"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng…

Chương 30

Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Chị nhẹ giọng nói: “Trách không được Thẩm Phụng sẽ đến, đại đội của chúng ta gần với bên này nhất, chắc là chú ấy nhận được mệnh lệnh đi cứu hộ.”Triệu Uyển Hương lau đi khóe mắt ướt át, dừng một chút mới rời mắt khỏi cửa sổ, trên mặt khôi phục vẻ tự nhiên và ý cười, cô nói: “Thì ra đó là anh ấy, em và anh ấy đã nhiều năm không gặp lại, sắp không nhận ra nhau nữa rồi.”Quả thật đã nhiều năm cô không gặp anh.Từ sau khi anh hy sinh ở kiếp trước, cô một mực làm nhiệm vụ xuyên nhanh ở các thế giới khác nhau.Mà với dòng thời gian hiện tại ở đời này, lần gặp mặt với anh gần đây nhất đại khái khoảng hai năm trước, nhưng tháng trước anh có gửi thư về, trong thư ngoại trừ nhắn hỏi quan tâm đến cuộc sống và công việc tương lai của cô như thường lệ, anh còn gửi về một ít tiền và phiếu lương thực.Triệu Uyển Hương nghĩ đến những việc này cõi lòng vừa vui sướng lại chua xót, ***** bị đủ loại tư vị lấp đầy, nước mắt thiếu chút nữa lại dâng lên.Chị dâu Hà chỉ nghĩ cô quá mức cao hứng, trong miệng không ngừng an ủi: “Đều do công việc trong đội quá bận rộn nên chú ấy không ra ngoài được, chồng của chị cũng giống vậy, đến Tết cũng không thể về nhà.Không có việc gì phải buồn, nhìn thấy người là tốt rồi, chờ chú ấy bận việc bên kia xong, chị dẫn em đi qua gặp, về sau chúng ta chính là người một nhà!”Triệu Uyển Hương nặng nề gật đầu.Bên kia Thẩm Phụng dẫn người đào kênh khí thế ngất trời, thẳng đến ban đêm mới đem chỗ nước lũ đến bất ngờ kia dẫn nước ra hết thông qua kênh đào, cũng sửa xong nền đường.Lúc này mưa dần dần nhỏ lại.Một đám người mệt mỏi thở hổn hển, không nhắc đến cả người bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dưới áo mưa, dưới chân ống quần cuộn lên thật cao, từ đầu gối đến bắp chân đều là nước bùn vẩn đục.Từ trước đến nay Thẩm Phụng luôn chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu, so với người khác càng không cần nhiều lời, vào lúc những người còn lại dọn dẹp dụng cụ và dơ bẩn trên người, anh giẫm nước bùn đi về phía tài xế xe lửa và thợ đốt lò: “Còn vấn đề gì cần hỗ trợ không?”“Không có, không có.”“Dàn xếp hành khách ổn thỏa là có thể đi rồi.”

Chị nhẹ giọng nói: “Trách không được Thẩm Phụng sẽ đến, đại đội của chúng ta gần với bên này nhất, chắc là chú ấy nhận được mệnh lệnh đi cứu hộ.

Triệu Uyển Hương lau đi khóe mắt ướt át, dừng một chút mới rời mắt khỏi cửa sổ, trên mặt khôi phục vẻ tự nhiên và ý cười, cô nói: “Thì ra đó là anh ấy, em và anh ấy đã nhiều năm không gặp lại, sắp không nhận ra nhau nữa rồi.

Quả thật đã nhiều năm cô không gặp anh.

Từ sau khi anh hy sinh ở kiếp trước, cô một mực làm nhiệm vụ xuyên nhanh ở các thế giới khác nhau.

Mà với dòng thời gian hiện tại ở đời này, lần gặp mặt với anh gần đây nhất đại khái khoảng hai năm trước, nhưng tháng trước anh có gửi thư về, trong thư ngoại trừ nhắn hỏi quan tâm đến cuộc sống và công việc tương lai của cô như thường lệ, anh còn gửi về một ít tiền và phiếu lương thực.

Triệu Uyển Hương nghĩ đến những việc này cõi lòng vừa vui sướng lại chua xót, ***** bị đủ loại tư vị lấp đầy, nước mắt thiếu chút nữa lại dâng lên.

Chị dâu Hà chỉ nghĩ cô quá mức cao hứng, trong miệng không ngừng an ủi: “Đều do công việc trong đội quá bận rộn nên chú ấy không ra ngoài được, chồng của chị cũng giống vậy, đến Tết cũng không thể về nhà.

Không có việc gì phải buồn, nhìn thấy người là tốt rồi, chờ chú ấy bận việc bên kia xong, chị dẫn em đi qua gặp, về sau chúng ta chính là người một nhà!”

Triệu Uyển Hương nặng nề gật đầu.

Bên kia Thẩm Phụng dẫn người đào kênh khí thế ngất trời, thẳng đến ban đêm mới đem chỗ nước lũ đến bất ngờ kia dẫn nước ra hết thông qua kênh đào, cũng sửa xong nền đường.

Lúc này mưa dần dần nhỏ lại.

Một đám người mệt mỏi thở hổn hển, không nhắc đến cả người bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dưới áo mưa, dưới chân ống quần cuộn lên thật cao, từ đầu gối đến bắp chân đều là nước bùn vẩn đục.

Từ trước đến nay Thẩm Phụng luôn chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu, so với người khác càng không cần nhiều lời, vào lúc những người còn lại dọn dẹp dụng cụ và dơ bẩn trên người, anh giẫm nước bùn đi về phía tài xế xe lửa và thợ đốt lò: “Còn vấn đề gì cần hỗ trợ không?”

“Không có, không có.

“Dàn xếp hành khách ổn thỏa là có thể đi rồi.

Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Chị nhẹ giọng nói: “Trách không được Thẩm Phụng sẽ đến, đại đội của chúng ta gần với bên này nhất, chắc là chú ấy nhận được mệnh lệnh đi cứu hộ.”Triệu Uyển Hương lau đi khóe mắt ướt át, dừng một chút mới rời mắt khỏi cửa sổ, trên mặt khôi phục vẻ tự nhiên và ý cười, cô nói: “Thì ra đó là anh ấy, em và anh ấy đã nhiều năm không gặp lại, sắp không nhận ra nhau nữa rồi.”Quả thật đã nhiều năm cô không gặp anh.Từ sau khi anh hy sinh ở kiếp trước, cô một mực làm nhiệm vụ xuyên nhanh ở các thế giới khác nhau.Mà với dòng thời gian hiện tại ở đời này, lần gặp mặt với anh gần đây nhất đại khái khoảng hai năm trước, nhưng tháng trước anh có gửi thư về, trong thư ngoại trừ nhắn hỏi quan tâm đến cuộc sống và công việc tương lai của cô như thường lệ, anh còn gửi về một ít tiền và phiếu lương thực.Triệu Uyển Hương nghĩ đến những việc này cõi lòng vừa vui sướng lại chua xót, ***** bị đủ loại tư vị lấp đầy, nước mắt thiếu chút nữa lại dâng lên.Chị dâu Hà chỉ nghĩ cô quá mức cao hứng, trong miệng không ngừng an ủi: “Đều do công việc trong đội quá bận rộn nên chú ấy không ra ngoài được, chồng của chị cũng giống vậy, đến Tết cũng không thể về nhà.Không có việc gì phải buồn, nhìn thấy người là tốt rồi, chờ chú ấy bận việc bên kia xong, chị dẫn em đi qua gặp, về sau chúng ta chính là người một nhà!”Triệu Uyển Hương nặng nề gật đầu.Bên kia Thẩm Phụng dẫn người đào kênh khí thế ngất trời, thẳng đến ban đêm mới đem chỗ nước lũ đến bất ngờ kia dẫn nước ra hết thông qua kênh đào, cũng sửa xong nền đường.Lúc này mưa dần dần nhỏ lại.Một đám người mệt mỏi thở hổn hển, không nhắc đến cả người bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dưới áo mưa, dưới chân ống quần cuộn lên thật cao, từ đầu gối đến bắp chân đều là nước bùn vẩn đục.Từ trước đến nay Thẩm Phụng luôn chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu, so với người khác càng không cần nhiều lời, vào lúc những người còn lại dọn dẹp dụng cụ và dơ bẩn trên người, anh giẫm nước bùn đi về phía tài xế xe lửa và thợ đốt lò: “Còn vấn đề gì cần hỗ trợ không?”“Không có, không có.”“Dàn xếp hành khách ổn thỏa là có thể đi rồi.”

Chương 30