"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng…
Chương 15
Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Triệu Mai Mai vội la lên: "Mẹ, cô, bây giờ không phải lúc đánh nhau, chúng ta mau đi báo cảnh sát đi, tìm chị Uyển Hương về mới là chuyện chính!"Lý Phượng Hoa và Triệu Ngọc Lan đều đau lòng tổn thất của mình, nghe vậy mới dừng tay.Đoàn người vội vã chạy tới đồn công an.Ở trong đồn, Lý Phượng Hoa và Triệu Ngọc Lan tranh nhau nói lên án hành vi phạm tội của Triệu Uyển Hương.Lúc đầu còn nói cô đào hôn, sau lại nói cô lừa gạt đồ cưới trộm cắp tài sản.Công an nghe nhức đầu, chỉ vào Triệu Mai Mai không nói gì bên cạnh bảo cô nói.Triệu Mai Mai dưới cái nhìn chăm chú của người một nhà, không thiên vị mà nói ra toàn bộ sự thật, lại lấy ra tờ giấy Triệu Uyển Hương để lại.Công an sau khi xem qua lập tức nhíu mày, nghiêm khắc nói: "Hiện tại đã là xã hội mới, nhà các chị còn muốn ép buộc cưới gả sao?”Công an bước đầu xác định là Triệu Uyển Hương bực bội gia đình bỏ nhà đi, tờ giấy này chính là chứng cứ, cần phải chứng minh đây rốt cuộc có phải do Triệu Uyển Hương tự tay viết hay không, còn phải lấy chữ viết trước kia của cô ra so sánh.Đồn công an lập tức phái ra hai gã công an cùng người nhà họ Triệu tới cửa tìm chữ viết của Triệu Uyển Hương.Lý Phượng Hoa chẳng biết đi đâu tìm chữ viết của Triệu Uyển Hương.Triệu Mai Mai sợ hãi nói: "Trong nhà trên tường trắng có trước kia viết bậy…”Lý Phượng Hoa không hiểu vì sao con gái ruột lại ăn hại như vậy, bà ta hung hăng tát con gái một cái, mặt xám mày tro dẫn công an về nhà.Vừa mới vào cửa, Tưởng Hướng Vanh trùng hợp tới.Thứ nhất hắn đến gặp vợ chưa cưới, thứ hai muốn đón người nhà họ Triệu đến khách sạn quốc doanh ăn cơm, lại thương lượng cụ thể việc kết hôn.Kết quả bị công an bắt giữ tại chỗ, tra hỏi hắn có lợi dụng chức vụ ép buộc người nhà họ Triệu gả Triệu Uyển Hương cho hắn hay không.Tuy rằng Tưởng Hướng Vanh là người đứng đầu một nhà máy, nhưng không chịu nổi hàng xóm bên ngoài chen nhau chỉ trỏ hắn.Hắn mất hết mặt mũi, liên tục cam đoan mình tuyệt đối không bức bách nhà họ Triệu.Còn bị ép về đồn viết lời khai, sau đó đen mặt nhanh chóng rời đi.
Triệu Mai Mai vội la lên: "Mẹ, cô, bây giờ không phải lúc đánh nhau, chúng ta mau đi báo cảnh sát đi, tìm chị Uyển Hương về mới là chuyện chính!"
Lý Phượng Hoa và Triệu Ngọc Lan đều đau lòng tổn thất của mình, nghe vậy mới dừng tay.
Đoàn người vội vã chạy tới đồn công an.
Ở trong đồn, Lý Phượng Hoa và Triệu Ngọc Lan tranh nhau nói lên án hành vi phạm tội của Triệu Uyển Hương.
Lúc đầu còn nói cô đào hôn, sau lại nói cô lừa gạt đồ cưới trộm cắp tài sản.
Công an nghe nhức đầu, chỉ vào Triệu Mai Mai không nói gì bên cạnh bảo cô nói.
Triệu Mai Mai dưới cái nhìn chăm chú của người một nhà, không thiên vị mà nói ra toàn bộ sự thật, lại lấy ra tờ giấy Triệu Uyển Hương để lại.
Công an sau khi xem qua lập tức nhíu mày, nghiêm khắc nói: "Hiện tại đã là xã hội mới, nhà các chị còn muốn ép buộc cưới gả sao?”
Công an bước đầu xác định là Triệu Uyển Hương bực bội gia đình bỏ nhà đi, tờ giấy này chính là chứng cứ, cần phải chứng minh đây rốt cuộc có phải do Triệu Uyển Hương tự tay viết hay không, còn phải lấy chữ viết trước kia của cô ra so sánh.
Đồn công an lập tức phái ra hai gã công an cùng người nhà họ Triệu tới cửa tìm chữ viết của Triệu Uyển Hương.
Lý Phượng Hoa chẳng biết đi đâu tìm chữ viết của Triệu Uyển Hương.
Triệu Mai Mai sợ hãi nói: "Trong nhà trên tường trắng có trước kia viết bậy…”
Lý Phượng Hoa không hiểu vì sao con gái ruột lại ăn hại như vậy, bà ta hung hăng tát con gái một cái, mặt xám mày tro dẫn công an về nhà.
Vừa mới vào cửa, Tưởng Hướng Vanh trùng hợp tới.
Thứ nhất hắn đến gặp vợ chưa cưới, thứ hai muốn đón người nhà họ Triệu đến khách sạn quốc doanh ăn cơm, lại thương lượng cụ thể việc kết hôn.
Kết quả bị công an bắt giữ tại chỗ, tra hỏi hắn có lợi dụng chức vụ ép buộc người nhà họ Triệu gả Triệu Uyển Hương cho hắn hay không.
Tuy rằng Tưởng Hướng Vanh là người đứng đầu một nhà máy, nhưng không chịu nổi hàng xóm bên ngoài chen nhau chỉ trỏ hắn.
Hắn mất hết mặt mũi, liên tục cam đoan mình tuyệt đối không bức bách nhà họ Triệu.
Còn bị ép về đồn viết lời khai, sau đó đen mặt nhanh chóng rời đi.
Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Triệu Mai Mai vội la lên: "Mẹ, cô, bây giờ không phải lúc đánh nhau, chúng ta mau đi báo cảnh sát đi, tìm chị Uyển Hương về mới là chuyện chính!"Lý Phượng Hoa và Triệu Ngọc Lan đều đau lòng tổn thất của mình, nghe vậy mới dừng tay.Đoàn người vội vã chạy tới đồn công an.Ở trong đồn, Lý Phượng Hoa và Triệu Ngọc Lan tranh nhau nói lên án hành vi phạm tội của Triệu Uyển Hương.Lúc đầu còn nói cô đào hôn, sau lại nói cô lừa gạt đồ cưới trộm cắp tài sản.Công an nghe nhức đầu, chỉ vào Triệu Mai Mai không nói gì bên cạnh bảo cô nói.Triệu Mai Mai dưới cái nhìn chăm chú của người một nhà, không thiên vị mà nói ra toàn bộ sự thật, lại lấy ra tờ giấy Triệu Uyển Hương để lại.Công an sau khi xem qua lập tức nhíu mày, nghiêm khắc nói: "Hiện tại đã là xã hội mới, nhà các chị còn muốn ép buộc cưới gả sao?”Công an bước đầu xác định là Triệu Uyển Hương bực bội gia đình bỏ nhà đi, tờ giấy này chính là chứng cứ, cần phải chứng minh đây rốt cuộc có phải do Triệu Uyển Hương tự tay viết hay không, còn phải lấy chữ viết trước kia của cô ra so sánh.Đồn công an lập tức phái ra hai gã công an cùng người nhà họ Triệu tới cửa tìm chữ viết của Triệu Uyển Hương.Lý Phượng Hoa chẳng biết đi đâu tìm chữ viết của Triệu Uyển Hương.Triệu Mai Mai sợ hãi nói: "Trong nhà trên tường trắng có trước kia viết bậy…”Lý Phượng Hoa không hiểu vì sao con gái ruột lại ăn hại như vậy, bà ta hung hăng tát con gái một cái, mặt xám mày tro dẫn công an về nhà.Vừa mới vào cửa, Tưởng Hướng Vanh trùng hợp tới.Thứ nhất hắn đến gặp vợ chưa cưới, thứ hai muốn đón người nhà họ Triệu đến khách sạn quốc doanh ăn cơm, lại thương lượng cụ thể việc kết hôn.Kết quả bị công an bắt giữ tại chỗ, tra hỏi hắn có lợi dụng chức vụ ép buộc người nhà họ Triệu gả Triệu Uyển Hương cho hắn hay không.Tuy rằng Tưởng Hướng Vanh là người đứng đầu một nhà máy, nhưng không chịu nổi hàng xóm bên ngoài chen nhau chỉ trỏ hắn.Hắn mất hết mặt mũi, liên tục cam đoan mình tuyệt đối không bức bách nhà họ Triệu.Còn bị ép về đồn viết lời khai, sau đó đen mặt nhanh chóng rời đi.