"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng…

Chương 20

Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Bình thường Lý Phượng Hoa cũng là một người ghê gớm, cãi nhau giật tóc với người ta không thành vấn đề, nhưng lúc này biết mình đã trở thành cái đích cho mọi chỉ trích, cho nên không dám nhiều lời, chỉ im lặng chịu đựng!Trong lòng bà ta lôi Triệu Uyển Hương mắng một ngàn tám trăm lần, trốn về nhà rồi liền đóng cửa lại, tức không chịu nổi, vẻ mặt oán giận mắng đám hàng xóm miệng chó không mọc được ngà voi.Đám không biết xấu hổ này, là cái loại này loại kia, đủ lời khó nghe, mắng tới miệng sùi bọt mép mới không cam lòng xoay người rời đi.Sau đó liền thấy hai chị em Triệu Đức Đệ và Triệu Mai Mai đang ngồi xổm ở chân tường, không biết lấy đâu ra một cái bếp dầu nhỏ và một cái nồi nhỏ, đang nấu mỳ ăn.Giữa nền xi măng trống trải bên cạnh hai đứa, mấy mâm đồ lễ buộc hoa hồng lớn trở thành tồn tại chói mắt nhất.Lý Phượng Hoa nhìn thêm một lần cũng điên tiết.Bà hoài nghi Triệu Uyển Hương cố ý để lại sự việc khó giải quyết này là để xem bà ta nhận đồ của Tưởng Hướng Vanh rồi làm sao ăn nói với người ta!Ai có thể ngờ đứa con gái kế bình thường chẳng nói chẳng rằng kia, đến cuối cùng có thể tính kế mình ác liệt như vậy chứ?Lý Phượng Hoa nghĩ tới đây liền tức giận không có chỗ xả, lại nhìn thấy hai đứa con gái thấy bà trở về cũng không biết lên tiếng chào hỏi, chỉ đến ý tới ăn một mình, lập tức càng bốc hỏa.Bà bước tới vài bước, giơ chân đạp đổ bếp dầu xuống đất, mắng: "Ăn ăn, chỉ biết ăn thôi.Tao ở ngoài bị khinh bỉ, chúng mày ở nhà chồm hỗm ăn ngon uống tốt, còn có công lý hay không! Còn có mặt mũi đốt bếp dầu.Bếp lò ở ngoài cửa chưa đủ cho chúng mày dùng à.Hai đứa hoang phí này!"Triệu Mai Mai bị dọa cho choáng váng, cũng không dám lên tiếng.Ngược lại Triệu Đức Đệ chẳng sợ, cũng trợn trừng mắt lên giống mẹ, ném cái thìa cạch một cái, lớn tiếng chống đối mẹ: "Có phải mẹ bị mù rồi không? Lúc vào cửa không thấy chẳng còn có bếp lò sao? Mẹ ở bên ngoài bị người ta khinh bỉ, con và Mai Mai còn ở ngoài tìm Triệu Uyển Hương cả một ngày.Một ngày không được một miếng cơm, thật vất vả mới bật được cái bếp dầu nấu chút đồ ăn.Giờ thì hay rồi, toàn bộ bị mẹ đá một cái không còn rồi!"

Bình thường Lý Phượng Hoa cũng là một người ghê gớm, cãi nhau giật tóc với người ta không thành vấn đề, nhưng lúc này biết mình đã trở thành cái đích cho mọi chỉ trích, cho nên không dám nhiều lời, chỉ im lặng chịu đựng!

Trong lòng bà ta lôi Triệu Uyển Hương mắng một ngàn tám trăm lần, trốn về nhà rồi liền đóng cửa lại, tức không chịu nổi, vẻ mặt oán giận mắng đám hàng xóm miệng chó không mọc được ngà voi.

Đám không biết xấu hổ này, là cái loại này loại kia, đủ lời khó nghe, mắng tới miệng sùi bọt mép mới không cam lòng xoay người rời đi.

Sau đó liền thấy hai chị em Triệu Đức Đệ và Triệu Mai Mai đang ngồi xổm ở chân tường, không biết lấy đâu ra một cái bếp dầu nhỏ và một cái nồi nhỏ, đang nấu mỳ ăn.

Giữa nền xi măng trống trải bên cạnh hai đứa, mấy mâm đồ lễ buộc hoa hồng lớn trở thành tồn tại chói mắt nhất.

Lý Phượng Hoa nhìn thêm một lần cũng điên tiết.

Bà hoài nghi Triệu Uyển Hương cố ý để lại sự việc khó giải quyết này là để xem bà ta nhận đồ của Tưởng Hướng Vanh rồi làm sao ăn nói với người ta!

Ai có thể ngờ đứa con gái kế bình thường chẳng nói chẳng rằng kia, đến cuối cùng có thể tính kế mình ác liệt như vậy chứ?

Lý Phượng Hoa nghĩ tới đây liền tức giận không có chỗ xả, lại nhìn thấy hai đứa con gái thấy bà trở về cũng không biết lên tiếng chào hỏi, chỉ đến ý tới ăn một mình, lập tức càng bốc hỏa.

Bà bước tới vài bước, giơ chân đạp đổ bếp dầu xuống đất, mắng: "Ăn ăn, chỉ biết ăn thôi.

Tao ở ngoài bị khinh bỉ, chúng mày ở nhà chồm hỗm ăn ngon uống tốt, còn có công lý hay không! Còn có mặt mũi đốt bếp dầu.

Bếp lò ở ngoài cửa chưa đủ cho chúng mày dùng à.

Hai đứa hoang phí này!"

Triệu Mai Mai bị dọa cho choáng váng, cũng không dám lên tiếng.

Ngược lại Triệu Đức Đệ chẳng sợ, cũng trợn trừng mắt lên giống mẹ, ném cái thìa cạch một cái, lớn tiếng chống đối mẹ: "Có phải mẹ bị mù rồi không? Lúc vào cửa không thấy chẳng còn có bếp lò sao? Mẹ ở bên ngoài bị người ta khinh bỉ, con và Mai Mai còn ở ngoài tìm Triệu Uyển Hương cả một ngày.

Một ngày không được một miếng cơm, thật vất vả mới bật được cái bếp dầu nấu chút đồ ăn.

Giờ thì hay rồi, toàn bộ bị mẹ đá một cái không còn rồi!"

Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Bình thường Lý Phượng Hoa cũng là một người ghê gớm, cãi nhau giật tóc với người ta không thành vấn đề, nhưng lúc này biết mình đã trở thành cái đích cho mọi chỉ trích, cho nên không dám nhiều lời, chỉ im lặng chịu đựng!Trong lòng bà ta lôi Triệu Uyển Hương mắng một ngàn tám trăm lần, trốn về nhà rồi liền đóng cửa lại, tức không chịu nổi, vẻ mặt oán giận mắng đám hàng xóm miệng chó không mọc được ngà voi.Đám không biết xấu hổ này, là cái loại này loại kia, đủ lời khó nghe, mắng tới miệng sùi bọt mép mới không cam lòng xoay người rời đi.Sau đó liền thấy hai chị em Triệu Đức Đệ và Triệu Mai Mai đang ngồi xổm ở chân tường, không biết lấy đâu ra một cái bếp dầu nhỏ và một cái nồi nhỏ, đang nấu mỳ ăn.Giữa nền xi măng trống trải bên cạnh hai đứa, mấy mâm đồ lễ buộc hoa hồng lớn trở thành tồn tại chói mắt nhất.Lý Phượng Hoa nhìn thêm một lần cũng điên tiết.Bà hoài nghi Triệu Uyển Hương cố ý để lại sự việc khó giải quyết này là để xem bà ta nhận đồ của Tưởng Hướng Vanh rồi làm sao ăn nói với người ta!Ai có thể ngờ đứa con gái kế bình thường chẳng nói chẳng rằng kia, đến cuối cùng có thể tính kế mình ác liệt như vậy chứ?Lý Phượng Hoa nghĩ tới đây liền tức giận không có chỗ xả, lại nhìn thấy hai đứa con gái thấy bà trở về cũng không biết lên tiếng chào hỏi, chỉ đến ý tới ăn một mình, lập tức càng bốc hỏa.Bà bước tới vài bước, giơ chân đạp đổ bếp dầu xuống đất, mắng: "Ăn ăn, chỉ biết ăn thôi.Tao ở ngoài bị khinh bỉ, chúng mày ở nhà chồm hỗm ăn ngon uống tốt, còn có công lý hay không! Còn có mặt mũi đốt bếp dầu.Bếp lò ở ngoài cửa chưa đủ cho chúng mày dùng à.Hai đứa hoang phí này!"Triệu Mai Mai bị dọa cho choáng váng, cũng không dám lên tiếng.Ngược lại Triệu Đức Đệ chẳng sợ, cũng trợn trừng mắt lên giống mẹ, ném cái thìa cạch một cái, lớn tiếng chống đối mẹ: "Có phải mẹ bị mù rồi không? Lúc vào cửa không thấy chẳng còn có bếp lò sao? Mẹ ở bên ngoài bị người ta khinh bỉ, con và Mai Mai còn ở ngoài tìm Triệu Uyển Hương cả một ngày.Một ngày không được một miếng cơm, thật vất vả mới bật được cái bếp dầu nấu chút đồ ăn.Giờ thì hay rồi, toàn bộ bị mẹ đá một cái không còn rồi!"

Chương 20