Tác giả:

Trong căn phòng tối tăm, hơi tản ra mùi vị đặc trưng sau khi đèn dầu cháy. Với ánh sáng to bằng hạt đậu tương này, loáng thoáng có thể nhìn thấy một chiếc màn trắng tinh đang treo trên một chiếc giường gỗ màu gỗ thô. Trên giường, đang nằm một nam một nữ. Hai người sắc mặt phiếm hồng nhuận, tóc mai mang theo một chút mồ hôi, vừa nhìn liền biết trong phòng nhiệt độ tương đối cao. Bất quá, nhiệt độ cao như vậy cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ say của hai người. Chỉ là, cũng không lâu lắm, trong màn liền truyền đến từng đợt nói mớ: "Tại sao, tại sao..." “A a a...!" Tiếng người phụ nữ lanh lảnh vang lên trong phòng. Người đàn ông vốn đang ngủ say lập tức mở mắt ra, đưa cánh tay rắn chắc bảo vệ cô gái bên cạnh, mắt cảnh giác nhìn tình huống trong phòng một chút. Cho đến khi không phát hiện động tĩnh gì, lại cúi đầu cẩn thận quan sát tình huống của người con gái trong lòng. Cô gái trong lòng anh hai má phiếm hồng, trán dính đầy mồ hôi. Nhìn thế nào cũng thấy đau lòng. “Hiểu Yến, Hiểu Yến,…

Chương 13: Chương 13

Thập Niên 70: Trọng Sinh Cả Nhà Ta Là Pháo HôiTác giả: Kim ThảiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong căn phòng tối tăm, hơi tản ra mùi vị đặc trưng sau khi đèn dầu cháy. Với ánh sáng to bằng hạt đậu tương này, loáng thoáng có thể nhìn thấy một chiếc màn trắng tinh đang treo trên một chiếc giường gỗ màu gỗ thô. Trên giường, đang nằm một nam một nữ. Hai người sắc mặt phiếm hồng nhuận, tóc mai mang theo một chút mồ hôi, vừa nhìn liền biết trong phòng nhiệt độ tương đối cao. Bất quá, nhiệt độ cao như vậy cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ say của hai người. Chỉ là, cũng không lâu lắm, trong màn liền truyền đến từng đợt nói mớ: "Tại sao, tại sao..." “A a a...!" Tiếng người phụ nữ lanh lảnh vang lên trong phòng. Người đàn ông vốn đang ngủ say lập tức mở mắt ra, đưa cánh tay rắn chắc bảo vệ cô gái bên cạnh, mắt cảnh giác nhìn tình huống trong phòng một chút. Cho đến khi không phát hiện động tĩnh gì, lại cúi đầu cẩn thận quan sát tình huống của người con gái trong lòng. Cô gái trong lòng anh hai má phiếm hồng, trán dính đầy mồ hôi. Nhìn thế nào cũng thấy đau lòng. “Hiểu Yến, Hiểu Yến,… “Chúng ta là người một nhà mà." Ông bà Lâm đồng thanh lên tiếng.“Anh em các con quan tâm nâng đỡ nhau thì ông rất vui mừng.” Cụ Lâm nhìn cả nhà hoà thuận, trong lòng rất vui.Trình Hiểu Yến Nghĩ rất mong đợi sắc mặt của Đổng Gia Anh khi nghe mọi chuyện diễn ra như vậy.Bên ngoài, Đổng Gia Anh theo nữ chủ nhiệm ra khỏi nhà họ Lâm, đi dọc theo con đường bùn đất trong thôn về phía trước.Giờ này vừa vặn là thời điểm đại đội tan làm, từng nhà không phải ở nhà ăn cơm thì là thời gian chuẩn bị nghỉ ngơi, thôn dân trên đường rất ít.Đi trên con đường bụi đất tung bay này, Đổng Gia Anh cảm nhận được cát chạy vào trong giày xăng đan, làm lòng bàn chân cô ta đau muốn chết.Địa phương rách nát như vậy, nếu không là vì hạt châu kia, cô ta chắc chắn sẽ không tới.Nếu hạt châu rách nát này không phải đồ giả, vậy thì cô ta tới đây sẽ đạt được lợi ích lớn nhất.Nếu không, cô ta đã sớm liên lạc với cậu mang mình về thành phố.Cũng không biết hạt châu rách nát này rốt cuộc nói là thật hay giả.“Gia Anh, Gia Anh......”Nữ chủ nhiệm bên cạnh vẫn lải nhải dặn dò Đổng Gia Anh, thấy biểu tình của cô âm trầm đến dọa người, trong lòng đột nhiên nhảy dựng.Chờ lấy lại tinh thần, Đổng Gia Anh vẫn là cô bé nhu nhược kia.Bà ta lắc đầu, cảm thấy mình bị mặt trời giữa trưa làm cho choáng váng, hoa mắt."Nhà họ Lâm rất phúc hậu, hơn nữa Trình Hiểu Yến của đại đội Hải Mễ chúng ta cũng gả vào trong gia đình này.Dù sao cháu cũng là người của đại đội chúng ta, sau này có chuyện gì có thể tìm Hiểu Yến hỗ trợ.Hiểu Yến rất nhiệt tình thiện lương.Bình thường ở nhà họ Lâm nhớ tinh mắt, làm việc phải chủ động một chút..."Đây là lần đầu tiên Đổng Gia Anh nghe được cái tên Trình Hiểu Yến này, cô suy nghĩ một chút những người từng gặp ở nhà họ Lâm.Trong đó có một người tuổi tác không lớn hơn cô ta bao nhiêu.Bề ngoài rất đẹp mắt, chỉ là làn da hơi đen một chút.Tuy rằng so với những người trong thôn đều trắng hơn, nhưng vẫn kém cô ta.Cô ta không cảm thấy mình cần ai đó giúp đỡ.

“Chúng ta là người một nhà mà." Ông bà Lâm đồng thanh lên tiếng.

“Anh em các con quan tâm nâng đỡ nhau thì ông rất vui mừng.” Cụ Lâm nhìn cả nhà hoà thuận, trong lòng rất vui.

Trình Hiểu Yến Nghĩ rất mong đợi sắc mặt của Đổng Gia Anh khi nghe mọi chuyện diễn ra như vậy.

Bên ngoài, Đổng Gia Anh theo nữ chủ nhiệm ra khỏi nhà họ Lâm, đi dọc theo con đường bùn đất trong thôn về phía trước.

Giờ này vừa vặn là thời điểm đại đội tan làm, từng nhà không phải ở nhà ăn cơm thì là thời gian chuẩn bị nghỉ ngơi, thôn dân trên đường rất ít.

Đi trên con đường bụi đất tung bay này, Đổng Gia Anh cảm nhận được cát chạy vào trong giày xăng đan, làm lòng bàn chân cô ta đau muốn chết.

Địa phương rách nát như vậy, nếu không là vì hạt châu kia, cô ta chắc chắn sẽ không tới.

Nếu hạt châu rách nát này không phải đồ giả, vậy thì cô ta tới đây sẽ đạt được lợi ích lớn nhất.

Nếu không, cô ta đã sớm liên lạc với cậu mang mình về thành phố.

Cũng không biết hạt châu rách nát này rốt cuộc nói là thật hay giả.

“Gia Anh, Gia Anh......”

Nữ chủ nhiệm bên cạnh vẫn lải nhải dặn dò Đổng Gia Anh, thấy biểu tình của cô âm trầm đến dọa người, trong lòng đột nhiên nhảy dựng.

Chờ lấy lại tinh thần, Đổng Gia Anh vẫn là cô bé nhu nhược kia.

Bà ta lắc đầu, cảm thấy mình bị mặt trời giữa trưa làm cho choáng váng, hoa mắt.

"Nhà họ Lâm rất phúc hậu, hơn nữa Trình Hiểu Yến của đại đội Hải Mễ chúng ta cũng gả vào trong gia đình này.

Dù sao cháu cũng là người của đại đội chúng ta, sau này có chuyện gì có thể tìm Hiểu Yến hỗ trợ.

Hiểu Yến rất nhiệt tình thiện lương.

Bình thường ở nhà họ Lâm nhớ tinh mắt, làm việc phải chủ động một chút..."

Đây là lần đầu tiên Đổng Gia Anh nghe được cái tên Trình Hiểu Yến này, cô suy nghĩ một chút những người từng gặp ở nhà họ Lâm.

Trong đó có một người tuổi tác không lớn hơn cô ta bao nhiêu.

Bề ngoài rất đẹp mắt, chỉ là làn da hơi đen một chút.

Tuy rằng so với những người trong thôn đều trắng hơn, nhưng vẫn kém cô ta.

Cô ta không cảm thấy mình cần ai đó giúp đỡ.

Thập Niên 70: Trọng Sinh Cả Nhà Ta Là Pháo HôiTác giả: Kim ThảiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong căn phòng tối tăm, hơi tản ra mùi vị đặc trưng sau khi đèn dầu cháy. Với ánh sáng to bằng hạt đậu tương này, loáng thoáng có thể nhìn thấy một chiếc màn trắng tinh đang treo trên một chiếc giường gỗ màu gỗ thô. Trên giường, đang nằm một nam một nữ. Hai người sắc mặt phiếm hồng nhuận, tóc mai mang theo một chút mồ hôi, vừa nhìn liền biết trong phòng nhiệt độ tương đối cao. Bất quá, nhiệt độ cao như vậy cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ say của hai người. Chỉ là, cũng không lâu lắm, trong màn liền truyền đến từng đợt nói mớ: "Tại sao, tại sao..." “A a a...!" Tiếng người phụ nữ lanh lảnh vang lên trong phòng. Người đàn ông vốn đang ngủ say lập tức mở mắt ra, đưa cánh tay rắn chắc bảo vệ cô gái bên cạnh, mắt cảnh giác nhìn tình huống trong phòng một chút. Cho đến khi không phát hiện động tĩnh gì, lại cúi đầu cẩn thận quan sát tình huống của người con gái trong lòng. Cô gái trong lòng anh hai má phiếm hồng, trán dính đầy mồ hôi. Nhìn thế nào cũng thấy đau lòng. “Hiểu Yến, Hiểu Yến,… “Chúng ta là người một nhà mà." Ông bà Lâm đồng thanh lên tiếng.“Anh em các con quan tâm nâng đỡ nhau thì ông rất vui mừng.” Cụ Lâm nhìn cả nhà hoà thuận, trong lòng rất vui.Trình Hiểu Yến Nghĩ rất mong đợi sắc mặt của Đổng Gia Anh khi nghe mọi chuyện diễn ra như vậy.Bên ngoài, Đổng Gia Anh theo nữ chủ nhiệm ra khỏi nhà họ Lâm, đi dọc theo con đường bùn đất trong thôn về phía trước.Giờ này vừa vặn là thời điểm đại đội tan làm, từng nhà không phải ở nhà ăn cơm thì là thời gian chuẩn bị nghỉ ngơi, thôn dân trên đường rất ít.Đi trên con đường bụi đất tung bay này, Đổng Gia Anh cảm nhận được cát chạy vào trong giày xăng đan, làm lòng bàn chân cô ta đau muốn chết.Địa phương rách nát như vậy, nếu không là vì hạt châu kia, cô ta chắc chắn sẽ không tới.Nếu hạt châu rách nát này không phải đồ giả, vậy thì cô ta tới đây sẽ đạt được lợi ích lớn nhất.Nếu không, cô ta đã sớm liên lạc với cậu mang mình về thành phố.Cũng không biết hạt châu rách nát này rốt cuộc nói là thật hay giả.“Gia Anh, Gia Anh......”Nữ chủ nhiệm bên cạnh vẫn lải nhải dặn dò Đổng Gia Anh, thấy biểu tình của cô âm trầm đến dọa người, trong lòng đột nhiên nhảy dựng.Chờ lấy lại tinh thần, Đổng Gia Anh vẫn là cô bé nhu nhược kia.Bà ta lắc đầu, cảm thấy mình bị mặt trời giữa trưa làm cho choáng váng, hoa mắt."Nhà họ Lâm rất phúc hậu, hơn nữa Trình Hiểu Yến của đại đội Hải Mễ chúng ta cũng gả vào trong gia đình này.Dù sao cháu cũng là người của đại đội chúng ta, sau này có chuyện gì có thể tìm Hiểu Yến hỗ trợ.Hiểu Yến rất nhiệt tình thiện lương.Bình thường ở nhà họ Lâm nhớ tinh mắt, làm việc phải chủ động một chút..."Đây là lần đầu tiên Đổng Gia Anh nghe được cái tên Trình Hiểu Yến này, cô suy nghĩ một chút những người từng gặp ở nhà họ Lâm.Trong đó có một người tuổi tác không lớn hơn cô ta bao nhiêu.Bề ngoài rất đẹp mắt, chỉ là làn da hơi đen một chút.Tuy rằng so với những người trong thôn đều trắng hơn, nhưng vẫn kém cô ta.Cô ta không cảm thấy mình cần ai đó giúp đỡ.

Chương 13: Chương 13