Mùa hè tháng sáu, nắng gắt như lửa. Nước suối từ núi xanh chảy xuống, không nhanh không chậm chảy xuôi trong sơn cốc. Hai bên bờ suối, thực vật trong đất bị phơi nắng đến rũ lá, gió núi trên núi thổi xuống, trông có vẻ phấn chấn một chút. Đứng ở bên dòng suối nhìn quanh trái phải, ngọn núi nhỏ nằm cạnh ngọn núi lớn, giao triền vào nhau không thể tách rời. Ngọn núi lớn kéo dài hơn hai trăm km về phía đông tây, cao không thấy đỉnh, nhìn quanh không thấy giới hạn. Tiểu Thanh Sơn tựa như trong bài thơ cổ, khi thu bút thì móc lại nét bút cuối cùng, cũng giống như dấu phẩy khéo léo dưới chân Đại Thanh Sơn. Thôn Thanh Khê được vây quanh trong sơn cốc giữa Đại Thanh Sơn và Tiểu Thanh Sơn, tự tại an tường. Nhưng cảnh tượng an tường hôm nay, bị một tiếng khóc sắc bén phá vỡ. Ngày hôm qua vừa qua tiết Hạ Chí, hôm nay lại là đoan ngọ, qua đoan ngọ sao có thể không lên núi hái một ít ngải thảo và xương bồ? Ngày thường, người của thôn Thanh Khê thường đốn củi trên núi, núi ít người lui tới, trên…
Chương 19: Chương 19
Thập Niên 60 Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm GiàuTác giả: Tây Lương MiêuTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa hè tháng sáu, nắng gắt như lửa. Nước suối từ núi xanh chảy xuống, không nhanh không chậm chảy xuôi trong sơn cốc. Hai bên bờ suối, thực vật trong đất bị phơi nắng đến rũ lá, gió núi trên núi thổi xuống, trông có vẻ phấn chấn một chút. Đứng ở bên dòng suối nhìn quanh trái phải, ngọn núi nhỏ nằm cạnh ngọn núi lớn, giao triền vào nhau không thể tách rời. Ngọn núi lớn kéo dài hơn hai trăm km về phía đông tây, cao không thấy đỉnh, nhìn quanh không thấy giới hạn. Tiểu Thanh Sơn tựa như trong bài thơ cổ, khi thu bút thì móc lại nét bút cuối cùng, cũng giống như dấu phẩy khéo léo dưới chân Đại Thanh Sơn. Thôn Thanh Khê được vây quanh trong sơn cốc giữa Đại Thanh Sơn và Tiểu Thanh Sơn, tự tại an tường. Nhưng cảnh tượng an tường hôm nay, bị một tiếng khóc sắc bén phá vỡ. Ngày hôm qua vừa qua tiết Hạ Chí, hôm nay lại là đoan ngọ, qua đoan ngọ sao có thể không lên núi hái một ít ngải thảo và xương bồ? Ngày thường, người của thôn Thanh Khê thường đốn củi trên núi, núi ít người lui tới, trên… Mấy năm nay cuộc sống khá hơn một chút, dựa vào trồng trọt phân lương thực cũng miễn cưỡng có thể lừa gạt bụng.Lúc này người trong thôn liền cảm thấy, trong sơn cốc này ngoại trừ đốn củi thuận tiện thì những thứ khác đều bất tiện, cũng có không ít người có ý định dọn ra ngoài.Trong sơn cốc bình thường ẩm ướt nặng, rắn trùng chuột kiến nhiều.Rất sợ động vật hoang dã vào nhà, trước khi ngủ đều phải cúi đầu nhìn xem dưới ván giường có rắn hay không.Từ sau khi Từ đại phu đến, có thuốc, bọn họ mới an tâm sống qua ngày.Dương Quốc Trụ chẳng lẽ không muốn dọn ra ngoài sao? Ông ta đương nhiên cũng muốn.Nhưng chuyển ra ngoài không phải một câu nói đơn giản là được.Đi ra ngoài chẳng lẽ không muốn sửa nhà? Bây giờ nhà ai có số tiền đó để sửa nhà? Còn nữa, đất của đại đội Thanh Tùng nhiều như vậy, bọn họ muốn chuyển ra ngoài, lương thực mọi người chia không phải ít đi sao?Người ta có đồng ý không? Sẽ không xa lánh người của thôn Thanh Khê bọn họ à?Có thuốc là tốt rồi, trong tay bọn họ có thuốc tốt, không sợ rắn độc, thôn Thanh Khê cũng có thể ở lại.Hơn nữa, bởi vì bọn họ có quan hệ tốt với Từ đại phu có thể đổi được thuốc tốt.Đại đội Thanh Tùng còn phải cầu bọn họ, có chuyện tốt cũng sẽ không quên bọn họ, tất cả mọi người cũng có địa vị hơn.Dù trong tay bọn họ có thuốc Đông y, Cố Tùy có thể lấy chút thuốc Tây từ bệnh viện y tế trở về cũng tốt, càng đỡ lo.Dương Quốc Trụ vỗ vai Cố Tùy, chân thành nói: "Tiểu Cố à, cậu phải làm thật tốt, lão Dương tôi coi trọng cậu!"Cố Tùy gật đầu: "Cảm ơn trưởng thôn.”"Hắc, đã quen như vậy rồi, gọi là trưởng thôn gì chứ, cậu giống như mấy nhóc trong thôn, gọi tôi là chú Dương."“Vâng! Chú Dương!”Cố Tùy trở lại chỗ đám thanh niên tri thức, đám người Vương Lộ cũng tan làm trở lại, Lâm Hải m đang nấu cơm.Cố Tùy ở trên núi ăn xong, thừa dịp trời còn chưa tối, anh chuyển ghế, ngồi ở trong sân học tập sổ tay bác sĩ.Có Quan Nguyệt dẫn anh nhập môn, hiện tại lúc xem sổ tay Đông y đã hiểu thêm chút ít.Sắc trời dần dần tối xuống, chỗ thanh niên tri thức có người đến là Lý Đào của nhà họ Lý.
Mấy năm nay cuộc sống khá hơn một chút, dựa vào trồng trọt phân lương thực cũng miễn cưỡng có thể lừa gạt bụng.
Lúc này người trong thôn liền cảm thấy, trong sơn cốc này ngoại trừ đốn củi thuận tiện thì những thứ khác đều bất tiện, cũng có không ít người có ý định dọn ra ngoài.
Trong sơn cốc bình thường ẩm ướt nặng, rắn trùng chuột kiến nhiều.
Rất sợ động vật hoang dã vào nhà, trước khi ngủ đều phải cúi đầu nhìn xem dưới ván giường có rắn hay không.
Từ sau khi Từ đại phu đến, có thuốc, bọn họ mới an tâm sống qua ngày.
Dương Quốc Trụ chẳng lẽ không muốn dọn ra ngoài sao? Ông ta đương nhiên cũng muốn.
Nhưng chuyển ra ngoài không phải một câu nói đơn giản là được.
Đi ra ngoài chẳng lẽ không muốn sửa nhà? Bây giờ nhà ai có số tiền đó để sửa nhà? Còn nữa, đất của đại đội Thanh Tùng nhiều như vậy, bọn họ muốn chuyển ra ngoài, lương thực mọi người chia không phải ít đi sao?
Người ta có đồng ý không? Sẽ không xa lánh người của thôn Thanh Khê bọn họ à?
Có thuốc là tốt rồi, trong tay bọn họ có thuốc tốt, không sợ rắn độc, thôn Thanh Khê cũng có thể ở lại.
Hơn nữa, bởi vì bọn họ có quan hệ tốt với Từ đại phu có thể đổi được thuốc tốt.
Đại đội Thanh Tùng còn phải cầu bọn họ, có chuyện tốt cũng sẽ không quên bọn họ, tất cả mọi người cũng có địa vị hơn.
Dù trong tay bọn họ có thuốc Đông y, Cố Tùy có thể lấy chút thuốc Tây từ bệnh viện y tế trở về cũng tốt, càng đỡ lo.
Dương Quốc Trụ vỗ vai Cố Tùy, chân thành nói: "Tiểu Cố à, cậu phải làm thật tốt, lão Dương tôi coi trọng cậu!"
Cố Tùy gật đầu: "Cảm ơn trưởng thôn.
”
"Hắc, đã quen như vậy rồi, gọi là trưởng thôn gì chứ, cậu giống như mấy nhóc trong thôn, gọi tôi là chú Dương.
"
“Vâng! Chú Dương!”
Cố Tùy trở lại chỗ đám thanh niên tri thức, đám người Vương Lộ cũng tan làm trở lại, Lâm Hải m đang nấu cơm.
Cố Tùy ở trên núi ăn xong, thừa dịp trời còn chưa tối, anh chuyển ghế, ngồi ở trong sân học tập sổ tay bác sĩ.
Có Quan Nguyệt dẫn anh nhập môn, hiện tại lúc xem sổ tay Đông y đã hiểu thêm chút ít.
Sắc trời dần dần tối xuống, chỗ thanh niên tri thức có người đến là Lý Đào của nhà họ Lý.
Thập Niên 60 Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm GiàuTác giả: Tây Lương MiêuTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa hè tháng sáu, nắng gắt như lửa. Nước suối từ núi xanh chảy xuống, không nhanh không chậm chảy xuôi trong sơn cốc. Hai bên bờ suối, thực vật trong đất bị phơi nắng đến rũ lá, gió núi trên núi thổi xuống, trông có vẻ phấn chấn một chút. Đứng ở bên dòng suối nhìn quanh trái phải, ngọn núi nhỏ nằm cạnh ngọn núi lớn, giao triền vào nhau không thể tách rời. Ngọn núi lớn kéo dài hơn hai trăm km về phía đông tây, cao không thấy đỉnh, nhìn quanh không thấy giới hạn. Tiểu Thanh Sơn tựa như trong bài thơ cổ, khi thu bút thì móc lại nét bút cuối cùng, cũng giống như dấu phẩy khéo léo dưới chân Đại Thanh Sơn. Thôn Thanh Khê được vây quanh trong sơn cốc giữa Đại Thanh Sơn và Tiểu Thanh Sơn, tự tại an tường. Nhưng cảnh tượng an tường hôm nay, bị một tiếng khóc sắc bén phá vỡ. Ngày hôm qua vừa qua tiết Hạ Chí, hôm nay lại là đoan ngọ, qua đoan ngọ sao có thể không lên núi hái một ít ngải thảo và xương bồ? Ngày thường, người của thôn Thanh Khê thường đốn củi trên núi, núi ít người lui tới, trên… Mấy năm nay cuộc sống khá hơn một chút, dựa vào trồng trọt phân lương thực cũng miễn cưỡng có thể lừa gạt bụng.Lúc này người trong thôn liền cảm thấy, trong sơn cốc này ngoại trừ đốn củi thuận tiện thì những thứ khác đều bất tiện, cũng có không ít người có ý định dọn ra ngoài.Trong sơn cốc bình thường ẩm ướt nặng, rắn trùng chuột kiến nhiều.Rất sợ động vật hoang dã vào nhà, trước khi ngủ đều phải cúi đầu nhìn xem dưới ván giường có rắn hay không.Từ sau khi Từ đại phu đến, có thuốc, bọn họ mới an tâm sống qua ngày.Dương Quốc Trụ chẳng lẽ không muốn dọn ra ngoài sao? Ông ta đương nhiên cũng muốn.Nhưng chuyển ra ngoài không phải một câu nói đơn giản là được.Đi ra ngoài chẳng lẽ không muốn sửa nhà? Bây giờ nhà ai có số tiền đó để sửa nhà? Còn nữa, đất của đại đội Thanh Tùng nhiều như vậy, bọn họ muốn chuyển ra ngoài, lương thực mọi người chia không phải ít đi sao?Người ta có đồng ý không? Sẽ không xa lánh người của thôn Thanh Khê bọn họ à?Có thuốc là tốt rồi, trong tay bọn họ có thuốc tốt, không sợ rắn độc, thôn Thanh Khê cũng có thể ở lại.Hơn nữa, bởi vì bọn họ có quan hệ tốt với Từ đại phu có thể đổi được thuốc tốt.Đại đội Thanh Tùng còn phải cầu bọn họ, có chuyện tốt cũng sẽ không quên bọn họ, tất cả mọi người cũng có địa vị hơn.Dù trong tay bọn họ có thuốc Đông y, Cố Tùy có thể lấy chút thuốc Tây từ bệnh viện y tế trở về cũng tốt, càng đỡ lo.Dương Quốc Trụ vỗ vai Cố Tùy, chân thành nói: "Tiểu Cố à, cậu phải làm thật tốt, lão Dương tôi coi trọng cậu!"Cố Tùy gật đầu: "Cảm ơn trưởng thôn.”"Hắc, đã quen như vậy rồi, gọi là trưởng thôn gì chứ, cậu giống như mấy nhóc trong thôn, gọi tôi là chú Dương."“Vâng! Chú Dương!”Cố Tùy trở lại chỗ đám thanh niên tri thức, đám người Vương Lộ cũng tan làm trở lại, Lâm Hải m đang nấu cơm.Cố Tùy ở trên núi ăn xong, thừa dịp trời còn chưa tối, anh chuyển ghế, ngồi ở trong sân học tập sổ tay bác sĩ.Có Quan Nguyệt dẫn anh nhập môn, hiện tại lúc xem sổ tay Đông y đã hiểu thêm chút ít.Sắc trời dần dần tối xuống, chỗ thanh niên tri thức có người đến là Lý Đào của nhà họ Lý.