"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng…
Chương 27
Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Triệu Uyển Hương nghe mọi người bàn tán mới biết được tin nước lũ từ trên núi tràn xuống đã phá hủy sườn núi, còn phá hủy luôn một nửa nền đường đường ray tàu hỏa.Phía trước đã bị nước lũ bao phủ như một đại dương mênh mông, mà đoàn tàu bị trật đường ray đang dừng ở không nhúc nhích được, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nước lũ nhấn chìm, vô cùng nguy hiểm.Việc cấp bách phải làm cho xe lửa di chuyển lùi về phía sau một trăm mét, thoát khỏi khu vực nguy hiểm.Mọi người nghe nhân viên tàu hỏa giải thích rõ ràng, bất chấp mưa to chạy về phía tàu hỏa.Chị dâu đem Tiểu Hổ Tử nhét vào trong áo mưa của Triệu Uyển Hương, sau đó chạy vào trong mưa.Nửa giờ sau, dưới sự hợp sức của mọi người đoàn tàu đã di chuyển về phía sau và đến được vị trí an toàn, nhưng bởi vì tàu không chạy đến sân ga nên không có cách nào đổi đầu máy lái tàu trở về sân ga ban đầu, trên xe cũng không có bất kỳ thiết bị thông tin nào, chỉ có thể chờ nhà ga bên kia kịp thời dự đoán được tình huống, đưa người tới sửa chữa đường ray.Trời mưa càng lúc càng lớn.Toa xe trở thành một nơi trú ẩn tương đối an toàn, mọi người sau khi đẩy xe xong rất nhanh được các nhân viên tàu hỏa sắp xếp trở về.Trong tiếng ồn ào, chị dâu cả người ướt sũng rầu rĩ nói: “Ruộng lúa nước trong đội sản xuất của chúng ta hẳn là đang xanh lại, lần này chắc là bị ngập trong nước lũ hết rồi.”Triệu Uyển Hương không biết phải an ủi chị dâu như thế nào, ở thời đại này ai ai cũng đều xem lương thực là thứ quan trọng nhất, dù cô cố gắng an ủi thì sức mạnh ngôn ngữ vẫn quá yếu ớt so với nỗi lo cơm gạo.Hai đứa con của chị dâu ban nãy bị dính mưa lạnh không ít, giày và ống quần đều ướt sũng, tóc và mặt cũng dính không ít nước, đang ngồi co lại trên ghế, run lẩy bẩy.Cô lấy từ trong túi xách ra một tấm chăn nhỏ và khăn sạch, lau cho hai đứa nhỏ rồi phủ thêm chăn nhỏ giữ ấm cho chúng.Hai đứa chớp chớp đôi mắt nhỏ tràn ngập tin tưởng và vui mừng, để cô tùy ý lau khô, giọng trẻ con bi ba bi bô nói:“Cảm ơn dì.”Triệu Uyển Hương sờ sờ đầu lông xù của hai đứa nhỏ, đáp lại: “Không cần khách khí.”
Triệu Uyển Hương nghe mọi người bàn tán mới biết được tin nước lũ từ trên núi tràn xuống đã phá hủy sườn núi, còn phá hủy luôn một nửa nền đường đường ray tàu hỏa.
Phía trước đã bị nước lũ bao phủ như một đại dương mênh mông, mà đoàn tàu bị trật đường ray đang dừng ở không nhúc nhích được, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nước lũ nhấn chìm, vô cùng nguy hiểm.
Việc cấp bách phải làm cho xe lửa di chuyển lùi về phía sau một trăm mét, thoát khỏi khu vực nguy hiểm.
Mọi người nghe nhân viên tàu hỏa giải thích rõ ràng, bất chấp mưa to chạy về phía tàu hỏa.
Chị dâu đem Tiểu Hổ Tử nhét vào trong áo mưa của Triệu Uyển Hương, sau đó chạy vào trong mưa.
Nửa giờ sau, dưới sự hợp sức của mọi người đoàn tàu đã di chuyển về phía sau và đến được vị trí an toàn, nhưng bởi vì tàu không chạy đến sân ga nên không có cách nào đổi đầu máy lái tàu trở về sân ga ban đầu, trên xe cũng không có bất kỳ thiết bị thông tin nào, chỉ có thể chờ nhà ga bên kia kịp thời dự đoán được tình huống, đưa người tới sửa chữa đường ray.
Trời mưa càng lúc càng lớn.
Toa xe trở thành một nơi trú ẩn tương đối an toàn, mọi người sau khi đẩy xe xong rất nhanh được các nhân viên tàu hỏa sắp xếp trở về.
Trong tiếng ồn ào, chị dâu cả người ướt sũng rầu rĩ nói: “Ruộng lúa nước trong đội sản xuất của chúng ta hẳn là đang xanh lại, lần này chắc là bị ngập trong nước lũ hết rồi.
”
Triệu Uyển Hương không biết phải an ủi chị dâu như thế nào, ở thời đại này ai ai cũng đều xem lương thực là thứ quan trọng nhất, dù cô cố gắng an ủi thì sức mạnh ngôn ngữ vẫn quá yếu ớt so với nỗi lo cơm gạo.
Hai đứa con của chị dâu ban nãy bị dính mưa lạnh không ít, giày và ống quần đều ướt sũng, tóc và mặt cũng dính không ít nước, đang ngồi co lại trên ghế, run lẩy bẩy.
Cô lấy từ trong túi xách ra một tấm chăn nhỏ và khăn sạch, lau cho hai đứa nhỏ rồi phủ thêm chăn nhỏ giữ ấm cho chúng.
Hai đứa chớp chớp đôi mắt nhỏ tràn ngập tin tưởng và vui mừng, để cô tùy ý lau khô, giọng trẻ con bi ba bi bô nói:
“Cảm ơn dì.
”
Triệu Uyển Hương sờ sờ đầu lông xù của hai đứa nhỏ, đáp lại: “Không cần khách khí.
”
Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Triệu Uyển Hương nghe mọi người bàn tán mới biết được tin nước lũ từ trên núi tràn xuống đã phá hủy sườn núi, còn phá hủy luôn một nửa nền đường đường ray tàu hỏa.Phía trước đã bị nước lũ bao phủ như một đại dương mênh mông, mà đoàn tàu bị trật đường ray đang dừng ở không nhúc nhích được, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nước lũ nhấn chìm, vô cùng nguy hiểm.Việc cấp bách phải làm cho xe lửa di chuyển lùi về phía sau một trăm mét, thoát khỏi khu vực nguy hiểm.Mọi người nghe nhân viên tàu hỏa giải thích rõ ràng, bất chấp mưa to chạy về phía tàu hỏa.Chị dâu đem Tiểu Hổ Tử nhét vào trong áo mưa của Triệu Uyển Hương, sau đó chạy vào trong mưa.Nửa giờ sau, dưới sự hợp sức của mọi người đoàn tàu đã di chuyển về phía sau và đến được vị trí an toàn, nhưng bởi vì tàu không chạy đến sân ga nên không có cách nào đổi đầu máy lái tàu trở về sân ga ban đầu, trên xe cũng không có bất kỳ thiết bị thông tin nào, chỉ có thể chờ nhà ga bên kia kịp thời dự đoán được tình huống, đưa người tới sửa chữa đường ray.Trời mưa càng lúc càng lớn.Toa xe trở thành một nơi trú ẩn tương đối an toàn, mọi người sau khi đẩy xe xong rất nhanh được các nhân viên tàu hỏa sắp xếp trở về.Trong tiếng ồn ào, chị dâu cả người ướt sũng rầu rĩ nói: “Ruộng lúa nước trong đội sản xuất của chúng ta hẳn là đang xanh lại, lần này chắc là bị ngập trong nước lũ hết rồi.”Triệu Uyển Hương không biết phải an ủi chị dâu như thế nào, ở thời đại này ai ai cũng đều xem lương thực là thứ quan trọng nhất, dù cô cố gắng an ủi thì sức mạnh ngôn ngữ vẫn quá yếu ớt so với nỗi lo cơm gạo.Hai đứa con của chị dâu ban nãy bị dính mưa lạnh không ít, giày và ống quần đều ướt sũng, tóc và mặt cũng dính không ít nước, đang ngồi co lại trên ghế, run lẩy bẩy.Cô lấy từ trong túi xách ra một tấm chăn nhỏ và khăn sạch, lau cho hai đứa nhỏ rồi phủ thêm chăn nhỏ giữ ấm cho chúng.Hai đứa chớp chớp đôi mắt nhỏ tràn ngập tin tưởng và vui mừng, để cô tùy ý lau khô, giọng trẻ con bi ba bi bô nói:“Cảm ơn dì.”Triệu Uyển Hương sờ sờ đầu lông xù của hai đứa nhỏ, đáp lại: “Không cần khách khí.”