Tác giả:

Mùa hè tháng sáu, nắng gắt như lửa. Nước suối từ núi xanh chảy xuống, không nhanh không chậm chảy xuôi trong sơn cốc. Hai bên bờ suối, thực vật trong đất bị phơi nắng đến rũ lá, gió núi trên núi thổi xuống, trông có vẻ phấn chấn một chút. Đứng ở bên dòng suối nhìn quanh trái phải, ngọn núi nhỏ nằm cạnh ngọn núi lớn, giao triền vào nhau không thể tách rời. Ngọn núi lớn kéo dài hơn hai trăm km về phía đông tây, cao không thấy đỉnh, nhìn quanh không thấy giới hạn. Tiểu Thanh Sơn tựa như trong bài thơ cổ, khi thu bút thì móc lại nét bút cuối cùng, cũng giống như dấu phẩy khéo léo dưới chân Đại Thanh Sơn. Thôn Thanh Khê được vây quanh trong sơn cốc giữa Đại Thanh Sơn và Tiểu Thanh Sơn, tự tại an tường. Nhưng cảnh tượng an tường hôm nay, bị một tiếng khóc sắc bén phá vỡ. Ngày hôm qua vừa qua tiết Hạ Chí, hôm nay lại là đoan ngọ, qua đoan ngọ sao có thể không lên núi hái một ít ngải thảo và xương bồ? Ngày thường, người của thôn Thanh Khê thường đốn củi trên núi, núi ít người lui tới, trên…

Chương 41: Chương 41

Thập Niên 60 Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm GiàuTác giả: Tây Lương MiêuTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa hè tháng sáu, nắng gắt như lửa. Nước suối từ núi xanh chảy xuống, không nhanh không chậm chảy xuôi trong sơn cốc. Hai bên bờ suối, thực vật trong đất bị phơi nắng đến rũ lá, gió núi trên núi thổi xuống, trông có vẻ phấn chấn một chút. Đứng ở bên dòng suối nhìn quanh trái phải, ngọn núi nhỏ nằm cạnh ngọn núi lớn, giao triền vào nhau không thể tách rời. Ngọn núi lớn kéo dài hơn hai trăm km về phía đông tây, cao không thấy đỉnh, nhìn quanh không thấy giới hạn. Tiểu Thanh Sơn tựa như trong bài thơ cổ, khi thu bút thì móc lại nét bút cuối cùng, cũng giống như dấu phẩy khéo léo dưới chân Đại Thanh Sơn. Thôn Thanh Khê được vây quanh trong sơn cốc giữa Đại Thanh Sơn và Tiểu Thanh Sơn, tự tại an tường. Nhưng cảnh tượng an tường hôm nay, bị một tiếng khóc sắc bén phá vỡ. Ngày hôm qua vừa qua tiết Hạ Chí, hôm nay lại là đoan ngọ, qua đoan ngọ sao có thể không lên núi hái một ít ngải thảo và xương bồ? Ngày thường, người của thôn Thanh Khê thường đốn củi trên núi, núi ít người lui tới, trên… Thái Quốc Phúc lớn tiếng cãi lại: "Sao lại rỉ sét, không phải sắt."Thím Thái nặng nề đặt hộp gỗ lên bàn: "Hừ, mặc kệ mình làm gì, tôi chẳng quản đâu.”Thái Quốc Phúc đau lòng: "Bảo bối của tôi đó, nhẹ một chút!”Thím Thái nhìn Quan Nguyệt cười: "Buổi tối đừng đi, ở lại một đêm.”Quan Nguyệt lắc đầu: "Con phải trở về.”Cô có thể chấp nhận lui tới với bọn họ, nhưng vẫn không thích ở trong nhà người khác.Thím Thái sớm biết tính tình của cô, cũng không khuyên: "Thím đi nấu cơm, chúng ta ăn sớm một chút, ăn cơm xong rồi đi.”“Cảm ơn thím Thái.”Thái Quốc Phúc đặt hai cái hộp gỗ vào tay Quan Nguyệt: "Cầm đi, cho con cả.”"Cái gì vậy?" Quan Nguyệt mở hộp gỗ ra, một bộ ngân châm.Cái bên dưới, cũng là một bộ kim châm.Quan Nguyệt nhìn về phía Thái Quốc Phúc, sao lại cho cô thứu này? Hai bộ này vừa nhìn đã biết là đồ gia truyền.Thái Quốc Phúc cũng đau lòng, nhưng nhà bọn họ không có phúc phận, cầm cũng vô dụng."Mấy chục năm trước nhận được, vốn nghĩ đồ tốt như thế phải để lại cho đời sau.Nhưng anh trai con không có khiếu, đành để lại cho con vậy.”Thái Quốc Phúc lại tiếp: "Sư phụ con hỏi chú mấy lần chú cũng không chịu, con là đệ tử duy nhất của ông ấy, hiện tại rơi vào trong tay con, cũng xem như giúp ông ấy đạt thành tâm nguyện.”Quan Nguyệt lấy ra một cây, nhìn về phía ánh mặt trời, mũi nhọn nhọn, không thể nhận ra tuổi đời đã lâu.Thái Quốc Phúc thấm thía nói: "Vừa rồi con mát xa cho chú, rồi thủ pháp xử lý Lôi Phú Quý kia chú đều thấy cả.Con hiểu rất rõ huyệt vị, đừng lãng phí thiên phú của mình.Khi nào con học xong, trở lại đây châm cho chú mai mũi.Ôi, cái chân này của chú, vừa đến thời tiết gió táp mưa sa, liền khó chịu như kiến cắn.”Quan Nguyệt thu lại: "Cảm ơn chú Thái, con trở về sẽ nghiên cứu cẩn thận.”Thái Quốc Phúc gật đầu: "Như này mới đúng, đừng khách sáo với chú Thái.”Thái Quốc Phúc lại nói: "Sư phụ con lần này rời đi, không biết khi nào trở về, một cô bé như con ở trên núi không hay lắm, hay là đến chỗ chú ở đi.”"Con thích leo núi."

Thái Quốc Phúc lớn tiếng cãi lại: "Sao lại rỉ sét, không phải sắt."

Thím Thái nặng nề đặt hộp gỗ lên bàn: "Hừ, mặc kệ mình làm gì, tôi chẳng quản đâu.”

Thái Quốc Phúc đau lòng: "Bảo bối của tôi đó, nhẹ một chút!”

Thím Thái nhìn Quan Nguyệt cười: "Buổi tối đừng đi, ở lại một đêm.”

Quan Nguyệt lắc đầu: "Con phải trở về.”

Cô có thể chấp nhận lui tới với bọn họ, nhưng vẫn không thích ở trong nhà người khác.

Thím Thái sớm biết tính tình của cô, cũng không khuyên: "Thím đi nấu cơm, chúng ta ăn sớm một chút, ăn cơm xong rồi đi.”

“Cảm ơn thím Thái.”

Thái Quốc Phúc đặt hai cái hộp gỗ vào tay Quan Nguyệt: "Cầm đi, cho con cả.”

"Cái gì vậy?" Quan Nguyệt mở hộp gỗ ra, một bộ ngân châm.

Cái bên dưới, cũng là một bộ kim châm.

Quan Nguyệt nhìn về phía Thái Quốc Phúc, sao lại cho cô thứu này? Hai bộ này vừa nhìn đã biết là đồ gia truyền.

Thái Quốc Phúc cũng đau lòng, nhưng nhà bọn họ không có phúc phận, cầm cũng vô dụng.

"Mấy chục năm trước nhận được, vốn nghĩ đồ tốt như thế phải để lại cho đời sau.

Nhưng anh trai con không có khiếu, đành để lại cho con vậy.”

Thái Quốc Phúc lại tiếp: "Sư phụ con hỏi chú mấy lần chú cũng không chịu, con là đệ tử duy nhất của ông ấy, hiện tại rơi vào trong tay con, cũng xem như giúp ông ấy đạt thành tâm nguyện.”

Quan Nguyệt lấy ra một cây, nhìn về phía ánh mặt trời, mũi nhọn nhọn, không thể nhận ra tuổi đời đã lâu.

Thái Quốc Phúc thấm thía nói: "Vừa rồi con mát xa cho chú, rồi thủ pháp xử lý Lôi Phú Quý kia chú đều thấy cả.

Con hiểu rất rõ huyệt vị, đừng lãng phí thiên phú của mình.

Khi nào con học xong, trở lại đây châm cho chú mai mũi.

Ôi, cái chân này của chú, vừa đến thời tiết gió táp mưa sa, liền khó chịu như kiến cắn.”

Quan Nguyệt thu lại: "Cảm ơn chú Thái, con trở về sẽ nghiên cứu cẩn thận.”

Thái Quốc Phúc gật đầu: "Như này mới đúng, đừng khách sáo với chú Thái.”

Thái Quốc Phúc lại nói: "Sư phụ con lần này rời đi, không biết khi nào trở về, một cô bé như con ở trên núi không hay lắm, hay là đến chỗ chú ở đi.”

"Con thích leo núi."

Thập Niên 60 Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm GiàuTác giả: Tây Lương MiêuTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa hè tháng sáu, nắng gắt như lửa. Nước suối từ núi xanh chảy xuống, không nhanh không chậm chảy xuôi trong sơn cốc. Hai bên bờ suối, thực vật trong đất bị phơi nắng đến rũ lá, gió núi trên núi thổi xuống, trông có vẻ phấn chấn một chút. Đứng ở bên dòng suối nhìn quanh trái phải, ngọn núi nhỏ nằm cạnh ngọn núi lớn, giao triền vào nhau không thể tách rời. Ngọn núi lớn kéo dài hơn hai trăm km về phía đông tây, cao không thấy đỉnh, nhìn quanh không thấy giới hạn. Tiểu Thanh Sơn tựa như trong bài thơ cổ, khi thu bút thì móc lại nét bút cuối cùng, cũng giống như dấu phẩy khéo léo dưới chân Đại Thanh Sơn. Thôn Thanh Khê được vây quanh trong sơn cốc giữa Đại Thanh Sơn và Tiểu Thanh Sơn, tự tại an tường. Nhưng cảnh tượng an tường hôm nay, bị một tiếng khóc sắc bén phá vỡ. Ngày hôm qua vừa qua tiết Hạ Chí, hôm nay lại là đoan ngọ, qua đoan ngọ sao có thể không lên núi hái một ít ngải thảo và xương bồ? Ngày thường, người của thôn Thanh Khê thường đốn củi trên núi, núi ít người lui tới, trên… Thái Quốc Phúc lớn tiếng cãi lại: "Sao lại rỉ sét, không phải sắt."Thím Thái nặng nề đặt hộp gỗ lên bàn: "Hừ, mặc kệ mình làm gì, tôi chẳng quản đâu.”Thái Quốc Phúc đau lòng: "Bảo bối của tôi đó, nhẹ một chút!”Thím Thái nhìn Quan Nguyệt cười: "Buổi tối đừng đi, ở lại một đêm.”Quan Nguyệt lắc đầu: "Con phải trở về.”Cô có thể chấp nhận lui tới với bọn họ, nhưng vẫn không thích ở trong nhà người khác.Thím Thái sớm biết tính tình của cô, cũng không khuyên: "Thím đi nấu cơm, chúng ta ăn sớm một chút, ăn cơm xong rồi đi.”“Cảm ơn thím Thái.”Thái Quốc Phúc đặt hai cái hộp gỗ vào tay Quan Nguyệt: "Cầm đi, cho con cả.”"Cái gì vậy?" Quan Nguyệt mở hộp gỗ ra, một bộ ngân châm.Cái bên dưới, cũng là một bộ kim châm.Quan Nguyệt nhìn về phía Thái Quốc Phúc, sao lại cho cô thứu này? Hai bộ này vừa nhìn đã biết là đồ gia truyền.Thái Quốc Phúc cũng đau lòng, nhưng nhà bọn họ không có phúc phận, cầm cũng vô dụng."Mấy chục năm trước nhận được, vốn nghĩ đồ tốt như thế phải để lại cho đời sau.Nhưng anh trai con không có khiếu, đành để lại cho con vậy.”Thái Quốc Phúc lại tiếp: "Sư phụ con hỏi chú mấy lần chú cũng không chịu, con là đệ tử duy nhất của ông ấy, hiện tại rơi vào trong tay con, cũng xem như giúp ông ấy đạt thành tâm nguyện.”Quan Nguyệt lấy ra một cây, nhìn về phía ánh mặt trời, mũi nhọn nhọn, không thể nhận ra tuổi đời đã lâu.Thái Quốc Phúc thấm thía nói: "Vừa rồi con mát xa cho chú, rồi thủ pháp xử lý Lôi Phú Quý kia chú đều thấy cả.Con hiểu rất rõ huyệt vị, đừng lãng phí thiên phú của mình.Khi nào con học xong, trở lại đây châm cho chú mai mũi.Ôi, cái chân này của chú, vừa đến thời tiết gió táp mưa sa, liền khó chịu như kiến cắn.”Quan Nguyệt thu lại: "Cảm ơn chú Thái, con trở về sẽ nghiên cứu cẩn thận.”Thái Quốc Phúc gật đầu: "Như này mới đúng, đừng khách sáo với chú Thái.”Thái Quốc Phúc lại nói: "Sư phụ con lần này rời đi, không biết khi nào trở về, một cô bé như con ở trên núi không hay lắm, hay là đến chỗ chú ở đi.”"Con thích leo núi."

Chương 41: Chương 41