"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng…
Chương 50
Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Triệu Uyển Hương không tránh được suy nghĩ, dựa theo tác phong vẫn luôn gian khổ mộc mạc của Thẩm đại ca, cùng với tính tình bận rộn hoàn toàn không để ý tới thân thể của anh, đã bao lâu rồi anh không ngồi xuống, sung sướng thoải mái ăn một chén mỳ nóng như vậy?Thẩm Phụng ăn xong rất nhanh.Một chén mỳ nóng hầm hập xuống bụng, toàn thân ấm áp từ đầu đến chân.Loại cảm giác ấm áp thỏa mãn này, ăn sủi cảo khô khan hoàn toàn không sánh nổi.Mồ hôi trên người anh thấm ướt cả cổ áo đã giặt trắng bệch, cảm thấy mệt mỏi toàn thân bị quét sạch, cả người đều đầy tinh thần.Anh đặt cái cát không xuống một bên, nhìn về phía Triệu Uyển Hương.Triệu Uyển Hương cũng hoàn hồn, đưa một cái khăn tay tới, thấy gò má và đôi môi vốn tái nhợt kia đã hồng lên không ít, không nén nổi nở nụ cười.Thẩm Phụng nhìn thấy nụ cười của cô, nghiêng mặt qua, yên lặng nhận khăn tay lau môi, lau mồ hôi trên trán và chóp mũi.Anh cụp mắt xuống, không quên nói với cô: "Em nấu nướng rất giỏi, mỳ và canh đều rất ngon."Triệu Uyển Hương cười: "Cám ơn anh Thẩm đã động viên."Nụ cười và ánh mắt của cô khiến người ta khó có thể bỏ qua.Hai má Thẩm Phụng lại mơ hồ nóng lên.Đột nhiên anh có một loại cảm giác khó hiểu.Năm đó đối mặt với Triệu Uyển Hương rơi vào cảnh khốn cùng, nhìn thấy người liền hồi hộp, gò bó, thậm chí tự ti, trong lòng anh vẫn thường cảm thấy khổ sở cho cô, luôn muốn cố gắng giúp đỡ cô, quan tâm cô hơn vài câu.Nhưng mỗi khi anh muốn thân cận một chút, đổi lại đều là cô lùi về sau và trốn tránh.Dường nhưng Uyển Hương không muốn tiếp nhận ý tốt của anh.Khi đó anh không hiểu, lúc này ngược lại, đối mặt với sự ân cần và quan tâm toát ra trong ánh mắt cô, theo bản năng né tránh, bỗng nhiên liền hiểu ra.Năm đó Uyển Hương cũng giống anh bây giờ, đối với người khác có cảm giác không biết làm sao.Anh nghĩ thông điểm này rồi liền không ngại ngùng nữa, khi nhìn về phía Triệu Uyển Hương, mặt lộ dáng vẻ như anh trai.Anh nói: "Uyển Hương, trước khi tới đây, anh đã nhận được điện báo từ trong nhà.Mẹ anh nói, trong nhà em không để ý tới nguyện vọng của em, buộc em lập gia đình."
Triệu Uyển Hương không tránh được suy nghĩ, dựa theo tác phong vẫn luôn gian khổ mộc mạc của Thẩm đại ca, cùng với tính tình bận rộn hoàn toàn không để ý tới thân thể của anh, đã bao lâu rồi anh không ngồi xuống, sung sướng thoải mái ăn một chén mỳ nóng như vậy?
Thẩm Phụng ăn xong rất nhanh.
Một chén mỳ nóng hầm hập xuống bụng, toàn thân ấm áp từ đầu đến chân.
Loại cảm giác ấm áp thỏa mãn này, ăn sủi cảo khô khan hoàn toàn không sánh nổi.
Mồ hôi trên người anh thấm ướt cả cổ áo đã giặt trắng bệch, cảm thấy mệt mỏi toàn thân bị quét sạch, cả người đều đầy tinh thần.
Anh đặt cái cát không xuống một bên, nhìn về phía Triệu Uyển Hương.
Triệu Uyển Hương cũng hoàn hồn, đưa một cái khăn tay tới, thấy gò má và đôi môi vốn tái nhợt kia đã hồng lên không ít, không nén nổi nở nụ cười.
Thẩm Phụng nhìn thấy nụ cười của cô, nghiêng mặt qua, yên lặng nhận khăn tay lau môi, lau mồ hôi trên trán và chóp mũi.
Anh cụp mắt xuống, không quên nói với cô: "Em nấu nướng rất giỏi, mỳ và canh đều rất ngon.
"
Triệu Uyển Hương cười: "Cám ơn anh Thẩm đã động viên.
"
Nụ cười và ánh mắt của cô khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Hai má Thẩm Phụng lại mơ hồ nóng lên.
Đột nhiên anh có một loại cảm giác khó hiểu.
Năm đó đối mặt với Triệu Uyển Hương rơi vào cảnh khốn cùng, nhìn thấy người liền hồi hộp, gò bó, thậm chí tự ti, trong lòng anh vẫn thường cảm thấy khổ sở cho cô, luôn muốn cố gắng giúp đỡ cô, quan tâm cô hơn vài câu.
Nhưng mỗi khi anh muốn thân cận một chút, đổi lại đều là cô lùi về sau và trốn tránh.
Dường nhưng Uyển Hương không muốn tiếp nhận ý tốt của anh.
Khi đó anh không hiểu, lúc này ngược lại, đối mặt với sự ân cần và quan tâm toát ra trong ánh mắt cô, theo bản năng né tránh, bỗng nhiên liền hiểu ra.
Năm đó Uyển Hương cũng giống anh bây giờ, đối với người khác có cảm giác không biết làm sao.
Anh nghĩ thông điểm này rồi liền không ngại ngùng nữa, khi nhìn về phía Triệu Uyển Hương, mặt lộ dáng vẻ như anh trai.
Anh nói: "Uyển Hương, trước khi tới đây, anh đã nhận được điện báo từ trong nhà.
Mẹ anh nói, trong nhà em không để ý tới nguyện vọng của em, buộc em lập gia đình.
"
Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Triệu Uyển Hương không tránh được suy nghĩ, dựa theo tác phong vẫn luôn gian khổ mộc mạc của Thẩm đại ca, cùng với tính tình bận rộn hoàn toàn không để ý tới thân thể của anh, đã bao lâu rồi anh không ngồi xuống, sung sướng thoải mái ăn một chén mỳ nóng như vậy?Thẩm Phụng ăn xong rất nhanh.Một chén mỳ nóng hầm hập xuống bụng, toàn thân ấm áp từ đầu đến chân.Loại cảm giác ấm áp thỏa mãn này, ăn sủi cảo khô khan hoàn toàn không sánh nổi.Mồ hôi trên người anh thấm ướt cả cổ áo đã giặt trắng bệch, cảm thấy mệt mỏi toàn thân bị quét sạch, cả người đều đầy tinh thần.Anh đặt cái cát không xuống một bên, nhìn về phía Triệu Uyển Hương.Triệu Uyển Hương cũng hoàn hồn, đưa một cái khăn tay tới, thấy gò má và đôi môi vốn tái nhợt kia đã hồng lên không ít, không nén nổi nở nụ cười.Thẩm Phụng nhìn thấy nụ cười của cô, nghiêng mặt qua, yên lặng nhận khăn tay lau môi, lau mồ hôi trên trán và chóp mũi.Anh cụp mắt xuống, không quên nói với cô: "Em nấu nướng rất giỏi, mỳ và canh đều rất ngon."Triệu Uyển Hương cười: "Cám ơn anh Thẩm đã động viên."Nụ cười và ánh mắt của cô khiến người ta khó có thể bỏ qua.Hai má Thẩm Phụng lại mơ hồ nóng lên.Đột nhiên anh có một loại cảm giác khó hiểu.Năm đó đối mặt với Triệu Uyển Hương rơi vào cảnh khốn cùng, nhìn thấy người liền hồi hộp, gò bó, thậm chí tự ti, trong lòng anh vẫn thường cảm thấy khổ sở cho cô, luôn muốn cố gắng giúp đỡ cô, quan tâm cô hơn vài câu.Nhưng mỗi khi anh muốn thân cận một chút, đổi lại đều là cô lùi về sau và trốn tránh.Dường nhưng Uyển Hương không muốn tiếp nhận ý tốt của anh.Khi đó anh không hiểu, lúc này ngược lại, đối mặt với sự ân cần và quan tâm toát ra trong ánh mắt cô, theo bản năng né tránh, bỗng nhiên liền hiểu ra.Năm đó Uyển Hương cũng giống anh bây giờ, đối với người khác có cảm giác không biết làm sao.Anh nghĩ thông điểm này rồi liền không ngại ngùng nữa, khi nhìn về phía Triệu Uyển Hương, mặt lộ dáng vẻ như anh trai.Anh nói: "Uyển Hương, trước khi tới đây, anh đã nhận được điện báo từ trong nhà.Mẹ anh nói, trong nhà em không để ý tới nguyện vọng của em, buộc em lập gia đình."