"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng…

Chương 39

Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Không tới hai ngày sau lan truyền tin chuyện xưởng trưởng Tưởng bị một cô bé quấn lấy đã làm xôn xao khắp xưởng bột mì và mọi người trong thôn điều biết.Trong phòng làm việc người của cục Thủy lợi cũng đang bàn luận chuyện này.“Tôi nói mấy người không tin nhưng đây là chuyện của mấy ngày trước.Bà vợ kế ép đứa con gái của vợ cũ đi lấy xưởng trưởng nhà xưởng, cuối cùng ép đến mức đứa con gái đó bỏ nhà đi trốn!”“Cái gì có phải là bà vợ và hai đứa con gái dọn sạch đồ trong nhà rồi mang theo của hồi môn chạy trốn không?”“Đúng đúng đúng, chính là nhà đó, hai đứa con gái thứ hai và thứ ba là vợ kế sau này đưa tới đây là con ruột của bà ta.Muốn nói cũng là bà ta làm nhiều chuyện xấu báo ứng đến rồi, ép đến mức làm cho con gái vợ trước không thể chịu được trốn đi, kết quả không ngờ con gái ruột thứ ba của bà ta vội vàng muốn gả cho xưởng trưởng Tưởng người ta, lần này không phải làm bà ta tức chết sao?”“Đứa con gái đó của bà ta không biết giống ai lá gan cũng lớn, trắng trợn đo theo đuổi đàn ông dọa cho xưởng trưởng Tưởng mấy hôm nay không dám ra khỏi nhà!”“Không biết bà ta dạy con thế nào mà làm ra chuyện như vậy không cần mặt mũi nữa sao? Thật vô đạo đức…”… …Mẹ của Thẩm Phụng là Lữ Chi Mai xin nghỉ hơn nửa tháng để chăm sóc con gái lớn vừa sinh xong, hôm nay về lại đơn vị báo cáo vừa tới văn phòng nghe mọi người nói chuyện sôi nổi.Bà tò mò hỏi: “Mọi người nói ai vậy, ai đồi phong bại tục?”Một đồng nghiệp cũ vẫy tay nói: “Chi Mai cô quay trở lại rồi tôi hỏi cô có phải vợ sao của lão Triệu lúc trước có dẫn theo hai cô con gái không?”Lữ Chi Mai bối rối nói: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”Đồng nghiệp cũ: “Nguy rồi, đứa con gái bị ép gả cho xưởng trưởng Tưởng là con gái Mạnh Giản Tâm trước kia làm ở đơn vị của chúng ta, không phải là đứa con gái của cô ấy chứ?”“???”Vài phút sau khi nghe toàn bộ câu chuyện từ đồng nghiệp cũ, Lữ Chi Mai cũng không muốn làm việc nữa bước ra khỏi văn phòng.

Không tới hai ngày sau lan truyền tin chuyện xưởng trưởng Tưởng bị một cô bé quấn lấy đã làm xôn xao khắp xưởng bột mì và mọi người trong thôn điều biết.

Trong phòng làm việc người của cục Thủy lợi cũng đang bàn luận chuyện này.

“Tôi nói mấy người không tin nhưng đây là chuyện của mấy ngày trước.

Bà vợ kế ép đứa con gái của vợ cũ đi lấy xưởng trưởng nhà xưởng, cuối cùng ép đến mức đứa con gái đó bỏ nhà đi trốn!”

“Cái gì có phải là bà vợ và hai đứa con gái dọn sạch đồ trong nhà rồi mang theo của hồi môn chạy trốn không?”

“Đúng đúng đúng, chính là nhà đó, hai đứa con gái thứ hai và thứ ba là vợ kế sau này đưa tới đây là con ruột của bà ta.

Muốn nói cũng là bà ta làm nhiều chuyện xấu báo ứng đến rồi, ép đến mức làm cho con gái vợ trước không thể chịu được trốn đi, kết quả không ngờ con gái ruột thứ ba của bà ta vội vàng muốn gả cho xưởng trưởng Tưởng người ta, lần này không phải làm bà ta tức chết sao?”

“Đứa con gái đó của bà ta không biết giống ai lá gan cũng lớn, trắng trợn đo theo đuổi đàn ông dọa cho xưởng trưởng Tưởng mấy hôm nay không dám ra khỏi nhà!”

“Không biết bà ta dạy con thế nào mà làm ra chuyện như vậy không cần mặt mũi nữa sao? Thật vô đạo đức…”

… …

Mẹ của Thẩm Phụng là Lữ Chi Mai xin nghỉ hơn nửa tháng để chăm sóc con gái lớn vừa sinh xong, hôm nay về lại đơn vị báo cáo vừa tới văn phòng nghe mọi người nói chuyện sôi nổi.

Bà tò mò hỏi: “Mọi người nói ai vậy, ai đồi phong bại tục?”

Một đồng nghiệp cũ vẫy tay nói: “Chi Mai cô quay trở lại rồi tôi hỏi cô có phải vợ sao của lão Triệu lúc trước có dẫn theo hai cô con gái không?”

Lữ Chi Mai bối rối nói: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Đồng nghiệp cũ: “Nguy rồi, đứa con gái bị ép gả cho xưởng trưởng Tưởng là con gái Mạnh Giản Tâm trước kia làm ở đơn vị của chúng ta, không phải là đứa con gái của cô ấy chứ?”

“???”

Vài phút sau khi nghe toàn bộ câu chuyện từ đồng nghiệp cũ, Lữ Chi Mai cũng không muốn làm việc nữa bước ra khỏi văn phòng.

Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Không tới hai ngày sau lan truyền tin chuyện xưởng trưởng Tưởng bị một cô bé quấn lấy đã làm xôn xao khắp xưởng bột mì và mọi người trong thôn điều biết.Trong phòng làm việc người của cục Thủy lợi cũng đang bàn luận chuyện này.“Tôi nói mấy người không tin nhưng đây là chuyện của mấy ngày trước.Bà vợ kế ép đứa con gái của vợ cũ đi lấy xưởng trưởng nhà xưởng, cuối cùng ép đến mức đứa con gái đó bỏ nhà đi trốn!”“Cái gì có phải là bà vợ và hai đứa con gái dọn sạch đồ trong nhà rồi mang theo của hồi môn chạy trốn không?”“Đúng đúng đúng, chính là nhà đó, hai đứa con gái thứ hai và thứ ba là vợ kế sau này đưa tới đây là con ruột của bà ta.Muốn nói cũng là bà ta làm nhiều chuyện xấu báo ứng đến rồi, ép đến mức làm cho con gái vợ trước không thể chịu được trốn đi, kết quả không ngờ con gái ruột thứ ba của bà ta vội vàng muốn gả cho xưởng trưởng Tưởng người ta, lần này không phải làm bà ta tức chết sao?”“Đứa con gái đó của bà ta không biết giống ai lá gan cũng lớn, trắng trợn đo theo đuổi đàn ông dọa cho xưởng trưởng Tưởng mấy hôm nay không dám ra khỏi nhà!”“Không biết bà ta dạy con thế nào mà làm ra chuyện như vậy không cần mặt mũi nữa sao? Thật vô đạo đức…”… …Mẹ của Thẩm Phụng là Lữ Chi Mai xin nghỉ hơn nửa tháng để chăm sóc con gái lớn vừa sinh xong, hôm nay về lại đơn vị báo cáo vừa tới văn phòng nghe mọi người nói chuyện sôi nổi.Bà tò mò hỏi: “Mọi người nói ai vậy, ai đồi phong bại tục?”Một đồng nghiệp cũ vẫy tay nói: “Chi Mai cô quay trở lại rồi tôi hỏi cô có phải vợ sao của lão Triệu lúc trước có dẫn theo hai cô con gái không?”Lữ Chi Mai bối rối nói: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”Đồng nghiệp cũ: “Nguy rồi, đứa con gái bị ép gả cho xưởng trưởng Tưởng là con gái Mạnh Giản Tâm trước kia làm ở đơn vị của chúng ta, không phải là đứa con gái của cô ấy chứ?”“???”Vài phút sau khi nghe toàn bộ câu chuyện từ đồng nghiệp cũ, Lữ Chi Mai cũng không muốn làm việc nữa bước ra khỏi văn phòng.

Chương 39