Bàng Vân Hải là huynh đệ của Bàng Vân Hổ, hai huynh đệ đều kiếm ăn trên biển, Bàng Vân Hải là người dẫn đầu chuyến đi lần này.

"Gặp qua Thượng thư đại nhân..."

Từ Quảng nhìn về phía chiếc thuyền lớn kia, vội vàng ngắt lời: "Các ngươi viết thư về, nói là đổi được rất nhiều hoàng kim?"

Bàng Vân Hải nghe vậy, cười càng tươi,"Đúng vậy!"

Từ Quảng: "Mau dẫn chúng ta đi xem."

Từ Quảng dẫn một đám thần tử đi theo Bàng Vân Hải lên thuyền, nhìn thấy vàng bạc đầy cả một thuyền, khó có thể bình tĩnh.

Đám man di nước ngoài kia có nhiều vàng như vậy sao? Những thứ vật dụng đơn giản kia, bọn họ cũng dùng vàng để đổi?

Bàng Vân Hải nói: "Cho dù vật dụng đơn giản ở tại Đại Minh chúng ta, đám người nước ngoài kia cũng không biết cách chế tạo, đương nhiên cũng có thể đầu cơ trục lợi, cho nên bọn họ cầm vàng xếp hàng xin được đổi."

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Triệu Hi nghe vậy chậc chậc hai tiếng, tựa như giáo dục học sinh, ân cần dạy dỗ nói: "Từ ái khanh, ngươi vừa muốn ngựa chạy lại không cho ngựa ăn cỏ, nào có đạo lý như vậy?Từ Quảng là người thông minh, lập tức hiểu được ý của Triệu Hi.Trước kia trong nhà dân chúng chủ yếu dựa vào nam nhân làm việc nuôi gia đình, nữ tử phải phụ thuộc vào bọn họ chỉ cần sinh con dưỡng cái là được, nhưng hiện nay lại không phải như vậy, nữ nhân không chỉ sinh con dưỡng cái mà còn có thể tạo giá trị xã hội, vậy mà lại không có địa vị gì? Đổi lại là ngươi thì ngươi có tức không?Từ Quảng nghẹn lời.Triệu Hi chống đầu ăn táo đỏ ngọt, cười nói: "Cho nên sách về nữ đức đốt là đúng rồi, ái khanh không cần nhắc lại."Từ Quảng vẻ mặt đau khổ, nghẹn một hồi lâu mới chắp tay, nói sang chuyện khác: "Muôn tâu bệ hạ, ít ngày nữa ngoại vực sẽ có các đoàn sứ giả tới thăm."Triệu Hi nhớ rõ chuyện này, thuyền Đại Minh ra nước ngoài năm ngoái đoán chừng cũng sắp trở lại, nàng gật đầu nói: "Vậy việc này giao do ái khanh phụ trách chiêu đãi."Từ Quảng rất nhanh liền kích động: "Vi thần nhất định toàn lực đốc thúc, nhất định biểu lộ quốc uy của triều ta."...Đại Minh nằm ở phương nam, cả nước có mạng lưới sông ngòi dày đặc, ngoại trừ trong nước ra sức khơi thông vận chuyển bằng đường thủy, còn có tới chín hãng đóng tàu lớn ở khu vực duyên hải để mở rộng thị trường, mỗi ngày trời còn chưa sáng, bến cảng đã có đầy công nhân đến làm việc.Đại Minh không chỉ ủng hộ buôn bán với nước ngoài, mà còn có cả chính sách ủng hộ đối với ngư dân ra biển đánh cá, từ khi có kỹ thuật đóng thuyền tiên tiến do tiên nhân mang đến, ngư dân ra biển cũng càng ngày càng bắt được nhiều cá biển.Hôm nay khác với mọi hôm, có rất nhiều đại quan tới, nghe nói là nữ đế bệ hạ phái tới tiếp đãi thủy thủ về nước.Mặt trời đỏ ửng như trứng lòng đào thong thả nhô lên từ đường chân trời, ánh sáng mờ chiếu sáng mặt biển, trong sương mù ngoài xa mơ hồ có thể thấy được từng chiếc thuyền biển khổng lồ.Lễ bộ thượng thư Từ Quảng cầm kính viễn vọng, nhìn thấy trên boong tàu còn có người đang vẫy tay.Bọn họ đã nhận được tin tức hôm nay đội thuyền biển này sẽ về nước từ lần đi tiếp tế ở cảng Tuyền Châu.Đoàn tàu càng tới gần, dân chúng trên bến cảng càng thấy rõ ràng."Đại Minh chúng ta lại có thể tạo ra thuyền đi biển lớn như vậy? Quả thực là quái vật khổng lồ." dân chúng khoa tay múa chân bàn tán."Đại Minh chúng ta đất rộng của nhiều, cái gì mà không có? Cần gì phải ra biển đi đến những quốc gia man di kia?"Bọn họ là thiên triều thượng quốc, cho dù muốn buôn bán với nước khác, cũng không nên hạ mình chủ động mới đúng."Cha, vì sao mấy chiếc thuyền phía sau lại nhỏ hơn thuyền đằng trước?" có đứa nhỏ cưỡi trên cổ cha mình, tò mò hỏi.Hán tử trẻ tuổi đỡ con mình cho khỏi ngã, ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo nói: "Mấy chiếc thuyền phía sau là của phiên bang man di, không phải của Đại Minh chúng ta."Nghe nói tàu biển của Đại Minh bọn họ đi dọc theo eo biển Malacca, xa nhất đến tận Sri Lanka, đám tàu nước ngoài phía sau là đi theo họ trở về.Bàng Vân Hải là huynh đệ của Bàng Vân Hổ, hai huynh đệ đều kiếm ăn trên biển, Bàng Vân Hải là người dẫn đầu chuyến đi lần này."Gặp qua Thượng thư đại nhân..."Từ Quảng nhìn về phía chiếc thuyền lớn kia, vội vàng ngắt lời: "Các ngươi viết thư về, nói là đổi được rất nhiều hoàng kim?"Bàng Vân Hải nghe vậy, cười càng tươi,"Đúng vậy!"Từ Quảng: "Mau dẫn chúng ta đi xem."Từ Quảng dẫn một đám thần tử đi theo Bàng Vân Hải lên thuyền, nhìn thấy vàng bạc đầy cả một thuyền, khó có thể bình tĩnh.Đám man di nước ngoài kia có nhiều vàng như vậy sao? Những thứ vật dụng đơn giản kia, bọn họ cũng dùng vàng để đổi?Bàng Vân Hải nói: "Cho dù vật dụng đơn giản ở tại Đại Minh chúng ta, đám người nước ngoài kia cũng không biết cách chế tạo, đương nhiên cũng có thể đầu cơ trục lợi, cho nên bọn họ cầm vàng xếp hàng xin được đổi."

Chương 359: Chương 359