"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng…
Chương 18
Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Triệu Uyển Hương nhìn người phụ nữ một cái, cùng ngầm hiểu lấy vé ra.Các nhân viên tàu đến rất nhanh đánh thức tất cả mọi người, trong xe nhất thời ồn ào nổi lên bốn phía.Có người dụi mắt buồn ngủ tránh ra một lối đi nhỏ, vừa mắng chửi vừa đĩnh đạc móc vé, còn có người đột nhiên hô to: "Ai nha!”Những người trốn vé, trộm đồ, thừa dịp đám người này đều bận rộn trốn đông trốn tây.Đài phát thanh xe lửa vang lên, nhắc nhở mọi người sắp đến một trạm nhỏ, nơi xe lửa sẽ dừng lại năm phút - đây là trạm cuối cùng ra khỏi tỉnh.Triệu Uyển Hương trong lòng tính toán thời gian, khoảng cách cô muốn đến chắc chưa quá hai ngày đường.Nương theo tiếng còi, xe lửa dần dần vào trạm, cô xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy các nhân viên tàu vừa rồi áp giải sáu bảy người giao cho dân binh mặc áo xanh đeo huy hiệu đỏ.Bị áp giải trong đó có một người mặc quần áo màu xám lam.Triệu Uyển Hương liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là người suýt nữa trộm đồ của cô.Chỉ chốc lát sau trong xe lửa liền phát thanh sự kiện băng trộm vừa rồi, cũng nhắc nhở mọi người chú ý hành lý.Triệu Uyển Hương không khỏi sinh lòng kính trọng đối với hành vi bắt giữ thành công *****̉a chị gái khi gặp cướp còn bình tĩnh nhắc nhở người xung quanh, đồng thời bĩnh tĩnh thông báo cho nhân viên tàu lửa biết.Hơn nữa chị gái còn dạy ra hai đứa nhỏ rất thông minh, quả là một người phụ nữ không đơn giản.Suy đoán của Triệu Uyển Hương không bao lâu đã được xác minh.Chị gái vì ngượng ngùng con mình ăn đồ Triệu Uyển Hương, liền từ trong một hộp cơm nhôm lấy trứng gà ra bóc cho cô ăn, vừa nói chuyện phiếm tiết lộ mình thuộc quân đội.Mấy năm trước biên thuỳ Tây Nam do các nông trường thành lập binh đoàn xây dựng sản xuất.Chồng cô ấy từ bộ đội điều qua, hưởng ứng quốc gia kêu gọi đóng quân phòng thủ biên cương, bảo vệ biên cương.Đoàn trường được thiết lập tại một địa phương trực thuộc tỉnh Tây Nam này.Triệu Uyển Hương cảm xúc phập phồng, chồng của chị gái rất giống Thẩm Phụng.Mấy năm trước Thẩm Phụng cũng bị điều đến nơi này làm một binh đoàn nông trường.
Triệu Uyển Hương nhìn người phụ nữ một cái, cùng ngầm hiểu lấy vé ra.
Các nhân viên tàu đến rất nhanh đánh thức tất cả mọi người, trong xe nhất thời ồn ào nổi lên bốn phía.
Có người dụi mắt buồn ngủ tránh ra một lối đi nhỏ, vừa mắng chửi vừa đĩnh đạc móc vé, còn có người đột nhiên hô to: "Ai nha!”
Những người trốn vé, trộm đồ, thừa dịp đám người này đều bận rộn trốn đông trốn tây.
Đài phát thanh xe lửa vang lên, nhắc nhở mọi người sắp đến một trạm nhỏ, nơi xe lửa sẽ dừng lại năm phút - đây là trạm cuối cùng ra khỏi tỉnh.
Triệu Uyển Hương trong lòng tính toán thời gian, khoảng cách cô muốn đến chắc chưa quá hai ngày đường.
Nương theo tiếng còi, xe lửa dần dần vào trạm, cô xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy các nhân viên tàu vừa rồi áp giải sáu bảy người giao cho dân binh mặc áo xanh đeo huy hiệu đỏ.
Bị áp giải trong đó có một người mặc quần áo màu xám lam.
Triệu Uyển Hương liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là người suýt nữa trộm đồ của cô.
Chỉ chốc lát sau trong xe lửa liền phát thanh sự kiện băng trộm vừa rồi, cũng nhắc nhở mọi người chú ý hành lý.
Triệu Uyển Hương không khỏi sinh lòng kính trọng đối với hành vi bắt giữ thành công *****̉a chị gái khi gặp cướp còn bình tĩnh nhắc nhở người xung quanh, đồng thời bĩnh tĩnh thông báo cho nhân viên tàu lửa biết.
Hơn nữa chị gái còn dạy ra hai đứa nhỏ rất thông minh, quả là một người phụ nữ không đơn giản.
Suy đoán của Triệu Uyển Hương không bao lâu đã được xác minh.
Chị gái vì ngượng ngùng con mình ăn đồ Triệu Uyển Hương, liền từ trong một hộp cơm nhôm lấy trứng gà ra bóc cho cô ăn, vừa nói chuyện phiếm tiết lộ mình thuộc quân đội.
Mấy năm trước biên thuỳ Tây Nam do các nông trường thành lập binh đoàn xây dựng sản xuất.
Chồng cô ấy từ bộ đội điều qua, hưởng ứng quốc gia kêu gọi đóng quân phòng thủ biên cương, bảo vệ biên cương.
Đoàn trường được thiết lập tại một địa phương trực thuộc tỉnh Tây Nam này.
Triệu Uyển Hương cảm xúc phập phồng, chồng của chị gái rất giống Thẩm Phụng.
Mấy năm trước Thẩm Phụng cũng bị điều đến nơi này làm một binh đoàn nông trường.
Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Triệu Uyển Hương nhìn người phụ nữ một cái, cùng ngầm hiểu lấy vé ra.Các nhân viên tàu đến rất nhanh đánh thức tất cả mọi người, trong xe nhất thời ồn ào nổi lên bốn phía.Có người dụi mắt buồn ngủ tránh ra một lối đi nhỏ, vừa mắng chửi vừa đĩnh đạc móc vé, còn có người đột nhiên hô to: "Ai nha!”Những người trốn vé, trộm đồ, thừa dịp đám người này đều bận rộn trốn đông trốn tây.Đài phát thanh xe lửa vang lên, nhắc nhở mọi người sắp đến một trạm nhỏ, nơi xe lửa sẽ dừng lại năm phút - đây là trạm cuối cùng ra khỏi tỉnh.Triệu Uyển Hương trong lòng tính toán thời gian, khoảng cách cô muốn đến chắc chưa quá hai ngày đường.Nương theo tiếng còi, xe lửa dần dần vào trạm, cô xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy các nhân viên tàu vừa rồi áp giải sáu bảy người giao cho dân binh mặc áo xanh đeo huy hiệu đỏ.Bị áp giải trong đó có một người mặc quần áo màu xám lam.Triệu Uyển Hương liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là người suýt nữa trộm đồ của cô.Chỉ chốc lát sau trong xe lửa liền phát thanh sự kiện băng trộm vừa rồi, cũng nhắc nhở mọi người chú ý hành lý.Triệu Uyển Hương không khỏi sinh lòng kính trọng đối với hành vi bắt giữ thành công *****̉a chị gái khi gặp cướp còn bình tĩnh nhắc nhở người xung quanh, đồng thời bĩnh tĩnh thông báo cho nhân viên tàu lửa biết.Hơn nữa chị gái còn dạy ra hai đứa nhỏ rất thông minh, quả là một người phụ nữ không đơn giản.Suy đoán của Triệu Uyển Hương không bao lâu đã được xác minh.Chị gái vì ngượng ngùng con mình ăn đồ Triệu Uyển Hương, liền từ trong một hộp cơm nhôm lấy trứng gà ra bóc cho cô ăn, vừa nói chuyện phiếm tiết lộ mình thuộc quân đội.Mấy năm trước biên thuỳ Tây Nam do các nông trường thành lập binh đoàn xây dựng sản xuất.Chồng cô ấy từ bộ đội điều qua, hưởng ứng quốc gia kêu gọi đóng quân phòng thủ biên cương, bảo vệ biên cương.Đoàn trường được thiết lập tại một địa phương trực thuộc tỉnh Tây Nam này.Triệu Uyển Hương cảm xúc phập phồng, chồng của chị gái rất giống Thẩm Phụng.Mấy năm trước Thẩm Phụng cũng bị điều đến nơi này làm một binh đoàn nông trường.