"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng…
Chương 24
Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Cô hừ hừ hai tiếng, thoải mái trở lại chỗ nằm, không quên hứa hẹn lợi ích cho Triệu Mai Mai."Chị được gả đi còn tốt hơn Triệu Uyển Hương nhiều.Ít nhất chị biết em không muốn bị mẹ sắp đặt, mơ ước mặc quân phục công tác tại binh đoàn.Nhưng thứ nhất tuyệt đối mẹ sẽ không đồng ý, thứ hai là có được thì phía binh đoàn người ta cũng tuyệt đối không cần em.Cho nên chuyện này em chỉ có nghe chị.Đến lúc đó chị cưới Tưởng xưởng trưởng rồi, để hắn nghĩ cách cho em đạt được ước mơ."Cô ta nói xong liền ngủ thiếp đi, không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào.Tâm tình Triệu Mai Mai rối như tơ vò, mãi tới khi nghe tiếng Lý Phượng Hoa lảo đảo đi vào mới vội vàng nhắm mắt lại.Sáng sớm ngày thứ ba, rốt cục xe lửa chậm rãi tiến vào một tỉnh biên thùy, khoảng cách tới địa phương cuối cùng Triệu Uyển Hương muốn đến còn thời gian nửa ngày.Triệu Uyển Hương đoán chừng buổi chiều có thể tới trạm, nhưng chờ chạy tới nông trường nói không chừng trời đã tối.Đến lúc đó cô sẽ đi thẳng tới tìm Thẩm Phụng hay ở tạm một nơi nào đó một thời gian, chờ sáng sớm hôm sau lại đi tìm?Đang cân nhắc, bên ngoài đổ mưa.Đến trưa, mưa càng lúc càng to.Mới đầu Triệu Uyển Hương còn không để ý, lúc ăn cơm mua một phần cơm hộp, chia cho hai đứa nhỏ con chị gái một nửa, bản thân cô ăn một nửa.Sau đó cô thấy bên ngoài đột nhiên biến thành đen kịt như trời tối, sau đó là tiếng sấm sét vang đội, mưa to tầm tã trút xuống.Trong xe trở nên ồn ảo hẳn.Không ít người chỉ vào bên ngoài vẻ lo lắng: "Hoa màu mới nảy mầu, mưa to vậy sẽ không hỏng hết chứ?""Đội chúng tôi vừa mới sửa xong đập chứa nước mấy hôm...""Nơi này năm năm thì có ba năm mưa cực kỳ tò, khô hạn lại ngập lụt.Thôi thì cứ mưa đi, ông trời không cho cơm ăn, còn có cách nào nữa."...Vẻ mặt chị cả cũng lo lắng.Triệu Uyển Hương trấn an cô: "Không chừng lát nữa mưa sẽ ngừng thôi."Bà chị lắc đầu, đáp: "Giờ đang vào mùa mưa.Mưa thế này rồi, sợ chốc lát không ngừng được đâu."
Cô hừ hừ hai tiếng, thoải mái trở lại chỗ nằm, không quên hứa hẹn lợi ích cho Triệu Mai Mai.
"Chị được gả đi còn tốt hơn Triệu Uyển Hương nhiều.
Ít nhất chị biết em không muốn bị mẹ sắp đặt, mơ ước mặc quân phục công tác tại binh đoàn.
Nhưng thứ nhất tuyệt đối mẹ sẽ không đồng ý, thứ hai là có được thì phía binh đoàn người ta cũng tuyệt đối không cần em.
Cho nên chuyện này em chỉ có nghe chị.
Đến lúc đó chị cưới Tưởng xưởng trưởng rồi, để hắn nghĩ cách cho em đạt được ước mơ."
Cô ta nói xong liền ngủ thiếp đi, không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào.
Tâm tình Triệu Mai Mai rối như tơ vò, mãi tới khi nghe tiếng Lý Phượng Hoa lảo đảo đi vào mới vội vàng nhắm mắt lại.
Sáng sớm ngày thứ ba, rốt cục xe lửa chậm rãi tiến vào một tỉnh biên thùy, khoảng cách tới địa phương cuối cùng Triệu Uyển Hương muốn đến còn thời gian nửa ngày.
Triệu Uyển Hương đoán chừng buổi chiều có thể tới trạm, nhưng chờ chạy tới nông trường nói không chừng trời đã tối.
Đến lúc đó cô sẽ đi thẳng tới tìm Thẩm Phụng hay ở tạm một nơi nào đó một thời gian, chờ sáng sớm hôm sau lại đi tìm?
Đang cân nhắc, bên ngoài đổ mưa.
Đến trưa, mưa càng lúc càng to.
Mới đầu Triệu Uyển Hương còn không để ý, lúc ăn cơm mua một phần cơm hộp, chia cho hai đứa nhỏ con chị gái một nửa, bản thân cô ăn một nửa.
Sau đó cô thấy bên ngoài đột nhiên biến thành đen kịt như trời tối, sau đó là tiếng sấm sét vang đội, mưa to tầm tã trút xuống.
Trong xe trở nên ồn ảo hẳn.
Không ít người chỉ vào bên ngoài vẻ lo lắng: "Hoa màu mới nảy mầu, mưa to vậy sẽ không hỏng hết chứ?"
"Đội chúng tôi vừa mới sửa xong đập chứa nước mấy hôm..."
"Nơi này năm năm thì có ba năm mưa cực kỳ tò, khô hạn lại ngập lụt.
Thôi thì cứ mưa đi, ông trời không cho cơm ăn, còn có cách nào nữa."
...
Vẻ mặt chị cả cũng lo lắng.
Triệu Uyển Hương trấn an cô: "Không chừng lát nữa mưa sẽ ngừng thôi."
Bà chị lắc đầu, đáp: "Giờ đang vào mùa mưa.
Mưa thế này rồi, sợ chốc lát không ngừng được đâu."
Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Cô hừ hừ hai tiếng, thoải mái trở lại chỗ nằm, không quên hứa hẹn lợi ích cho Triệu Mai Mai."Chị được gả đi còn tốt hơn Triệu Uyển Hương nhiều.Ít nhất chị biết em không muốn bị mẹ sắp đặt, mơ ước mặc quân phục công tác tại binh đoàn.Nhưng thứ nhất tuyệt đối mẹ sẽ không đồng ý, thứ hai là có được thì phía binh đoàn người ta cũng tuyệt đối không cần em.Cho nên chuyện này em chỉ có nghe chị.Đến lúc đó chị cưới Tưởng xưởng trưởng rồi, để hắn nghĩ cách cho em đạt được ước mơ."Cô ta nói xong liền ngủ thiếp đi, không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào.Tâm tình Triệu Mai Mai rối như tơ vò, mãi tới khi nghe tiếng Lý Phượng Hoa lảo đảo đi vào mới vội vàng nhắm mắt lại.Sáng sớm ngày thứ ba, rốt cục xe lửa chậm rãi tiến vào một tỉnh biên thùy, khoảng cách tới địa phương cuối cùng Triệu Uyển Hương muốn đến còn thời gian nửa ngày.Triệu Uyển Hương đoán chừng buổi chiều có thể tới trạm, nhưng chờ chạy tới nông trường nói không chừng trời đã tối.Đến lúc đó cô sẽ đi thẳng tới tìm Thẩm Phụng hay ở tạm một nơi nào đó một thời gian, chờ sáng sớm hôm sau lại đi tìm?Đang cân nhắc, bên ngoài đổ mưa.Đến trưa, mưa càng lúc càng to.Mới đầu Triệu Uyển Hương còn không để ý, lúc ăn cơm mua một phần cơm hộp, chia cho hai đứa nhỏ con chị gái một nửa, bản thân cô ăn một nửa.Sau đó cô thấy bên ngoài đột nhiên biến thành đen kịt như trời tối, sau đó là tiếng sấm sét vang đội, mưa to tầm tã trút xuống.Trong xe trở nên ồn ảo hẳn.Không ít người chỉ vào bên ngoài vẻ lo lắng: "Hoa màu mới nảy mầu, mưa to vậy sẽ không hỏng hết chứ?""Đội chúng tôi vừa mới sửa xong đập chứa nước mấy hôm...""Nơi này năm năm thì có ba năm mưa cực kỳ tò, khô hạn lại ngập lụt.Thôi thì cứ mưa đi, ông trời không cho cơm ăn, còn có cách nào nữa."...Vẻ mặt chị cả cũng lo lắng.Triệu Uyển Hương trấn an cô: "Không chừng lát nữa mưa sẽ ngừng thôi."Bà chị lắc đầu, đáp: "Giờ đang vào mùa mưa.Mưa thế này rồi, sợ chốc lát không ngừng được đâu."