Tác giả:

Trong căn phòng tối tăm, hơi tản ra mùi vị đặc trưng sau khi đèn dầu cháy. Với ánh sáng to bằng hạt đậu tương này, loáng thoáng có thể nhìn thấy một chiếc màn trắng tinh đang treo trên một chiếc giường gỗ màu gỗ thô. Trên giường, đang nằm một nam một nữ. Hai người sắc mặt phiếm hồng nhuận, tóc mai mang theo một chút mồ hôi, vừa nhìn liền biết trong phòng nhiệt độ tương đối cao. Bất quá, nhiệt độ cao như vậy cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ say của hai người. Chỉ là, cũng không lâu lắm, trong màn liền truyền đến từng đợt nói mớ: "Tại sao, tại sao..." “A a a...!" Tiếng người phụ nữ lanh lảnh vang lên trong phòng. Người đàn ông vốn đang ngủ say lập tức mở mắt ra, đưa cánh tay rắn chắc bảo vệ cô gái bên cạnh, mắt cảnh giác nhìn tình huống trong phòng một chút. Cho đến khi không phát hiện động tĩnh gì, lại cúi đầu cẩn thận quan sát tình huống của người con gái trong lòng. Cô gái trong lòng anh hai má phiếm hồng, trán dính đầy mồ hôi. Nhìn thế nào cũng thấy đau lòng. “Hiểu Yến, Hiểu Yến,…

Chương 17: Chương 17

Thập Niên 70: Trọng Sinh Cả Nhà Ta Là Pháo HôiTác giả: Kim ThảiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong căn phòng tối tăm, hơi tản ra mùi vị đặc trưng sau khi đèn dầu cháy. Với ánh sáng to bằng hạt đậu tương này, loáng thoáng có thể nhìn thấy một chiếc màn trắng tinh đang treo trên một chiếc giường gỗ màu gỗ thô. Trên giường, đang nằm một nam một nữ. Hai người sắc mặt phiếm hồng nhuận, tóc mai mang theo một chút mồ hôi, vừa nhìn liền biết trong phòng nhiệt độ tương đối cao. Bất quá, nhiệt độ cao như vậy cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ say của hai người. Chỉ là, cũng không lâu lắm, trong màn liền truyền đến từng đợt nói mớ: "Tại sao, tại sao..." “A a a...!" Tiếng người phụ nữ lanh lảnh vang lên trong phòng. Người đàn ông vốn đang ngủ say lập tức mở mắt ra, đưa cánh tay rắn chắc bảo vệ cô gái bên cạnh, mắt cảnh giác nhìn tình huống trong phòng một chút. Cho đến khi không phát hiện động tĩnh gì, lại cúi đầu cẩn thận quan sát tình huống của người con gái trong lòng. Cô gái trong lòng anh hai má phiếm hồng, trán dính đầy mồ hôi. Nhìn thế nào cũng thấy đau lòng. “Hiểu Yến, Hiểu Yến,… Thím Hoa cho rằng cô đã quên chuyện vừa mới dạy ở bên ngoài, lại lấy khuỷu tay thúc cô một cái.Lần này khí lực quá lớn, khiến Đổng Gia Anh lung lay."Sao vậy?" Bà cụ Lâm không thể nhìn thấy những việc này, trực tiếp mở miệng hỏi.“Haizz, không có việc gì......!" Nói xong dùng ánh mắt ý bảo Đổng Gia Anh nhanh chóng hành động.Trong lòng lại một lần nữa dâng lên bất mãn đối với cô gái này.Đã nói rồi, sao vẫn không nhúc nhích như khúc gỗ vậy!Đổng Gia Anh nghĩ đến sau này còn phải sống ở nhà họ Lâm, nếu như không thể lấy được hảo cảm của họ, cuộc sống sau này sợ là khó khăn lắm.Cô ta khẽ cắn môi, trả lời một câu: "Cụ bà ạ, thím Hoa muốn bảo cháu không nên lãng phí lương thực.”Nói xong, cô ta gắp khối thịt kho tàu rơi trên bàn lên.Cũng không quản những người khác thế nào, lập tức nhét vào miệng, tiếp theo đã trực tiếp nuốt xuống bụng.Động tác liên tiếp này nhanh đến mức khiến người nhà họ Lâm quên mất việc trong miệng vẫn còn ngậm cơm.Trình Hiểu Yến quả thực bội phục Đổng Gia Anh.Khá lắm, một miếng thịt kho tàu dày như vậy! Tuy rằng trong đó một nửa là thịt mỡ, nhưng cũng không thể trực tiếp nuốt xuống bụng như thế!Người thành thật như anh hai liền bảo: "Oa! Người thành phố các cô đều ăn thịt như vậy sao?”“Ha ha.”"Anh hai, cái này gọi là ăn miếng lớn..." Hai vợ chồng Trình Hiểu Yến và Lâm Khải Sinh rốt cuộc nhịn không được nữa, thật sự là hành vi của Đổng Gia Anh này quá buồn cười.Thịt kho tàu vừa mới xuống bụng Đổng Gia Anh:...!Là ai nói người nông thôn đều là kẻ ngốc, đều là người thành thật.Người nhà họ Lâm sao lại nói chuyện đáng giận như vậy.Thím Hoa cũng bị động tác nuốt sống thịt kho tàu của Đổng Gia Anh trấn áp: "Gia Anh, cái này...!con tham thịt cũng đừng ăn nhanh như vậy!”Đổng Gia Anh nhìn người phụ nữ dạy mình gắp thịt rơi trên bàn này, tức giận muốn giậm chân: Bình tĩnh, bình tĩnh, Đổng Gia Anh.Chuyện nhỏ không nhịn thì ắt loạn việc lớn.Bây giờ nhịn một chút, về sau phát đạt là tốt rồi.Trình Hiểu Yến hảo tâm bổ sung một câu: "Tuy ngày nào cũng lau bàn, nhưng mùa hè có nhiều ruồi bọ.Thịt rớt xuống bàn tốt nhất nên hâm nóng lại rồi mới ăn, nếu không thì thật mất vệ sinh đấy.Trong thôn cũng có nhiều wc, chẳng biết… À mà thôi không nói nữa…”Đổng Gia Anh vốn nuốt sống miếng thịt kho tàu đã ngừng khó chịu, lúc này nghe được những lời này, bụng lại quay cuồng.

Thím Hoa cho rằng cô đã quên chuyện vừa mới dạy ở bên ngoài, lại lấy khuỷu tay thúc cô một cái.

Lần này khí lực quá lớn, khiến Đổng Gia Anh lung lay.

"Sao vậy?" Bà cụ Lâm không thể nhìn thấy những việc này, trực tiếp mở miệng hỏi.

“Haizz, không có việc gì......!" Nói xong dùng ánh mắt ý bảo Đổng Gia Anh nhanh chóng hành động.

Trong lòng lại một lần nữa dâng lên bất mãn đối với cô gái này.

Đã nói rồi, sao vẫn không nhúc nhích như khúc gỗ vậy!

Đổng Gia Anh nghĩ đến sau này còn phải sống ở nhà họ Lâm, nếu như không thể lấy được hảo cảm của họ, cuộc sống sau này sợ là khó khăn lắm.

Cô ta khẽ cắn môi, trả lời một câu: "Cụ bà ạ, thím Hoa muốn bảo cháu không nên lãng phí lương thực.”

Nói xong, cô ta gắp khối thịt kho tàu rơi trên bàn lên.

Cũng không quản những người khác thế nào, lập tức nhét vào miệng, tiếp theo đã trực tiếp nuốt xuống bụng.

Động tác liên tiếp này nhanh đến mức khiến người nhà họ Lâm quên mất việc trong miệng vẫn còn ngậm cơm.

Trình Hiểu Yến quả thực bội phục Đổng Gia Anh.

Khá lắm, một miếng thịt kho tàu dày như vậy! Tuy rằng trong đó một nửa là thịt mỡ, nhưng cũng không thể trực tiếp nuốt xuống bụng như thế!

Người thành thật như anh hai liền bảo: "Oa! Người thành phố các cô đều ăn thịt như vậy sao?”

“Ha ha.”

"Anh hai, cái này gọi là ăn miếng lớn..." Hai vợ chồng Trình Hiểu Yến và Lâm Khải Sinh rốt cuộc nhịn không được nữa, thật sự là hành vi của Đổng Gia Anh này quá buồn cười.

Thịt kho tàu vừa mới xuống bụng Đổng Gia Anh:...!Là ai nói người nông thôn đều là kẻ ngốc, đều là người thành thật.

Người nhà họ Lâm sao lại nói chuyện đáng giận như vậy.

Thím Hoa cũng bị động tác nuốt sống thịt kho tàu của Đổng Gia Anh trấn áp: "Gia Anh, cái này...!con tham thịt cũng đừng ăn nhanh như vậy!”

Đổng Gia Anh nhìn người phụ nữ dạy mình gắp thịt rơi trên bàn này, tức giận muốn giậm chân: Bình tĩnh, bình tĩnh, Đổng Gia Anh.

Chuyện nhỏ không nhịn thì ắt loạn việc lớn.

Bây giờ nhịn một chút, về sau phát đạt là tốt rồi.

Trình Hiểu Yến hảo tâm bổ sung một câu: "Tuy ngày nào cũng lau bàn, nhưng mùa hè có nhiều ruồi bọ.

Thịt rớt xuống bàn tốt nhất nên hâm nóng lại rồi mới ăn, nếu không thì thật mất vệ sinh đấy.

Trong thôn cũng có nhiều wc, chẳng biết… À mà thôi không nói nữa…”

Đổng Gia Anh vốn nuốt sống miếng thịt kho tàu đã ngừng khó chịu, lúc này nghe được những lời này, bụng lại quay cuồng.

Thập Niên 70: Trọng Sinh Cả Nhà Ta Là Pháo HôiTác giả: Kim ThảiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong căn phòng tối tăm, hơi tản ra mùi vị đặc trưng sau khi đèn dầu cháy. Với ánh sáng to bằng hạt đậu tương này, loáng thoáng có thể nhìn thấy một chiếc màn trắng tinh đang treo trên một chiếc giường gỗ màu gỗ thô. Trên giường, đang nằm một nam một nữ. Hai người sắc mặt phiếm hồng nhuận, tóc mai mang theo một chút mồ hôi, vừa nhìn liền biết trong phòng nhiệt độ tương đối cao. Bất quá, nhiệt độ cao như vậy cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ say của hai người. Chỉ là, cũng không lâu lắm, trong màn liền truyền đến từng đợt nói mớ: "Tại sao, tại sao..." “A a a...!" Tiếng người phụ nữ lanh lảnh vang lên trong phòng. Người đàn ông vốn đang ngủ say lập tức mở mắt ra, đưa cánh tay rắn chắc bảo vệ cô gái bên cạnh, mắt cảnh giác nhìn tình huống trong phòng một chút. Cho đến khi không phát hiện động tĩnh gì, lại cúi đầu cẩn thận quan sát tình huống của người con gái trong lòng. Cô gái trong lòng anh hai má phiếm hồng, trán dính đầy mồ hôi. Nhìn thế nào cũng thấy đau lòng. “Hiểu Yến, Hiểu Yến,… Thím Hoa cho rằng cô đã quên chuyện vừa mới dạy ở bên ngoài, lại lấy khuỷu tay thúc cô một cái.Lần này khí lực quá lớn, khiến Đổng Gia Anh lung lay."Sao vậy?" Bà cụ Lâm không thể nhìn thấy những việc này, trực tiếp mở miệng hỏi.“Haizz, không có việc gì......!" Nói xong dùng ánh mắt ý bảo Đổng Gia Anh nhanh chóng hành động.Trong lòng lại một lần nữa dâng lên bất mãn đối với cô gái này.Đã nói rồi, sao vẫn không nhúc nhích như khúc gỗ vậy!Đổng Gia Anh nghĩ đến sau này còn phải sống ở nhà họ Lâm, nếu như không thể lấy được hảo cảm của họ, cuộc sống sau này sợ là khó khăn lắm.Cô ta khẽ cắn môi, trả lời một câu: "Cụ bà ạ, thím Hoa muốn bảo cháu không nên lãng phí lương thực.”Nói xong, cô ta gắp khối thịt kho tàu rơi trên bàn lên.Cũng không quản những người khác thế nào, lập tức nhét vào miệng, tiếp theo đã trực tiếp nuốt xuống bụng.Động tác liên tiếp này nhanh đến mức khiến người nhà họ Lâm quên mất việc trong miệng vẫn còn ngậm cơm.Trình Hiểu Yến quả thực bội phục Đổng Gia Anh.Khá lắm, một miếng thịt kho tàu dày như vậy! Tuy rằng trong đó một nửa là thịt mỡ, nhưng cũng không thể trực tiếp nuốt xuống bụng như thế!Người thành thật như anh hai liền bảo: "Oa! Người thành phố các cô đều ăn thịt như vậy sao?”“Ha ha.”"Anh hai, cái này gọi là ăn miếng lớn..." Hai vợ chồng Trình Hiểu Yến và Lâm Khải Sinh rốt cuộc nhịn không được nữa, thật sự là hành vi của Đổng Gia Anh này quá buồn cười.Thịt kho tàu vừa mới xuống bụng Đổng Gia Anh:...!Là ai nói người nông thôn đều là kẻ ngốc, đều là người thành thật.Người nhà họ Lâm sao lại nói chuyện đáng giận như vậy.Thím Hoa cũng bị động tác nuốt sống thịt kho tàu của Đổng Gia Anh trấn áp: "Gia Anh, cái này...!con tham thịt cũng đừng ăn nhanh như vậy!”Đổng Gia Anh nhìn người phụ nữ dạy mình gắp thịt rơi trên bàn này, tức giận muốn giậm chân: Bình tĩnh, bình tĩnh, Đổng Gia Anh.Chuyện nhỏ không nhịn thì ắt loạn việc lớn.Bây giờ nhịn một chút, về sau phát đạt là tốt rồi.Trình Hiểu Yến hảo tâm bổ sung một câu: "Tuy ngày nào cũng lau bàn, nhưng mùa hè có nhiều ruồi bọ.Thịt rớt xuống bàn tốt nhất nên hâm nóng lại rồi mới ăn, nếu không thì thật mất vệ sinh đấy.Trong thôn cũng có nhiều wc, chẳng biết… À mà thôi không nói nữa…”Đổng Gia Anh vốn nuốt sống miếng thịt kho tàu đã ngừng khó chịu, lúc này nghe được những lời này, bụng lại quay cuồng.

Chương 17: Chương 17