Mùa hè tháng sáu, nắng gắt như lửa. Nước suối từ núi xanh chảy xuống, không nhanh không chậm chảy xuôi trong sơn cốc. Hai bên bờ suối, thực vật trong đất bị phơi nắng đến rũ lá, gió núi trên núi thổi xuống, trông có vẻ phấn chấn một chút. Đứng ở bên dòng suối nhìn quanh trái phải, ngọn núi nhỏ nằm cạnh ngọn núi lớn, giao triền vào nhau không thể tách rời. Ngọn núi lớn kéo dài hơn hai trăm km về phía đông tây, cao không thấy đỉnh, nhìn quanh không thấy giới hạn. Tiểu Thanh Sơn tựa như trong bài thơ cổ, khi thu bút thì móc lại nét bút cuối cùng, cũng giống như dấu phẩy khéo léo dưới chân Đại Thanh Sơn. Thôn Thanh Khê được vây quanh trong sơn cốc giữa Đại Thanh Sơn và Tiểu Thanh Sơn, tự tại an tường. Nhưng cảnh tượng an tường hôm nay, bị một tiếng khóc sắc bén phá vỡ. Ngày hôm qua vừa qua tiết Hạ Chí, hôm nay lại là đoan ngọ, qua đoan ngọ sao có thể không lên núi hái một ít ngải thảo và xương bồ? Ngày thường, người của thôn Thanh Khê thường đốn củi trên núi, núi ít người lui tới, trên…
Chương 39: Chương 39
Thập Niên 60 Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm GiàuTác giả: Tây Lương MiêuTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa hè tháng sáu, nắng gắt như lửa. Nước suối từ núi xanh chảy xuống, không nhanh không chậm chảy xuôi trong sơn cốc. Hai bên bờ suối, thực vật trong đất bị phơi nắng đến rũ lá, gió núi trên núi thổi xuống, trông có vẻ phấn chấn một chút. Đứng ở bên dòng suối nhìn quanh trái phải, ngọn núi nhỏ nằm cạnh ngọn núi lớn, giao triền vào nhau không thể tách rời. Ngọn núi lớn kéo dài hơn hai trăm km về phía đông tây, cao không thấy đỉnh, nhìn quanh không thấy giới hạn. Tiểu Thanh Sơn tựa như trong bài thơ cổ, khi thu bút thì móc lại nét bút cuối cùng, cũng giống như dấu phẩy khéo léo dưới chân Đại Thanh Sơn. Thôn Thanh Khê được vây quanh trong sơn cốc giữa Đại Thanh Sơn và Tiểu Thanh Sơn, tự tại an tường. Nhưng cảnh tượng an tường hôm nay, bị một tiếng khóc sắc bén phá vỡ. Ngày hôm qua vừa qua tiết Hạ Chí, hôm nay lại là đoan ngọ, qua đoan ngọ sao có thể không lên núi hái một ít ngải thảo và xương bồ? Ngày thường, người của thôn Thanh Khê thường đốn củi trên núi, núi ít người lui tới, trên… Lôi Phú Quý không biết là đau hay sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng, cả người đều run rẩy: "Bà cô ơi, cháu sai rồi, cháu không dám nữa.”Quan Nguyệt căn bản không nghe hắn cầu xin, chân trái của hắn bị đạp què luôn.Lần này không chỉ có Lôi Phú Quý và tay sai của hắn, còn có hàng xóm vây xem đều sợ tới mức trợn to mắt, cô bé kia thật mạnh mẽ, xuống tay đủ ngoan độc!Thái Quốc Phúc vừa ho khan vừa chống gậy đi ra, vẫy tay với Quan Nguyệt: "Một cô bé như con không nên đánh nhau ầm ĩ, không tốt cho con đâu.”Quan Nguyệt thu hồi ánh mắt, tạm thời buông tha Lôi Phú Quý, Lôi Phú Quý trắng bệch, cố gắng cười: "Ông Thái nói đúng, ông Thái nói đúng."Quan Nguyệt quay đầu liếc hắn một cái, Lôi Phú Quý lấy lòng cười với Quan Nguyệt.Tay chân bị phế, đau đến muốn ngất đi, còn không dám ngất, sợ Sát Thần ***** hắn!Lôi Phú Quý ngoài miệng gọi ông bà nội tiểu tổ tông, gọi cái gì cũng được, hắn cam đoan về sau không làm ác, van cầu Quan Nguyệt thả hắn ra.Quan Nguyệt thờ ơ nói: "Cút đi!”Lôi Phú Quý: “...."Hắn hiện tại động được sao? Hắn dám động đậy? Khớp xương sai vị trí, về sau hắn chính là kẻ tàn phế!Lôi Phú Quý liếc mắt một cái, đám chó săn nhao nhao quỳ xuống cầu Quan Nguyệt tha mạng.Cô không có ***** tên loại bại hoại này, bởi vì pháp luật không cho phép.Các khớp xương bị Quan Nguyệt đánh lệch hướng đã khiến người trong viện câm nín không dám nói lời nào.Cuối cùng vẫn là Thái Quốc Phúc động thủ, đem tay chân Lôi Phú Quý sắp xếp lại đúng chỗ.Cánh tay trật khớp sau khi về vị trí cũ cũng chưa linh hoạt lắm.Lôi Phú Quý cũng bất chấp thân thể, quỳ xuống trước mặt Thái Quốc Phúc, dập đầu nhận tội với ông, nhận tội xong còn nhìn lén sắc mặt Quan Nguyệt.Quan Nguyệt nhìn về phía Thái Quốc Phúc: "Chú Thái, chú nói làm sao bây giờ? Nếu chú muốn......!Con có cách, bảo đảm sẽ không liên lụy chú.”Lôi Phú Quý sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu, hội thoại gì thế này? Muốn giết hắn sao?Lôi Phú Quý nước mắt nước mũi tèm lem, quỳ xuống đất ôm chân Thái Quốc Phúc mà khóc: "Ông Thái ơi, tôi chỉ muốn làm ăn nhỏ, tội tôi không đáng chết.Tôi phá hư nhà ông, tôi bồi thường gấp đôi cho ông được không?”
Lôi Phú Quý không biết là đau hay sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng, cả người đều run rẩy: "Bà cô ơi, cháu sai rồi, cháu không dám nữa.”
Quan Nguyệt căn bản không nghe hắn cầu xin, chân trái của hắn bị đạp què luôn.
Lần này không chỉ có Lôi Phú Quý và tay sai của hắn, còn có hàng xóm vây xem đều sợ tới mức trợn to mắt, cô bé kia thật mạnh mẽ, xuống tay đủ ngoan độc!
Thái Quốc Phúc vừa ho khan vừa chống gậy đi ra, vẫy tay với Quan Nguyệt: "Một cô bé như con không nên đánh nhau ầm ĩ, không tốt cho con đâu.”
Quan Nguyệt thu hồi ánh mắt, tạm thời buông tha Lôi Phú Quý, Lôi Phú Quý trắng bệch, cố gắng cười: "Ông Thái nói đúng, ông Thái nói đúng."
Quan Nguyệt quay đầu liếc hắn một cái, Lôi Phú Quý lấy lòng cười với Quan Nguyệt.
Tay chân bị phế, đau đến muốn ngất đi, còn không dám ngất, sợ Sát Thần ***** hắn!
Lôi Phú Quý ngoài miệng gọi ông bà nội tiểu tổ tông, gọi cái gì cũng được, hắn cam đoan về sau không làm ác, van cầu Quan Nguyệt thả hắn ra.
Quan Nguyệt thờ ơ nói: "Cút đi!”
Lôi Phú Quý: “...."
Hắn hiện tại động được sao? Hắn dám động đậy? Khớp xương sai vị trí, về sau hắn chính là kẻ tàn phế!
Lôi Phú Quý liếc mắt một cái, đám chó săn nhao nhao quỳ xuống cầu Quan Nguyệt tha mạng.
Cô không có ***** tên loại bại hoại này, bởi vì pháp luật không cho phép.
Các khớp xương bị Quan Nguyệt đánh lệch hướng đã khiến người trong viện câm nín không dám nói lời nào.
Cuối cùng vẫn là Thái Quốc Phúc động thủ, đem tay chân Lôi Phú Quý sắp xếp lại đúng chỗ.
Cánh tay trật khớp sau khi về vị trí cũ cũng chưa linh hoạt lắm.
Lôi Phú Quý cũng bất chấp thân thể, quỳ xuống trước mặt Thái Quốc Phúc, dập đầu nhận tội với ông, nhận tội xong còn nhìn lén sắc mặt Quan Nguyệt.
Quan Nguyệt nhìn về phía Thái Quốc Phúc: "Chú Thái, chú nói làm sao bây giờ? Nếu chú muốn......!Con có cách, bảo đảm sẽ không liên lụy chú.”
Lôi Phú Quý sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu, hội thoại gì thế này? Muốn giết hắn sao?
Lôi Phú Quý nước mắt nước mũi tèm lem, quỳ xuống đất ôm chân Thái Quốc Phúc mà khóc: "Ông Thái ơi, tôi chỉ muốn làm ăn nhỏ, tội tôi không đáng chết.
Tôi phá hư nhà ông, tôi bồi thường gấp đôi cho ông được không?”
Thập Niên 60 Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm GiàuTác giả: Tây Lương MiêuTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa hè tháng sáu, nắng gắt như lửa. Nước suối từ núi xanh chảy xuống, không nhanh không chậm chảy xuôi trong sơn cốc. Hai bên bờ suối, thực vật trong đất bị phơi nắng đến rũ lá, gió núi trên núi thổi xuống, trông có vẻ phấn chấn một chút. Đứng ở bên dòng suối nhìn quanh trái phải, ngọn núi nhỏ nằm cạnh ngọn núi lớn, giao triền vào nhau không thể tách rời. Ngọn núi lớn kéo dài hơn hai trăm km về phía đông tây, cao không thấy đỉnh, nhìn quanh không thấy giới hạn. Tiểu Thanh Sơn tựa như trong bài thơ cổ, khi thu bút thì móc lại nét bút cuối cùng, cũng giống như dấu phẩy khéo léo dưới chân Đại Thanh Sơn. Thôn Thanh Khê được vây quanh trong sơn cốc giữa Đại Thanh Sơn và Tiểu Thanh Sơn, tự tại an tường. Nhưng cảnh tượng an tường hôm nay, bị một tiếng khóc sắc bén phá vỡ. Ngày hôm qua vừa qua tiết Hạ Chí, hôm nay lại là đoan ngọ, qua đoan ngọ sao có thể không lên núi hái một ít ngải thảo và xương bồ? Ngày thường, người của thôn Thanh Khê thường đốn củi trên núi, núi ít người lui tới, trên… Lôi Phú Quý không biết là đau hay sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng, cả người đều run rẩy: "Bà cô ơi, cháu sai rồi, cháu không dám nữa.”Quan Nguyệt căn bản không nghe hắn cầu xin, chân trái của hắn bị đạp què luôn.Lần này không chỉ có Lôi Phú Quý và tay sai của hắn, còn có hàng xóm vây xem đều sợ tới mức trợn to mắt, cô bé kia thật mạnh mẽ, xuống tay đủ ngoan độc!Thái Quốc Phúc vừa ho khan vừa chống gậy đi ra, vẫy tay với Quan Nguyệt: "Một cô bé như con không nên đánh nhau ầm ĩ, không tốt cho con đâu.”Quan Nguyệt thu hồi ánh mắt, tạm thời buông tha Lôi Phú Quý, Lôi Phú Quý trắng bệch, cố gắng cười: "Ông Thái nói đúng, ông Thái nói đúng."Quan Nguyệt quay đầu liếc hắn một cái, Lôi Phú Quý lấy lòng cười với Quan Nguyệt.Tay chân bị phế, đau đến muốn ngất đi, còn không dám ngất, sợ Sát Thần ***** hắn!Lôi Phú Quý ngoài miệng gọi ông bà nội tiểu tổ tông, gọi cái gì cũng được, hắn cam đoan về sau không làm ác, van cầu Quan Nguyệt thả hắn ra.Quan Nguyệt thờ ơ nói: "Cút đi!”Lôi Phú Quý: “...."Hắn hiện tại động được sao? Hắn dám động đậy? Khớp xương sai vị trí, về sau hắn chính là kẻ tàn phế!Lôi Phú Quý liếc mắt một cái, đám chó săn nhao nhao quỳ xuống cầu Quan Nguyệt tha mạng.Cô không có ***** tên loại bại hoại này, bởi vì pháp luật không cho phép.Các khớp xương bị Quan Nguyệt đánh lệch hướng đã khiến người trong viện câm nín không dám nói lời nào.Cuối cùng vẫn là Thái Quốc Phúc động thủ, đem tay chân Lôi Phú Quý sắp xếp lại đúng chỗ.Cánh tay trật khớp sau khi về vị trí cũ cũng chưa linh hoạt lắm.Lôi Phú Quý cũng bất chấp thân thể, quỳ xuống trước mặt Thái Quốc Phúc, dập đầu nhận tội với ông, nhận tội xong còn nhìn lén sắc mặt Quan Nguyệt.Quan Nguyệt nhìn về phía Thái Quốc Phúc: "Chú Thái, chú nói làm sao bây giờ? Nếu chú muốn......!Con có cách, bảo đảm sẽ không liên lụy chú.”Lôi Phú Quý sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu, hội thoại gì thế này? Muốn giết hắn sao?Lôi Phú Quý nước mắt nước mũi tèm lem, quỳ xuống đất ôm chân Thái Quốc Phúc mà khóc: "Ông Thái ơi, tôi chỉ muốn làm ăn nhỏ, tội tôi không đáng chết.Tôi phá hư nhà ông, tôi bồi thường gấp đôi cho ông được không?”