“Được, giờ học hôm nay kết thúc tại đây. Ngày mai, ngày kia được nghỉ như thường lệ, mùng tám đến lớp nhớ nộp bài tập đấy.” Đồng Đồng ở bàn bên cạnh nghiêng đầu qua, nhỏ giọng nói với Tri Vi: "Ta nghe Tiểu Phi nói, tối hôm qua tiên sư uống không ít rượu với mấy vị tiên hữu. Lúc cưỡi mây bay về suýt ngã mấy lần, còn tông phải mấy cái cột nữa, nên cái chân…” Tiên sư nhìn sang bên này, Tri Vi ra dấu im lặng với Đồng Đồng. Đồng Đồng vội vàng cúi đầu, không nói gì nữa. Tri Vi sớm đã nhận ra chân tiên sư không bình thường, nghe Đồng Đồng nói như vậy mới biết được nguyên lai đúng là có chuyện như vậy. Khó trách hôm nay tiên sư chỉ truyền thụ một ít lý luận và kiến thức đạo pháp, cũng giao bài tập xong xuôi cả rồi cho nghỉ nửa ngày còn lại. Thì ra là thân thể không khỏe. Tiên sư đi rồi, mấy nam sinh phía sau không kìm được mà hoan hô ra tiếng. Hẹn nhau buổi chiều ra sau núi Dự Sơn săn mấy con linh thú chơi. Còn mấy nữ sinh phía trước thì hẹn đi tiệm son phấn mua son môi và hương châu mới nhất…
Chương 19: Chương 19
Ta Làm Cán Bộ Công Chức Ở Thiên ĐìnhTác giả: San Hô Dữ Hạ ThiênTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Được, giờ học hôm nay kết thúc tại đây. Ngày mai, ngày kia được nghỉ như thường lệ, mùng tám đến lớp nhớ nộp bài tập đấy.” Đồng Đồng ở bàn bên cạnh nghiêng đầu qua, nhỏ giọng nói với Tri Vi: "Ta nghe Tiểu Phi nói, tối hôm qua tiên sư uống không ít rượu với mấy vị tiên hữu. Lúc cưỡi mây bay về suýt ngã mấy lần, còn tông phải mấy cái cột nữa, nên cái chân…” Tiên sư nhìn sang bên này, Tri Vi ra dấu im lặng với Đồng Đồng. Đồng Đồng vội vàng cúi đầu, không nói gì nữa. Tri Vi sớm đã nhận ra chân tiên sư không bình thường, nghe Đồng Đồng nói như vậy mới biết được nguyên lai đúng là có chuyện như vậy. Khó trách hôm nay tiên sư chỉ truyền thụ một ít lý luận và kiến thức đạo pháp, cũng giao bài tập xong xuôi cả rồi cho nghỉ nửa ngày còn lại. Thì ra là thân thể không khỏe. Tiên sư đi rồi, mấy nam sinh phía sau không kìm được mà hoan hô ra tiếng. Hẹn nhau buổi chiều ra sau núi Dự Sơn săn mấy con linh thú chơi. Còn mấy nữ sinh phía trước thì hẹn đi tiệm son phấn mua son môi và hương châu mới nhất… Lại quay đầu nói với Tri Vi: "Lần này muốn ghi danh vào Tiên ban, vừa khéo trao đổi học tập với A Âm đi, nhờ cậy chị ấy chỉ bảo.”Sở Âm cười cười: "Thím Lục gia quá khách khí, thím cứ chờ tin tốt của chúng con.”Sau khi Đường Doanh rời đi, Sở Âm hỏi Tri Vi: "Nghe ý thím Lục, lần này em cũng định báo danh sao?"Tri Vi nói: "Vốn không muốn, cha mẹ nghĩ cơ hội không nên lãng phí, đặc biệt bảo em đăng ký lớp Đào tiên sư, cho nên đang học thử xem.Nhưng em tuổi còn nhỏ, chưa chắc đã thi đâu.Tiên sư trước kia cũng khuyên em không nên thi, lỡ đâu không thi đậu sẽ ảnh hưởng tâm tình trở thành chuyện xấu.”Sở Âm lại nói: "Kỳ thật cái quan trọng nhất chính là duyên phận và ngộ tính, tuy nói có kinh nghiệm và tuổi tác thì sẽ hơn nhưng chưa chắc.Em đừng vì chuyện này mà băn khoăn nhiều, hôm nay chúng ta có duyên, chi bằng có gì muốn hỏi em cứ việc hỏi ta là được.”“Em là người thô kệch, mấy vấn đề em muốn hỏi hơi tầm thường, xin chị đừng cười chê.” Tri Vi cúi đầu, mỉm cười nói: "Chị cảm thấy tiến vào Tiên ban có tốt không? Bình thường mỗi tháng được phát bao nhiêu linh thạch?”Làm rõ vấn đề tiền lương trước rất quan trọng.Từ sau khi Sở Âm thi vào Tiên ban, vẫn có rất nhiều người sẽ hỏi thăm cuộc sống của nàng.Cũng có kẻ nói bóng nói gió, người thật lòng chúc phúc không ít.Nhưng cũng có rất nhiều người không phục hoặc là cảm thấy nàng không xứng.Rất ít người chân thật giống như Lục Tri Vi.Sở Âm càng có hảo cảm với Tri Vi, nàng nghiêm túc đáp lại: "Rất tốt, so với trong tưởng tượng của ta còn tốt hơn một chút.Ngoại trừ bổng lộc và trợ cấp ra, các loại pháp hội và huấn luyện cũng đều đối có trợ giúp với tu luyện.Đặc biệt là thời gian vừa nhậm chức tập trung tham học tu hành, có thể làm cho người mới đạt được sự tăng tiến diện rộng về mặt pháp lực trong thời gian ngắn.Ngoài ra, mỗi tháng đều đúng hạn phát linh thạch, ngày lễ ngày tết còn có pháp khí."Tri Vi gật đầu lia lịa, đây chính là cái gọi là phúc lợi cuối năm.Nhìn Sở Âm trả lời được hết sức chân thành, trong ánh mắt không hề tỏ ra vẻ không kiên nhẫn, giống như đang cổ vũ nàng tiếp tục hỏi vậy.Tri Vi suy nghĩ một chút, lại hỏi nàng một ngày phải làm việc bao lâu? Có nơi nào để sống không? Khoảng cách đến nơi làm việc có xa hay không?Giờ làm việc cũng rất quan trọng, đi lại cũng rất quan trọng.
Lại quay đầu nói với Tri Vi: "Lần này muốn ghi danh vào Tiên ban, vừa khéo trao đổi học tập với A Âm đi, nhờ cậy chị ấy chỉ bảo.”
Sở Âm cười cười: "Thím Lục gia quá khách khí, thím cứ chờ tin tốt của chúng con.”
Sau khi Đường Doanh rời đi, Sở Âm hỏi Tri Vi: "Nghe ý thím Lục, lần này em cũng định báo danh sao?"
Tri Vi nói: "Vốn không muốn, cha mẹ nghĩ cơ hội không nên lãng phí, đặc biệt bảo em đăng ký lớp Đào tiên sư, cho nên đang học thử xem.
Nhưng em tuổi còn nhỏ, chưa chắc đã thi đâu.
Tiên sư trước kia cũng khuyên em không nên thi, lỡ đâu không thi đậu sẽ ảnh hưởng tâm tình trở thành chuyện xấu.”
Sở Âm lại nói: "Kỳ thật cái quan trọng nhất chính là duyên phận và ngộ tính, tuy nói có kinh nghiệm và tuổi tác thì sẽ hơn nhưng chưa chắc.
Em đừng vì chuyện này mà băn khoăn nhiều, hôm nay chúng ta có duyên, chi bằng có gì muốn hỏi em cứ việc hỏi ta là được.”
“Em là người thô kệch, mấy vấn đề em muốn hỏi hơi tầm thường, xin chị đừng cười chê.” Tri Vi cúi đầu, mỉm cười nói: "Chị cảm thấy tiến vào Tiên ban có tốt không? Bình thường mỗi tháng được phát bao nhiêu linh thạch?”
Làm rõ vấn đề tiền lương trước rất quan trọng.
Từ sau khi Sở Âm thi vào Tiên ban, vẫn có rất nhiều người sẽ hỏi thăm cuộc sống của nàng.
Cũng có kẻ nói bóng nói gió, người thật lòng chúc phúc không ít.
Nhưng cũng có rất nhiều người không phục hoặc là cảm thấy nàng không xứng.
Rất ít người chân thật giống như Lục Tri Vi.
Sở Âm càng có hảo cảm với Tri Vi, nàng nghiêm túc đáp lại: "Rất tốt, so với trong tưởng tượng của ta còn tốt hơn một chút.
Ngoại trừ bổng lộc và trợ cấp ra, các loại pháp hội và huấn luyện cũng đều đối có trợ giúp với tu luyện.
Đặc biệt là thời gian vừa nhậm chức tập trung tham học tu hành, có thể làm cho người mới đạt được sự tăng tiến diện rộng về mặt pháp lực trong thời gian ngắn.
Ngoài ra, mỗi tháng đều đúng hạn phát linh thạch, ngày lễ ngày tết còn có pháp khí."
Tri Vi gật đầu lia lịa, đây chính là cái gọi là phúc lợi cuối năm.
Nhìn Sở Âm trả lời được hết sức chân thành, trong ánh mắt không hề tỏ ra vẻ không kiên nhẫn, giống như đang cổ vũ nàng tiếp tục hỏi vậy.
Tri Vi suy nghĩ một chút, lại hỏi nàng một ngày phải làm việc bao lâu? Có nơi nào để sống không? Khoảng cách đến nơi làm việc có xa hay không?
Giờ làm việc cũng rất quan trọng, đi lại cũng rất quan trọng.
Ta Làm Cán Bộ Công Chức Ở Thiên ĐìnhTác giả: San Hô Dữ Hạ ThiênTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Được, giờ học hôm nay kết thúc tại đây. Ngày mai, ngày kia được nghỉ như thường lệ, mùng tám đến lớp nhớ nộp bài tập đấy.” Đồng Đồng ở bàn bên cạnh nghiêng đầu qua, nhỏ giọng nói với Tri Vi: "Ta nghe Tiểu Phi nói, tối hôm qua tiên sư uống không ít rượu với mấy vị tiên hữu. Lúc cưỡi mây bay về suýt ngã mấy lần, còn tông phải mấy cái cột nữa, nên cái chân…” Tiên sư nhìn sang bên này, Tri Vi ra dấu im lặng với Đồng Đồng. Đồng Đồng vội vàng cúi đầu, không nói gì nữa. Tri Vi sớm đã nhận ra chân tiên sư không bình thường, nghe Đồng Đồng nói như vậy mới biết được nguyên lai đúng là có chuyện như vậy. Khó trách hôm nay tiên sư chỉ truyền thụ một ít lý luận và kiến thức đạo pháp, cũng giao bài tập xong xuôi cả rồi cho nghỉ nửa ngày còn lại. Thì ra là thân thể không khỏe. Tiên sư đi rồi, mấy nam sinh phía sau không kìm được mà hoan hô ra tiếng. Hẹn nhau buổi chiều ra sau núi Dự Sơn săn mấy con linh thú chơi. Còn mấy nữ sinh phía trước thì hẹn đi tiệm son phấn mua son môi và hương châu mới nhất… Lại quay đầu nói với Tri Vi: "Lần này muốn ghi danh vào Tiên ban, vừa khéo trao đổi học tập với A Âm đi, nhờ cậy chị ấy chỉ bảo.”Sở Âm cười cười: "Thím Lục gia quá khách khí, thím cứ chờ tin tốt của chúng con.”Sau khi Đường Doanh rời đi, Sở Âm hỏi Tri Vi: "Nghe ý thím Lục, lần này em cũng định báo danh sao?"Tri Vi nói: "Vốn không muốn, cha mẹ nghĩ cơ hội không nên lãng phí, đặc biệt bảo em đăng ký lớp Đào tiên sư, cho nên đang học thử xem.Nhưng em tuổi còn nhỏ, chưa chắc đã thi đâu.Tiên sư trước kia cũng khuyên em không nên thi, lỡ đâu không thi đậu sẽ ảnh hưởng tâm tình trở thành chuyện xấu.”Sở Âm lại nói: "Kỳ thật cái quan trọng nhất chính là duyên phận và ngộ tính, tuy nói có kinh nghiệm và tuổi tác thì sẽ hơn nhưng chưa chắc.Em đừng vì chuyện này mà băn khoăn nhiều, hôm nay chúng ta có duyên, chi bằng có gì muốn hỏi em cứ việc hỏi ta là được.”“Em là người thô kệch, mấy vấn đề em muốn hỏi hơi tầm thường, xin chị đừng cười chê.” Tri Vi cúi đầu, mỉm cười nói: "Chị cảm thấy tiến vào Tiên ban có tốt không? Bình thường mỗi tháng được phát bao nhiêu linh thạch?”Làm rõ vấn đề tiền lương trước rất quan trọng.Từ sau khi Sở Âm thi vào Tiên ban, vẫn có rất nhiều người sẽ hỏi thăm cuộc sống của nàng.Cũng có kẻ nói bóng nói gió, người thật lòng chúc phúc không ít.Nhưng cũng có rất nhiều người không phục hoặc là cảm thấy nàng không xứng.Rất ít người chân thật giống như Lục Tri Vi.Sở Âm càng có hảo cảm với Tri Vi, nàng nghiêm túc đáp lại: "Rất tốt, so với trong tưởng tượng của ta còn tốt hơn một chút.Ngoại trừ bổng lộc và trợ cấp ra, các loại pháp hội và huấn luyện cũng đều đối có trợ giúp với tu luyện.Đặc biệt là thời gian vừa nhậm chức tập trung tham học tu hành, có thể làm cho người mới đạt được sự tăng tiến diện rộng về mặt pháp lực trong thời gian ngắn.Ngoài ra, mỗi tháng đều đúng hạn phát linh thạch, ngày lễ ngày tết còn có pháp khí."Tri Vi gật đầu lia lịa, đây chính là cái gọi là phúc lợi cuối năm.Nhìn Sở Âm trả lời được hết sức chân thành, trong ánh mắt không hề tỏ ra vẻ không kiên nhẫn, giống như đang cổ vũ nàng tiếp tục hỏi vậy.Tri Vi suy nghĩ một chút, lại hỏi nàng một ngày phải làm việc bao lâu? Có nơi nào để sống không? Khoảng cách đến nơi làm việc có xa hay không?Giờ làm việc cũng rất quan trọng, đi lại cũng rất quan trọng.