Tác giả:

Mùa hè tháng sáu, nắng gắt như lửa. Nước suối từ núi xanh chảy xuống, không nhanh không chậm chảy xuôi trong sơn cốc. Hai bên bờ suối, thực vật trong đất bị phơi nắng đến rũ lá, gió núi trên núi thổi xuống, trông có vẻ phấn chấn một chút. Đứng ở bên dòng suối nhìn quanh trái phải, ngọn núi nhỏ nằm cạnh ngọn núi lớn, giao triền vào nhau không thể tách rời. Ngọn núi lớn kéo dài hơn hai trăm km về phía đông tây, cao không thấy đỉnh, nhìn quanh không thấy giới hạn. Tiểu Thanh Sơn tựa như trong bài thơ cổ, khi thu bút thì móc lại nét bút cuối cùng, cũng giống như dấu phẩy khéo léo dưới chân Đại Thanh Sơn. Thôn Thanh Khê được vây quanh trong sơn cốc giữa Đại Thanh Sơn và Tiểu Thanh Sơn, tự tại an tường. Nhưng cảnh tượng an tường hôm nay, bị một tiếng khóc sắc bén phá vỡ. Ngày hôm qua vừa qua tiết Hạ Chí, hôm nay lại là đoan ngọ, qua đoan ngọ sao có thể không lên núi hái một ít ngải thảo và xương bồ? Ngày thường, người của thôn Thanh Khê thường đốn củi trên núi, núi ít người lui tới, trên…

Chương 11: Chương 11

Thập Niên 60 Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm GiàuTác giả: Tây Lương MiêuTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa hè tháng sáu, nắng gắt như lửa. Nước suối từ núi xanh chảy xuống, không nhanh không chậm chảy xuôi trong sơn cốc. Hai bên bờ suối, thực vật trong đất bị phơi nắng đến rũ lá, gió núi trên núi thổi xuống, trông có vẻ phấn chấn một chút. Đứng ở bên dòng suối nhìn quanh trái phải, ngọn núi nhỏ nằm cạnh ngọn núi lớn, giao triền vào nhau không thể tách rời. Ngọn núi lớn kéo dài hơn hai trăm km về phía đông tây, cao không thấy đỉnh, nhìn quanh không thấy giới hạn. Tiểu Thanh Sơn tựa như trong bài thơ cổ, khi thu bút thì móc lại nét bút cuối cùng, cũng giống như dấu phẩy khéo léo dưới chân Đại Thanh Sơn. Thôn Thanh Khê được vây quanh trong sơn cốc giữa Đại Thanh Sơn và Tiểu Thanh Sơn, tự tại an tường. Nhưng cảnh tượng an tường hôm nay, bị một tiếng khóc sắc bén phá vỡ. Ngày hôm qua vừa qua tiết Hạ Chí, hôm nay lại là đoan ngọ, qua đoan ngọ sao có thể không lên núi hái một ít ngải thảo và xương bồ? Ngày thường, người của thôn Thanh Khê thường đốn củi trên núi, núi ít người lui tới, trên… Em gái Lý Đạt là Lý Đào tò mò: "Sáng sớm Ngô Quý lên núi, sao không lấy được thuốc?”“Đúng, không phải con bé Quan Nguyệt kia không cho sao?”Cố Tùy: "Lúc tôi lên núi hái thuốc ngoài ý muốn đụng phải Quan Nguyệt, người rất tốt, còn giúp tôi tìm dược liệu.”“Quái lạ.”Cố Tùy: "Người nọ bị đánh cũng không lạ gì, nghe Quan Nguyệt nói, tên Ngô Quý kia vừa lên đã đối đầu với cô ấy.Khi nói chuyện cũng chẳng khách sáo, còn làm loạn nhà người ta lên, chẳng giống như đi xin thuốc, mà gây rắc rối thì đúng hơn.”Lý Đạt gãi đầu: "Anh Ngô Quý rất tốt!”Hai cha con nhà họ Lý đều là người thật thà phúc hậu, Trương Thúy Hoa làm chủ gia đình, bị ép trở thành một người phụ nữ nông thôn khôn khéo.Sau khi Cố Tùy nói xong, bà ta vừa nghĩ liền hiểu được chuyện quan trọng.Bà vỗ một cái vào đầu đứa con trai ngu ngốc: "Con chính là cái chày gỗ, đầu gỗ, người ta đắc tội với đại phu, không chỉ không muốn lấy thuốc còn muốn hại chết con đó có biết không?”Lý Đào giống mẹ, đầu óc thông minh.Nhà bọn họ và nhà họ Ngô ngày xưa không thù gần đây không oán, mâu thuẫn duy nhất chính là chuyện cô đính hôn.Vị hôn phu của Lý Đào tên là Hạ Văn, năm ngoái vừa thay ca làm kế toán đại đội Thanh Tùng.Lúc trước nghe nói Ngô Mẫn cũng coi trọng Hạ Văn, ai ai cũng biết.Nhưng Ngô Mẫn bảo đều là lời đồn bậy, bảo cô không cần suy nghĩ nhiều.Chuyện hôm nay tập hợp lại, nhà họ Ngô coi trọng Hạ Văn nhất định là thật.Trương Thúy Hoa há miệng liền mắng: "Mẹ đã nói nhà họ Ngô không tốt đẹp gì, con bé Ngô Mẫn chết tiệt kia tâm địa đen tối, ngoài miệng nói không ưng, trong lòng không chừng ghen tị muốn điên rồi.Thật sự là khi dễ chúng ta, bà đây không đánh bọn họ một trận, thì coi bà đây là quả hồng mềm à.”Con trai đã xảy ra chuyện, Trương Thúy Hoa lo lắng đến nỗi ngay cả công việc cũng không đi làm, không ngờ còn có chuyện như vậy.Ngực không thở ra được, hôm nay bà ta không trút được giận thì không cam lòng!Trương Thúy Hoa đi vào phòng bếp nhặt gậy nhóm lửa lên liền đi tìm nhà họ Ngô gây phiền toái.

Em gái Lý Đạt là Lý Đào tò mò: "Sáng sớm Ngô Quý lên núi, sao không lấy được thuốc?”

“Đúng, không phải con bé Quan Nguyệt kia không cho sao?”

Cố Tùy: "Lúc tôi lên núi hái thuốc ngoài ý muốn đụng phải Quan Nguyệt, người rất tốt, còn giúp tôi tìm dược liệu.”

“Quái lạ.”

Cố Tùy: "Người nọ bị đánh cũng không lạ gì, nghe Quan Nguyệt nói, tên Ngô Quý kia vừa lên đã đối đầu với cô ấy.

Khi nói chuyện cũng chẳng khách sáo, còn làm loạn nhà người ta lên, chẳng giống như đi xin thuốc, mà gây rắc rối thì đúng hơn.”

Lý Đạt gãi đầu: "Anh Ngô Quý rất tốt!”

Hai cha con nhà họ Lý đều là người thật thà phúc hậu, Trương Thúy Hoa làm chủ gia đình, bị ép trở thành một người phụ nữ nông thôn khôn khéo.

Sau khi Cố Tùy nói xong, bà ta vừa nghĩ liền hiểu được chuyện quan trọng.

Bà vỗ một cái vào đầu đứa con trai ngu ngốc: "Con chính là cái chày gỗ, đầu gỗ, người ta đắc tội với đại phu, không chỉ không muốn lấy thuốc còn muốn hại chết con đó có biết không?”

Lý Đào giống mẹ, đầu óc thông minh.

Nhà bọn họ và nhà họ Ngô ngày xưa không thù gần đây không oán, mâu thuẫn duy nhất chính là chuyện cô đính hôn.

Vị hôn phu của Lý Đào tên là Hạ Văn, năm ngoái vừa thay ca làm kế toán đại đội Thanh Tùng.

Lúc trước nghe nói Ngô Mẫn cũng coi trọng Hạ Văn, ai ai cũng biết.

Nhưng Ngô Mẫn bảo đều là lời đồn bậy, bảo cô không cần suy nghĩ nhiều.

Chuyện hôm nay tập hợp lại, nhà họ Ngô coi trọng Hạ Văn nhất định là thật.

Trương Thúy Hoa há miệng liền mắng: "Mẹ đã nói nhà họ Ngô không tốt đẹp gì, con bé Ngô Mẫn chết tiệt kia tâm địa đen tối, ngoài miệng nói không ưng, trong lòng không chừng ghen tị muốn điên rồi.

Thật sự là khi dễ chúng ta, bà đây không đánh bọn họ một trận, thì coi bà đây là quả hồng mềm à.”

Con trai đã xảy ra chuyện, Trương Thúy Hoa lo lắng đến nỗi ngay cả công việc cũng không đi làm, không ngờ còn có chuyện như vậy.

Ngực không thở ra được, hôm nay bà ta không trút được giận thì không cam lòng!

Trương Thúy Hoa đi vào phòng bếp nhặt gậy nhóm lửa lên liền đi tìm nhà họ Ngô gây phiền toái.

Thập Niên 60 Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm GiàuTác giả: Tây Lương MiêuTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa hè tháng sáu, nắng gắt như lửa. Nước suối từ núi xanh chảy xuống, không nhanh không chậm chảy xuôi trong sơn cốc. Hai bên bờ suối, thực vật trong đất bị phơi nắng đến rũ lá, gió núi trên núi thổi xuống, trông có vẻ phấn chấn một chút. Đứng ở bên dòng suối nhìn quanh trái phải, ngọn núi nhỏ nằm cạnh ngọn núi lớn, giao triền vào nhau không thể tách rời. Ngọn núi lớn kéo dài hơn hai trăm km về phía đông tây, cao không thấy đỉnh, nhìn quanh không thấy giới hạn. Tiểu Thanh Sơn tựa như trong bài thơ cổ, khi thu bút thì móc lại nét bút cuối cùng, cũng giống như dấu phẩy khéo léo dưới chân Đại Thanh Sơn. Thôn Thanh Khê được vây quanh trong sơn cốc giữa Đại Thanh Sơn và Tiểu Thanh Sơn, tự tại an tường. Nhưng cảnh tượng an tường hôm nay, bị một tiếng khóc sắc bén phá vỡ. Ngày hôm qua vừa qua tiết Hạ Chí, hôm nay lại là đoan ngọ, qua đoan ngọ sao có thể không lên núi hái một ít ngải thảo và xương bồ? Ngày thường, người của thôn Thanh Khê thường đốn củi trên núi, núi ít người lui tới, trên… Em gái Lý Đạt là Lý Đào tò mò: "Sáng sớm Ngô Quý lên núi, sao không lấy được thuốc?”“Đúng, không phải con bé Quan Nguyệt kia không cho sao?”Cố Tùy: "Lúc tôi lên núi hái thuốc ngoài ý muốn đụng phải Quan Nguyệt, người rất tốt, còn giúp tôi tìm dược liệu.”“Quái lạ.”Cố Tùy: "Người nọ bị đánh cũng không lạ gì, nghe Quan Nguyệt nói, tên Ngô Quý kia vừa lên đã đối đầu với cô ấy.Khi nói chuyện cũng chẳng khách sáo, còn làm loạn nhà người ta lên, chẳng giống như đi xin thuốc, mà gây rắc rối thì đúng hơn.”Lý Đạt gãi đầu: "Anh Ngô Quý rất tốt!”Hai cha con nhà họ Lý đều là người thật thà phúc hậu, Trương Thúy Hoa làm chủ gia đình, bị ép trở thành một người phụ nữ nông thôn khôn khéo.Sau khi Cố Tùy nói xong, bà ta vừa nghĩ liền hiểu được chuyện quan trọng.Bà vỗ một cái vào đầu đứa con trai ngu ngốc: "Con chính là cái chày gỗ, đầu gỗ, người ta đắc tội với đại phu, không chỉ không muốn lấy thuốc còn muốn hại chết con đó có biết không?”Lý Đào giống mẹ, đầu óc thông minh.Nhà bọn họ và nhà họ Ngô ngày xưa không thù gần đây không oán, mâu thuẫn duy nhất chính là chuyện cô đính hôn.Vị hôn phu của Lý Đào tên là Hạ Văn, năm ngoái vừa thay ca làm kế toán đại đội Thanh Tùng.Lúc trước nghe nói Ngô Mẫn cũng coi trọng Hạ Văn, ai ai cũng biết.Nhưng Ngô Mẫn bảo đều là lời đồn bậy, bảo cô không cần suy nghĩ nhiều.Chuyện hôm nay tập hợp lại, nhà họ Ngô coi trọng Hạ Văn nhất định là thật.Trương Thúy Hoa há miệng liền mắng: "Mẹ đã nói nhà họ Ngô không tốt đẹp gì, con bé Ngô Mẫn chết tiệt kia tâm địa đen tối, ngoài miệng nói không ưng, trong lòng không chừng ghen tị muốn điên rồi.Thật sự là khi dễ chúng ta, bà đây không đánh bọn họ một trận, thì coi bà đây là quả hồng mềm à.”Con trai đã xảy ra chuyện, Trương Thúy Hoa lo lắng đến nỗi ngay cả công việc cũng không đi làm, không ngờ còn có chuyện như vậy.Ngực không thở ra được, hôm nay bà ta không trút được giận thì không cam lòng!Trương Thúy Hoa đi vào phòng bếp nhặt gậy nhóm lửa lên liền đi tìm nhà họ Ngô gây phiền toái.

Chương 11: Chương 11