Tác giả:

Mùa hè tháng sáu, nắng gắt như lửa. Nước suối từ núi xanh chảy xuống, không nhanh không chậm chảy xuôi trong sơn cốc. Hai bên bờ suối, thực vật trong đất bị phơi nắng đến rũ lá, gió núi trên núi thổi xuống, trông có vẻ phấn chấn một chút. Đứng ở bên dòng suối nhìn quanh trái phải, ngọn núi nhỏ nằm cạnh ngọn núi lớn, giao triền vào nhau không thể tách rời. Ngọn núi lớn kéo dài hơn hai trăm km về phía đông tây, cao không thấy đỉnh, nhìn quanh không thấy giới hạn. Tiểu Thanh Sơn tựa như trong bài thơ cổ, khi thu bút thì móc lại nét bút cuối cùng, cũng giống như dấu phẩy khéo léo dưới chân Đại Thanh Sơn. Thôn Thanh Khê được vây quanh trong sơn cốc giữa Đại Thanh Sơn và Tiểu Thanh Sơn, tự tại an tường. Nhưng cảnh tượng an tường hôm nay, bị một tiếng khóc sắc bén phá vỡ. Ngày hôm qua vừa qua tiết Hạ Chí, hôm nay lại là đoan ngọ, qua đoan ngọ sao có thể không lên núi hái một ít ngải thảo và xương bồ? Ngày thường, người của thôn Thanh Khê thường đốn củi trên núi, núi ít người lui tới, trên…

Chương 14: Chương 14

Thập Niên 60 Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm GiàuTác giả: Tây Lương MiêuTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa hè tháng sáu, nắng gắt như lửa. Nước suối từ núi xanh chảy xuống, không nhanh không chậm chảy xuôi trong sơn cốc. Hai bên bờ suối, thực vật trong đất bị phơi nắng đến rũ lá, gió núi trên núi thổi xuống, trông có vẻ phấn chấn một chút. Đứng ở bên dòng suối nhìn quanh trái phải, ngọn núi nhỏ nằm cạnh ngọn núi lớn, giao triền vào nhau không thể tách rời. Ngọn núi lớn kéo dài hơn hai trăm km về phía đông tây, cao không thấy đỉnh, nhìn quanh không thấy giới hạn. Tiểu Thanh Sơn tựa như trong bài thơ cổ, khi thu bút thì móc lại nét bút cuối cùng, cũng giống như dấu phẩy khéo léo dưới chân Đại Thanh Sơn. Thôn Thanh Khê được vây quanh trong sơn cốc giữa Đại Thanh Sơn và Tiểu Thanh Sơn, tự tại an tường. Nhưng cảnh tượng an tường hôm nay, bị một tiếng khóc sắc bén phá vỡ. Ngày hôm qua vừa qua tiết Hạ Chí, hôm nay lại là đoan ngọ, qua đoan ngọ sao có thể không lên núi hái một ít ngải thảo và xương bồ? Ngày thường, người của thôn Thanh Khê thường đốn củi trên núi, núi ít người lui tới, trên… Giờ phút này, mấy người trong phòng đều giải tán, bát đũa trên bàn đều thu dọn đến phòng bếp.Bọn họ định xong quy củ, mọi người luân phiên nấu cơm rửa chén, hôm nay rửa chén do Phương Khiết phụ trách.Nơi này tổng cộng có ba gian phòng, ngoại trừ nhà chính dùng để ăn cơm, hai gian trái phải vừa vặn dựa theo nam nữ chia làm hai phòng ngủ.Vương Lộ đi vào phòng ngủ, Phương Khiết, Lâm Hải Âm hai người đang đấu võ mồm, Vương Lộ bị cãi đến đau đầu, cuối cùng vẫn là Phương Khiết thấy vẻ mặt Vương Lộ không ổn, chủ động dừng tay.Cố Tùy ở hậu viện rửa mặt xong trở về phòng, đi ngang qua trong sân, tùy ý nhìn thoáng qua Đại Thanh Sơn phía trước.Anh cầm thuốc giải độc của người ta, đồng ý làm cơm cho người ta một tháng, cũng không thể nuốt lời.Buổi chiều anh cầm thuốc giải độc đi tìm trưởng thôn Dương Quốc Trụ, anh cho rằng dù là bác sĩ cũng cần phải lao động, thế nên muốn sắp xếp thời gian hợp lý.Không nghĩ tới Dương Quốc Trụ liền đồng ý, nói xuống ruộng trồng lúa không phải công việc chủ yếu của anh, công việc của anh là khám bệnh, hái thuốc cho mọi người.Về phần nấu cơm đổi thuốc giải độc cho Quan Nguyệt trên núi, vậy càng không thành vấn đề.Dù sao nấu cơm cho Quan Nguyệt đổi thuốc giải độc, so với việc dùng lương thực đi đổi có lời hơn nhiều.Họ cũng kiếm được.Ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm làm điểm tâm cho người ta.Mà giờ phút này, Quan Nguyệt ở trong phòng trên cây, đói bụng kêu ùng ục.Không ăn cơm tối, sao mà bụng không kêu cho được.Cẩu Thặng ghé vào chân giường, bụng phồng lên, miệng cắn thịt khô, ngủ rất ngon.Quan Nguyệt xoay người, nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài, mau hừng đông đi! Chờ trời sáng, người nấu cơm cho cô đã tới.Quan Nguyệt sờ ngọc bội trên cổ nhắm mắt lại, trong không gian ngọc bội cũng có đồ ăn.Lúc mạt thế vừa mới bắt đầu, mẹ cô dựa vào con đường của công ty, mang cô đến kho hàng của nhà cung cấp càn quét rất nhiều thứ, đồ ăn đủ dùng cho cả nhà bọn họ dùng cả đời.Nhưng sau khi xuyên qua đến niên đại này, cô chưa từng lấy đồ ra sử dụng.

Giờ phút này, mấy người trong phòng đều giải tán, bát đũa trên bàn đều thu dọn đến phòng bếp.

Bọn họ định xong quy củ, mọi người luân phiên nấu cơm rửa chén, hôm nay rửa chén do Phương Khiết phụ trách.

Nơi này tổng cộng có ba gian phòng, ngoại trừ nhà chính dùng để ăn cơm, hai gian trái phải vừa vặn dựa theo nam nữ chia làm hai phòng ngủ.

Vương Lộ đi vào phòng ngủ, Phương Khiết, Lâm Hải Âm hai người đang đấu võ mồm, Vương Lộ bị cãi đến đau đầu, cuối cùng vẫn là Phương Khiết thấy vẻ mặt Vương Lộ không ổn, chủ động dừng tay.

Cố Tùy ở hậu viện rửa mặt xong trở về phòng, đi ngang qua trong sân, tùy ý nhìn thoáng qua Đại Thanh Sơn phía trước.

Anh cầm thuốc giải độc của người ta, đồng ý làm cơm cho người ta một tháng, cũng không thể nuốt lời.

Buổi chiều anh cầm thuốc giải độc đi tìm trưởng thôn Dương Quốc Trụ, anh cho rằng dù là bác sĩ cũng cần phải lao động, thế nên muốn sắp xếp thời gian hợp lý.

Không nghĩ tới Dương Quốc Trụ liền đồng ý, nói xuống ruộng trồng lúa không phải công việc chủ yếu của anh, công việc của anh là khám bệnh, hái thuốc cho mọi người.

Về phần nấu cơm đổi thuốc giải độc cho Quan Nguyệt trên núi, vậy càng không thành vấn đề.

Dù sao nấu cơm cho Quan Nguyệt đổi thuốc giải độc, so với việc dùng lương thực đi đổi có lời hơn nhiều.

Họ cũng kiếm được.

Ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm làm điểm tâm cho người ta.

Mà giờ phút này, Quan Nguyệt ở trong phòng trên cây, đói bụng kêu ùng ục.

Không ăn cơm tối, sao mà bụng không kêu cho được.

Cẩu Thặng ghé vào chân giường, bụng phồng lên, miệng cắn thịt khô, ngủ rất ngon.

Quan Nguyệt xoay người, nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài, mau hừng đông đi! Chờ trời sáng, người nấu cơm cho cô đã tới.

Quan Nguyệt sờ ngọc bội trên cổ nhắm mắt lại, trong không gian ngọc bội cũng có đồ ăn.

Lúc mạt thế vừa mới bắt đầu, mẹ cô dựa vào con đường của công ty, mang cô đến kho hàng của nhà cung cấp càn quét rất nhiều thứ, đồ ăn đủ dùng cho cả nhà bọn họ dùng cả đời.

Nhưng sau khi xuyên qua đến niên đại này, cô chưa từng lấy đồ ra sử dụng.

Thập Niên 60 Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm GiàuTác giả: Tây Lương MiêuTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa hè tháng sáu, nắng gắt như lửa. Nước suối từ núi xanh chảy xuống, không nhanh không chậm chảy xuôi trong sơn cốc. Hai bên bờ suối, thực vật trong đất bị phơi nắng đến rũ lá, gió núi trên núi thổi xuống, trông có vẻ phấn chấn một chút. Đứng ở bên dòng suối nhìn quanh trái phải, ngọn núi nhỏ nằm cạnh ngọn núi lớn, giao triền vào nhau không thể tách rời. Ngọn núi lớn kéo dài hơn hai trăm km về phía đông tây, cao không thấy đỉnh, nhìn quanh không thấy giới hạn. Tiểu Thanh Sơn tựa như trong bài thơ cổ, khi thu bút thì móc lại nét bút cuối cùng, cũng giống như dấu phẩy khéo léo dưới chân Đại Thanh Sơn. Thôn Thanh Khê được vây quanh trong sơn cốc giữa Đại Thanh Sơn và Tiểu Thanh Sơn, tự tại an tường. Nhưng cảnh tượng an tường hôm nay, bị một tiếng khóc sắc bén phá vỡ. Ngày hôm qua vừa qua tiết Hạ Chí, hôm nay lại là đoan ngọ, qua đoan ngọ sao có thể không lên núi hái một ít ngải thảo và xương bồ? Ngày thường, người của thôn Thanh Khê thường đốn củi trên núi, núi ít người lui tới, trên… Giờ phút này, mấy người trong phòng đều giải tán, bát đũa trên bàn đều thu dọn đến phòng bếp.Bọn họ định xong quy củ, mọi người luân phiên nấu cơm rửa chén, hôm nay rửa chén do Phương Khiết phụ trách.Nơi này tổng cộng có ba gian phòng, ngoại trừ nhà chính dùng để ăn cơm, hai gian trái phải vừa vặn dựa theo nam nữ chia làm hai phòng ngủ.Vương Lộ đi vào phòng ngủ, Phương Khiết, Lâm Hải Âm hai người đang đấu võ mồm, Vương Lộ bị cãi đến đau đầu, cuối cùng vẫn là Phương Khiết thấy vẻ mặt Vương Lộ không ổn, chủ động dừng tay.Cố Tùy ở hậu viện rửa mặt xong trở về phòng, đi ngang qua trong sân, tùy ý nhìn thoáng qua Đại Thanh Sơn phía trước.Anh cầm thuốc giải độc của người ta, đồng ý làm cơm cho người ta một tháng, cũng không thể nuốt lời.Buổi chiều anh cầm thuốc giải độc đi tìm trưởng thôn Dương Quốc Trụ, anh cho rằng dù là bác sĩ cũng cần phải lao động, thế nên muốn sắp xếp thời gian hợp lý.Không nghĩ tới Dương Quốc Trụ liền đồng ý, nói xuống ruộng trồng lúa không phải công việc chủ yếu của anh, công việc của anh là khám bệnh, hái thuốc cho mọi người.Về phần nấu cơm đổi thuốc giải độc cho Quan Nguyệt trên núi, vậy càng không thành vấn đề.Dù sao nấu cơm cho Quan Nguyệt đổi thuốc giải độc, so với việc dùng lương thực đi đổi có lời hơn nhiều.Họ cũng kiếm được.Ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm làm điểm tâm cho người ta.Mà giờ phút này, Quan Nguyệt ở trong phòng trên cây, đói bụng kêu ùng ục.Không ăn cơm tối, sao mà bụng không kêu cho được.Cẩu Thặng ghé vào chân giường, bụng phồng lên, miệng cắn thịt khô, ngủ rất ngon.Quan Nguyệt xoay người, nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài, mau hừng đông đi! Chờ trời sáng, người nấu cơm cho cô đã tới.Quan Nguyệt sờ ngọc bội trên cổ nhắm mắt lại, trong không gian ngọc bội cũng có đồ ăn.Lúc mạt thế vừa mới bắt đầu, mẹ cô dựa vào con đường của công ty, mang cô đến kho hàng của nhà cung cấp càn quét rất nhiều thứ, đồ ăn đủ dùng cho cả nhà bọn họ dùng cả đời.Nhưng sau khi xuyên qua đến niên đại này, cô chưa từng lấy đồ ra sử dụng.

Chương 14: Chương 14