Mùa hè tháng sáu, nắng gắt như lửa. Nước suối từ núi xanh chảy xuống, không nhanh không chậm chảy xuôi trong sơn cốc. Hai bên bờ suối, thực vật trong đất bị phơi nắng đến rũ lá, gió núi trên núi thổi xuống, trông có vẻ phấn chấn một chút. Đứng ở bên dòng suối nhìn quanh trái phải, ngọn núi nhỏ nằm cạnh ngọn núi lớn, giao triền vào nhau không thể tách rời. Ngọn núi lớn kéo dài hơn hai trăm km về phía đông tây, cao không thấy đỉnh, nhìn quanh không thấy giới hạn. Tiểu Thanh Sơn tựa như trong bài thơ cổ, khi thu bút thì móc lại nét bút cuối cùng, cũng giống như dấu phẩy khéo léo dưới chân Đại Thanh Sơn. Thôn Thanh Khê được vây quanh trong sơn cốc giữa Đại Thanh Sơn và Tiểu Thanh Sơn, tự tại an tường. Nhưng cảnh tượng an tường hôm nay, bị một tiếng khóc sắc bén phá vỡ. Ngày hôm qua vừa qua tiết Hạ Chí, hôm nay lại là đoan ngọ, qua đoan ngọ sao có thể không lên núi hái một ít ngải thảo và xương bồ? Ngày thường, người của thôn Thanh Khê thường đốn củi trên núi, núi ít người lui tới, trên…
Chương 45: Chương 45
Thập Niên 60 Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm GiàuTác giả: Tây Lương MiêuTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa hè tháng sáu, nắng gắt như lửa. Nước suối từ núi xanh chảy xuống, không nhanh không chậm chảy xuôi trong sơn cốc. Hai bên bờ suối, thực vật trong đất bị phơi nắng đến rũ lá, gió núi trên núi thổi xuống, trông có vẻ phấn chấn một chút. Đứng ở bên dòng suối nhìn quanh trái phải, ngọn núi nhỏ nằm cạnh ngọn núi lớn, giao triền vào nhau không thể tách rời. Ngọn núi lớn kéo dài hơn hai trăm km về phía đông tây, cao không thấy đỉnh, nhìn quanh không thấy giới hạn. Tiểu Thanh Sơn tựa như trong bài thơ cổ, khi thu bút thì móc lại nét bút cuối cùng, cũng giống như dấu phẩy khéo léo dưới chân Đại Thanh Sơn. Thôn Thanh Khê được vây quanh trong sơn cốc giữa Đại Thanh Sơn và Tiểu Thanh Sơn, tự tại an tường. Nhưng cảnh tượng an tường hôm nay, bị một tiếng khóc sắc bén phá vỡ. Ngày hôm qua vừa qua tiết Hạ Chí, hôm nay lại là đoan ngọ, qua đoan ngọ sao có thể không lên núi hái một ít ngải thảo và xương bồ? Ngày thường, người của thôn Thanh Khê thường đốn củi trên núi, núi ít người lui tới, trên… Trước khi anh đi, Quan Nguyệt còn dặn dò anh, nhất định phải nhớ kêu Lý Đào ngày mai đến.“Đã biết, cô ôn tập kỹ thuật châm cứu đi.”Chẳng có ai cả, cô biết luyện tập làm sao đây?Ánh mắt Quan Nguyệt dừng trên người Cẩu Thặng: "Bé ngoan, lại đây, để chị châm một mũi.”Cẩu Thặng sủa gâu gâu, xoay cái mông nhỏ của nó muốn chạy.“Chạy cái gì, trở về cho chị.”Tiểu Hắc động đậy, dây leo tinh tế của nó đột nhiên sinh trưởng, giống như mì sợi, càng ném càng dài, trói gô Cẩu Thặng, kéo tới trước mặt Quan Nguyệt.Quan Nguyệt cười híp mắt sờ sờ lỗ tai nhỏ của Cẩu Thặng: "Ngoan, để chị xem nào.”Cẩu Thặng rụt cổ, trên mặt chó tràn ngập cự tuyệt, trên cổ từng vòng từng vòng thịt chồng chất cùng một chỗ, vẫn không thoát được bàn tay của Quan Nguyệt, bị cô ***** một trận.“Đồ ngốc, chị châm em làm gì? Xem em sợ chưa kìa.”Quan Nguyệt chỉ muốn châm người!Lý Đào đối với Quan Nguyệt vừa sợ hãi vừa sùng bái, Quan Nguyệt gọi cô đến, cô chưa nghe Cố Tuỳ bảo là chuyện gì đã vỗ ngực đồng ý.“Sáng mai tôi sẽ đi!”“Cô không hỏi! ! ”Lý Đào cắt ngang lời anh: "Không cần hỏi, nhà tôi nghèo thế, có gì tốt để cô ấy lấy đâu, cùng lắm thì bảo tôi ra sức làm việc.”Trương Thúy Hoa gọi Lý Đào ăn cơm, Lý Đào nói với Cố Tùy một câu: "Tôi đi trước, sáng mai tôi lên núi.”Cố Tùy trở lại chỗ đám thanh niên tri thức, Vương Lộ vui vẻ gọi Cố Tùy ăn cơm, Cố Tùy cảm ơn: "Anh đã ăn rồi."Lý Khải bắt chéo chân: "May mà anh ăn rồi, tôi không nấu đủ, anh muốn ăn, thì tôi chả đủ ăn.”“Lý Khải!" Vương Lộ tức giận.Lý Khải hừ một tiếng, xoay người rời đi.Vương Lộ nói với Cố Tùy: "Anh đừng nóng giận, có thể hôm nay Lý Khải làm việc mệt mỏi, nói chuyện không giữ kẽ.”Lâm Hải Âm chen vào câu nói: "Cũng không phải là mệt mỏi, mỗi ngày làm việc không nói, còn muốn dành chút thời gian trộm mò làm chuyện xấu.""Hắn làm chuyện xấu gì vậy?" Cố Tùy ở trên núi ngây người một ngày, không biết gì.Lâm Hải Âm đắc ý cười: "Anh đoán đi!”
Trước khi anh đi, Quan Nguyệt còn dặn dò anh, nhất định phải nhớ kêu Lý Đào ngày mai đến.
“Đã biết, cô ôn tập kỹ thuật châm cứu đi.
”
Chẳng có ai cả, cô biết luyện tập làm sao đây?
Ánh mắt Quan Nguyệt dừng trên người Cẩu Thặng: "Bé ngoan, lại đây, để chị châm một mũi.
”
Cẩu Thặng sủa gâu gâu, xoay cái mông nhỏ của nó muốn chạy.
“Chạy cái gì, trở về cho chị.
”
Tiểu Hắc động đậy, dây leo tinh tế của nó đột nhiên sinh trưởng, giống như mì sợi, càng ném càng dài, trói gô Cẩu Thặng, kéo tới trước mặt Quan Nguyệt.
Quan Nguyệt cười híp mắt sờ sờ lỗ tai nhỏ của Cẩu Thặng: "Ngoan, để chị xem nào.
”
Cẩu Thặng rụt cổ, trên mặt chó tràn ngập cự tuyệt, trên cổ từng vòng từng vòng thịt chồng chất cùng một chỗ, vẫn không thoát được bàn tay của Quan Nguyệt, bị cô ***** một trận.
“Đồ ngốc, chị châm em làm gì? Xem em sợ chưa kìa.
”
Quan Nguyệt chỉ muốn châm người!
Lý Đào đối với Quan Nguyệt vừa sợ hãi vừa sùng bái, Quan Nguyệt gọi cô đến, cô chưa nghe Cố Tuỳ bảo là chuyện gì đã vỗ ngực đồng ý.
“Sáng mai tôi sẽ đi!”
“Cô không hỏi! ! ”
Lý Đào cắt ngang lời anh: "Không cần hỏi, nhà tôi nghèo thế, có gì tốt để cô ấy lấy đâu, cùng lắm thì bảo tôi ra sức làm việc.
”
Trương Thúy Hoa gọi Lý Đào ăn cơm, Lý Đào nói với Cố Tùy một câu: "Tôi đi trước, sáng mai tôi lên núi.
”
Cố Tùy trở lại chỗ đám thanh niên tri thức, Vương Lộ vui vẻ gọi Cố Tùy ăn cơm, Cố Tùy cảm ơn: "Anh đã ăn rồi.
"
Lý Khải bắt chéo chân: "May mà anh ăn rồi, tôi không nấu đủ, anh muốn ăn, thì tôi chả đủ ăn.
”
“Lý Khải!" Vương Lộ tức giận.
Lý Khải hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Vương Lộ nói với Cố Tùy: "Anh đừng nóng giận, có thể hôm nay Lý Khải làm việc mệt mỏi, nói chuyện không giữ kẽ.
”
Lâm Hải Âm chen vào câu nói: "Cũng không phải là mệt mỏi, mỗi ngày làm việc không nói, còn muốn dành chút thời gian trộm mò làm chuyện xấu.
"
"Hắn làm chuyện xấu gì vậy?" Cố Tùy ở trên núi ngây người một ngày, không biết gì.
Lâm Hải Âm đắc ý cười: "Anh đoán đi!”
Thập Niên 60 Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm GiàuTác giả: Tây Lương MiêuTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa hè tháng sáu, nắng gắt như lửa. Nước suối từ núi xanh chảy xuống, không nhanh không chậm chảy xuôi trong sơn cốc. Hai bên bờ suối, thực vật trong đất bị phơi nắng đến rũ lá, gió núi trên núi thổi xuống, trông có vẻ phấn chấn một chút. Đứng ở bên dòng suối nhìn quanh trái phải, ngọn núi nhỏ nằm cạnh ngọn núi lớn, giao triền vào nhau không thể tách rời. Ngọn núi lớn kéo dài hơn hai trăm km về phía đông tây, cao không thấy đỉnh, nhìn quanh không thấy giới hạn. Tiểu Thanh Sơn tựa như trong bài thơ cổ, khi thu bút thì móc lại nét bút cuối cùng, cũng giống như dấu phẩy khéo léo dưới chân Đại Thanh Sơn. Thôn Thanh Khê được vây quanh trong sơn cốc giữa Đại Thanh Sơn và Tiểu Thanh Sơn, tự tại an tường. Nhưng cảnh tượng an tường hôm nay, bị một tiếng khóc sắc bén phá vỡ. Ngày hôm qua vừa qua tiết Hạ Chí, hôm nay lại là đoan ngọ, qua đoan ngọ sao có thể không lên núi hái một ít ngải thảo và xương bồ? Ngày thường, người của thôn Thanh Khê thường đốn củi trên núi, núi ít người lui tới, trên… Trước khi anh đi, Quan Nguyệt còn dặn dò anh, nhất định phải nhớ kêu Lý Đào ngày mai đến.“Đã biết, cô ôn tập kỹ thuật châm cứu đi.”Chẳng có ai cả, cô biết luyện tập làm sao đây?Ánh mắt Quan Nguyệt dừng trên người Cẩu Thặng: "Bé ngoan, lại đây, để chị châm một mũi.”Cẩu Thặng sủa gâu gâu, xoay cái mông nhỏ của nó muốn chạy.“Chạy cái gì, trở về cho chị.”Tiểu Hắc động đậy, dây leo tinh tế của nó đột nhiên sinh trưởng, giống như mì sợi, càng ném càng dài, trói gô Cẩu Thặng, kéo tới trước mặt Quan Nguyệt.Quan Nguyệt cười híp mắt sờ sờ lỗ tai nhỏ của Cẩu Thặng: "Ngoan, để chị xem nào.”Cẩu Thặng rụt cổ, trên mặt chó tràn ngập cự tuyệt, trên cổ từng vòng từng vòng thịt chồng chất cùng một chỗ, vẫn không thoát được bàn tay của Quan Nguyệt, bị cô ***** một trận.“Đồ ngốc, chị châm em làm gì? Xem em sợ chưa kìa.”Quan Nguyệt chỉ muốn châm người!Lý Đào đối với Quan Nguyệt vừa sợ hãi vừa sùng bái, Quan Nguyệt gọi cô đến, cô chưa nghe Cố Tuỳ bảo là chuyện gì đã vỗ ngực đồng ý.“Sáng mai tôi sẽ đi!”“Cô không hỏi! ! ”Lý Đào cắt ngang lời anh: "Không cần hỏi, nhà tôi nghèo thế, có gì tốt để cô ấy lấy đâu, cùng lắm thì bảo tôi ra sức làm việc.”Trương Thúy Hoa gọi Lý Đào ăn cơm, Lý Đào nói với Cố Tùy một câu: "Tôi đi trước, sáng mai tôi lên núi.”Cố Tùy trở lại chỗ đám thanh niên tri thức, Vương Lộ vui vẻ gọi Cố Tùy ăn cơm, Cố Tùy cảm ơn: "Anh đã ăn rồi."Lý Khải bắt chéo chân: "May mà anh ăn rồi, tôi không nấu đủ, anh muốn ăn, thì tôi chả đủ ăn.”“Lý Khải!" Vương Lộ tức giận.Lý Khải hừ một tiếng, xoay người rời đi.Vương Lộ nói với Cố Tùy: "Anh đừng nóng giận, có thể hôm nay Lý Khải làm việc mệt mỏi, nói chuyện không giữ kẽ.”Lâm Hải Âm chen vào câu nói: "Cũng không phải là mệt mỏi, mỗi ngày làm việc không nói, còn muốn dành chút thời gian trộm mò làm chuyện xấu.""Hắn làm chuyện xấu gì vậy?" Cố Tùy ở trên núi ngây người một ngày, không biết gì.Lâm Hải Âm đắc ý cười: "Anh đoán đi!”