"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng…

Chương 22

Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Trong lòng bà chỉ có một việc, đừng để bà bắt được cơ hội, bằng không tuyệt đối không tha cho con khốn Triệu Ngọc Lan nhân lúc cháy nhà hôi của kia!Bà tức giận tới toàn thân không kiếm nổi chút sức lực, cũng không quản hai đứa con gái còn đói bụng hay không, trực tiếp quay đầu về phòng ngủ.Gần mười giờ tối, đột nhiên cửa phòng bị gõ vang.Lý Phượng Hoa vốn đã buồn tới ngủ không yên, nghe tiếng tiếng gõ cửa ngắt quãng chỉ thấy càng bực bội khó chịu, nhưng cũng không biết bên ngoài là ai.Bà không dám làm xằng bậy, chỉ có thể cố đi ra mở cửa.Cửa mở, bên ngoài rõ ràng là tâm phúc Tưởng Hướng Vanh.Lý Phượng Hoa lập tức luống cuống.Xế chiều Tưởng Hướng Vanh bị công an vặn hỏi, trở lại xưởng lại nhận được điện thoại của lãnh đạo Lý Phượng Hoa, sau đó tiếp tục bị lãnh đạo của bản thân trách mắng mấy câu.Người bình thường nếu gặp những chuyện này thì tâm tư tán gái vốn nên dừng lại, ít nhất một thời gian phải cụp đuôi làm người.Nhưng Tưởng Hướng Vanh thì không.Hắn suy nghĩ kỹ lại, chuyện này nếu đã nói ra ngoài, ngoài việc tổn hại thanh danh cũng không tạo thành tổn thương thực chất gì cho hắn.Thanh danh đối với một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không chắc bao nhiêu.Dù sao bốn mươi năm qua cũng gặp đủ nhiều chuyện, trong lòng nghĩ thoáng hơn, da mặt cũng dày hơn.Cuối cùng không phải là hắn muốn kết hôn với một bà xã như hoa như ngọc thôi sao?Bà vợ trước của hắn bị liệt nhiều năm như vậy rồi, mười mấy năm hắn cho bảo mẫu hầu hạ tận tâm hết sức, bên ngoài cũng không trêu chọc bao nhiêu hoa hoa cỏ cỏ, thật vất vả mới chịu đựng được tới khi vợ không còn, sao lại không thể cưới một người trẻ tuổi để bù đắp một chút cho nửa đời sau của mình chứ?Đạo lý này nói ra, là đàn ông đều hiểu.Hắn càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, nghĩ tới sau đó, kiên quyết cho rằng mình là một người bị hại, vô cùng khổ.Hắn đâu có bắt buộc Triệu Uyển Hương gả cho mình.Chuyện hôn nhân đều là do một tay Lý Phượng Hoa thúc đẩy.Muốn nói ép buộc cũng là Lý Phượng Hoa tham tài, hâm mộ thế lực của hắn, tự mình gả con gái kế cho hắn mà thôi.

Trong lòng bà chỉ có một việc, đừng để bà bắt được cơ hội, bằng không tuyệt đối không tha cho con khốn Triệu Ngọc Lan nhân lúc cháy nhà hôi của kia!

Bà tức giận tới toàn thân không kiếm nổi chút sức lực, cũng không quản hai đứa con gái còn đói bụng hay không, trực tiếp quay đầu về phòng ngủ.

Gần mười giờ tối, đột nhiên cửa phòng bị gõ vang.

Lý Phượng Hoa vốn đã buồn tới ngủ không yên, nghe tiếng tiếng gõ cửa ngắt quãng chỉ thấy càng bực bội khó chịu, nhưng cũng không biết bên ngoài là ai.

Bà không dám làm xằng bậy, chỉ có thể cố đi ra mở cửa.

Cửa mở, bên ngoài rõ ràng là tâm phúc Tưởng Hướng Vanh.

Lý Phượng Hoa lập tức luống cuống.

Xế chiều Tưởng Hướng Vanh bị công an vặn hỏi, trở lại xưởng lại nhận được điện thoại của lãnh đạo Lý Phượng Hoa, sau đó tiếp tục bị lãnh đạo của bản thân trách mắng mấy câu.

Người bình thường nếu gặp những chuyện này thì tâm tư tán gái vốn nên dừng lại, ít nhất một thời gian phải cụp đuôi làm người.

Nhưng Tưởng Hướng Vanh thì không.

Hắn suy nghĩ kỹ lại, chuyện này nếu đã nói ra ngoài, ngoài việc tổn hại thanh danh cũng không tạo thành tổn thương thực chất gì cho hắn.

Thanh danh đối với một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không chắc bao nhiêu.

Dù sao bốn mươi năm qua cũng gặp đủ nhiều chuyện, trong lòng nghĩ thoáng hơn, da mặt cũng dày hơn.

Cuối cùng không phải là hắn muốn kết hôn với một bà xã như hoa như ngọc thôi sao?

Bà vợ trước của hắn bị liệt nhiều năm như vậy rồi, mười mấy năm hắn cho bảo mẫu hầu hạ tận tâm hết sức, bên ngoài cũng không trêu chọc bao nhiêu hoa hoa cỏ cỏ, thật vất vả mới chịu đựng được tới khi vợ không còn, sao lại không thể cưới một người trẻ tuổi để bù đắp một chút cho nửa đời sau của mình chứ?

Đạo lý này nói ra, là đàn ông đều hiểu.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, nghĩ tới sau đó, kiên quyết cho rằng mình là một người bị hại, vô cùng khổ.

Hắn đâu có bắt buộc Triệu Uyển Hương gả cho mình.

Chuyện hôn nhân đều là do một tay Lý Phượng Hoa thúc đẩy.

Muốn nói ép buộc cũng là Lý Phượng Hoa tham tài, hâm mộ thế lực của hắn, tự mình gả con gái kế cho hắn mà thôi.

Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Trong lòng bà chỉ có một việc, đừng để bà bắt được cơ hội, bằng không tuyệt đối không tha cho con khốn Triệu Ngọc Lan nhân lúc cháy nhà hôi của kia!Bà tức giận tới toàn thân không kiếm nổi chút sức lực, cũng không quản hai đứa con gái còn đói bụng hay không, trực tiếp quay đầu về phòng ngủ.Gần mười giờ tối, đột nhiên cửa phòng bị gõ vang.Lý Phượng Hoa vốn đã buồn tới ngủ không yên, nghe tiếng tiếng gõ cửa ngắt quãng chỉ thấy càng bực bội khó chịu, nhưng cũng không biết bên ngoài là ai.Bà không dám làm xằng bậy, chỉ có thể cố đi ra mở cửa.Cửa mở, bên ngoài rõ ràng là tâm phúc Tưởng Hướng Vanh.Lý Phượng Hoa lập tức luống cuống.Xế chiều Tưởng Hướng Vanh bị công an vặn hỏi, trở lại xưởng lại nhận được điện thoại của lãnh đạo Lý Phượng Hoa, sau đó tiếp tục bị lãnh đạo của bản thân trách mắng mấy câu.Người bình thường nếu gặp những chuyện này thì tâm tư tán gái vốn nên dừng lại, ít nhất một thời gian phải cụp đuôi làm người.Nhưng Tưởng Hướng Vanh thì không.Hắn suy nghĩ kỹ lại, chuyện này nếu đã nói ra ngoài, ngoài việc tổn hại thanh danh cũng không tạo thành tổn thương thực chất gì cho hắn.Thanh danh đối với một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không chắc bao nhiêu.Dù sao bốn mươi năm qua cũng gặp đủ nhiều chuyện, trong lòng nghĩ thoáng hơn, da mặt cũng dày hơn.Cuối cùng không phải là hắn muốn kết hôn với một bà xã như hoa như ngọc thôi sao?Bà vợ trước của hắn bị liệt nhiều năm như vậy rồi, mười mấy năm hắn cho bảo mẫu hầu hạ tận tâm hết sức, bên ngoài cũng không trêu chọc bao nhiêu hoa hoa cỏ cỏ, thật vất vả mới chịu đựng được tới khi vợ không còn, sao lại không thể cưới một người trẻ tuổi để bù đắp một chút cho nửa đời sau của mình chứ?Đạo lý này nói ra, là đàn ông đều hiểu.Hắn càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, nghĩ tới sau đó, kiên quyết cho rằng mình là một người bị hại, vô cùng khổ.Hắn đâu có bắt buộc Triệu Uyển Hương gả cho mình.Chuyện hôn nhân đều là do một tay Lý Phượng Hoa thúc đẩy.Muốn nói ép buộc cũng là Lý Phượng Hoa tham tài, hâm mộ thế lực của hắn, tự mình gả con gái kế cho hắn mà thôi.

Chương 22