Tác giả:

Trong căn phòng tối tăm, hơi tản ra mùi vị đặc trưng sau khi đèn dầu cháy. Với ánh sáng to bằng hạt đậu tương này, loáng thoáng có thể nhìn thấy một chiếc màn trắng tinh đang treo trên một chiếc giường gỗ màu gỗ thô. Trên giường, đang nằm một nam một nữ. Hai người sắc mặt phiếm hồng nhuận, tóc mai mang theo một chút mồ hôi, vừa nhìn liền biết trong phòng nhiệt độ tương đối cao. Bất quá, nhiệt độ cao như vậy cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ say của hai người. Chỉ là, cũng không lâu lắm, trong màn liền truyền đến từng đợt nói mớ: "Tại sao, tại sao..." “A a a...!" Tiếng người phụ nữ lanh lảnh vang lên trong phòng. Người đàn ông vốn đang ngủ say lập tức mở mắt ra, đưa cánh tay rắn chắc bảo vệ cô gái bên cạnh, mắt cảnh giác nhìn tình huống trong phòng một chút. Cho đến khi không phát hiện động tĩnh gì, lại cúi đầu cẩn thận quan sát tình huống của người con gái trong lòng. Cô gái trong lòng anh hai má phiếm hồng, trán dính đầy mồ hôi. Nhìn thế nào cũng thấy đau lòng. “Hiểu Yến, Hiểu Yến,…

Chương 22: Chương 22

Thập Niên 70: Trọng Sinh Cả Nhà Ta Là Pháo HôiTác giả: Kim ThảiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong căn phòng tối tăm, hơi tản ra mùi vị đặc trưng sau khi đèn dầu cháy. Với ánh sáng to bằng hạt đậu tương này, loáng thoáng có thể nhìn thấy một chiếc màn trắng tinh đang treo trên một chiếc giường gỗ màu gỗ thô. Trên giường, đang nằm một nam một nữ. Hai người sắc mặt phiếm hồng nhuận, tóc mai mang theo một chút mồ hôi, vừa nhìn liền biết trong phòng nhiệt độ tương đối cao. Bất quá, nhiệt độ cao như vậy cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ say của hai người. Chỉ là, cũng không lâu lắm, trong màn liền truyền đến từng đợt nói mớ: "Tại sao, tại sao..." “A a a...!" Tiếng người phụ nữ lanh lảnh vang lên trong phòng. Người đàn ông vốn đang ngủ say lập tức mở mắt ra, đưa cánh tay rắn chắc bảo vệ cô gái bên cạnh, mắt cảnh giác nhìn tình huống trong phòng một chút. Cho đến khi không phát hiện động tĩnh gì, lại cúi đầu cẩn thận quan sát tình huống của người con gái trong lòng. Cô gái trong lòng anh hai má phiếm hồng, trán dính đầy mồ hôi. Nhìn thế nào cũng thấy đau lòng. “Hiểu Yến, Hiểu Yến,… “Gia Anh, Gia Anh." Một nữ thanh niên da ngăm đen đưa tay kéo áo Đổng Gia Anh, ý bảo cô nhìn về phía Trình Hiểu Yến.“Đó chính là con dâu thứ ba của nhà họ Lâm đúng không?”Đổng Gia Anh nhìn bộ dáng nháy mắt ra hiệu của cô ta, dịu dàng gật đầu.Cô ta lập tức nhe răng nhếch miệng, nhỏ giọng nói thầm: "Cậu xem làn da trắng nõn của chị ta đi, nhà họ nuôi được chị ta lại không nuôi nổi cậu.Sao nhà chị ta nhẫn tâm thế, vứt cậu đến nhà thanh niên.Nếu không phải nhà thanh niên đối tốt với cậu, sợ là cậu phải chịu khổ rồi.”“Minh Hoa, cậu đừng nói như vậy.Nhà họ Lâm có ơn với tôi.”“Hừ, ơn nghĩa cái gì, nhiều nhất chỉ có mấy trăm cân lương thực.Tôi khuyên cậu đấy Gia Anh, những người nông thôn này đúng là xấu xa.Sau này nếu cậu trở về thành phố, cùng lắm thì trả lại cho họ mấy trăm cân lương thực.Cũng đừng ngây thơ xem người ta là ân nhân, biết không hả?” Cô ta nghĩ mãi không ra, cô gái thiện lương xinh đẹp còn có phúc khí như vậy, sao lại có người nhẫn tâm không cho cô ở trong nhà.Trình Hiểu Yến thỉnh thoảng ngẩng đầu, có thể cảm nhận được ánh mắt gay gắt đến từ nữ thanh niên da ngăm đen kia.Cô có chút không hiểu nổi, nữ thanh niên này muốn làm gì.Nhưng cô không có thời gian để ý đến bọn họ.Cô biết hai năm sau sẽ mở lại cuộc thi đại học, bọn họ sẽ cố gắng tham gia thi địa học trở về thành phố.Dù không đậu đại học thì chờ chính sách tốt lên, bọn họ cũng sẽ rời khỏi thôn yên tĩnh này.“....”Thanh âm rất nhỏ, nhưng quá gần, Trình Hiểu Yến lập tức nghe được.Cô cẩn thận đánh giá các thím xa xa, phát hiện các thím đều đang cười cười nói nói đào đá phấn, cũng không có ai chú ý tới động tĩnh bên này.Trình Hiểu Yến lại cúi đầu, làm bộ nghiêm túc đào đất, khoé mắt lại liếc thấy động tác của Đổng Gia Anh.Chỉ thấy cô ta ngồi xổm trên mặt đất, đem giỏ trúc nhỏ đặt xuống đất, nhìn giống như chuẩn bị nghỉ ngơi uống nước.Chỉ là, Trình Hiểu Yến cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

“Gia Anh, Gia Anh." Một nữ thanh niên da ngăm đen đưa tay kéo áo Đổng Gia Anh, ý bảo cô nhìn về phía Trình Hiểu Yến.

“Đó chính là con dâu thứ ba của nhà họ Lâm đúng không?”

Đổng Gia Anh nhìn bộ dáng nháy mắt ra hiệu của cô ta, dịu dàng gật đầu.

Cô ta lập tức nhe răng nhếch miệng, nhỏ giọng nói thầm: "Cậu xem làn da trắng nõn của chị ta đi, nhà họ nuôi được chị ta lại không nuôi nổi cậu.

Sao nhà chị ta nhẫn tâm thế, vứt cậu đến nhà thanh niên.

Nếu không phải nhà thanh niên đối tốt với cậu, sợ là cậu phải chịu khổ rồi.”

“Minh Hoa, cậu đừng nói như vậy.

Nhà họ Lâm có ơn với tôi.”

“Hừ, ơn nghĩa cái gì, nhiều nhất chỉ có mấy trăm cân lương thực.

Tôi khuyên cậu đấy Gia Anh, những người nông thôn này đúng là xấu xa.

Sau này nếu cậu trở về thành phố, cùng lắm thì trả lại cho họ mấy trăm cân lương thực.

Cũng đừng ngây thơ xem người ta là ân nhân, biết không hả?” Cô ta nghĩ mãi không ra, cô gái thiện lương xinh đẹp còn có phúc khí như vậy, sao lại có người nhẫn tâm không cho cô ở trong nhà.

Trình Hiểu Yến thỉnh thoảng ngẩng đầu, có thể cảm nhận được ánh mắt gay gắt đến từ nữ thanh niên da ngăm đen kia.

Cô có chút không hiểu nổi, nữ thanh niên này muốn làm gì.

Nhưng cô không có thời gian để ý đến bọn họ.

Cô biết hai năm sau sẽ mở lại cuộc thi đại học, bọn họ sẽ cố gắng tham gia thi địa học trở về thành phố.

Dù không đậu đại học thì chờ chính sách tốt lên, bọn họ cũng sẽ rời khỏi thôn yên tĩnh này.

“....”

Thanh âm rất nhỏ, nhưng quá gần, Trình Hiểu Yến lập tức nghe được.

Cô cẩn thận đánh giá các thím xa xa, phát hiện các thím đều đang cười cười nói nói đào đá phấn, cũng không có ai chú ý tới động tĩnh bên này.

Trình Hiểu Yến lại cúi đầu, làm bộ nghiêm túc đào đất, khoé mắt lại liếc thấy động tác của Đổng Gia Anh.

Chỉ thấy cô ta ngồi xổm trên mặt đất, đem giỏ trúc nhỏ đặt xuống đất, nhìn giống như chuẩn bị nghỉ ngơi uống nước.

Chỉ là, Trình Hiểu Yến cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

Thập Niên 70: Trọng Sinh Cả Nhà Ta Là Pháo HôiTác giả: Kim ThảiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong căn phòng tối tăm, hơi tản ra mùi vị đặc trưng sau khi đèn dầu cháy. Với ánh sáng to bằng hạt đậu tương này, loáng thoáng có thể nhìn thấy một chiếc màn trắng tinh đang treo trên một chiếc giường gỗ màu gỗ thô. Trên giường, đang nằm một nam một nữ. Hai người sắc mặt phiếm hồng nhuận, tóc mai mang theo một chút mồ hôi, vừa nhìn liền biết trong phòng nhiệt độ tương đối cao. Bất quá, nhiệt độ cao như vậy cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ say của hai người. Chỉ là, cũng không lâu lắm, trong màn liền truyền đến từng đợt nói mớ: "Tại sao, tại sao..." “A a a...!" Tiếng người phụ nữ lanh lảnh vang lên trong phòng. Người đàn ông vốn đang ngủ say lập tức mở mắt ra, đưa cánh tay rắn chắc bảo vệ cô gái bên cạnh, mắt cảnh giác nhìn tình huống trong phòng một chút. Cho đến khi không phát hiện động tĩnh gì, lại cúi đầu cẩn thận quan sát tình huống của người con gái trong lòng. Cô gái trong lòng anh hai má phiếm hồng, trán dính đầy mồ hôi. Nhìn thế nào cũng thấy đau lòng. “Hiểu Yến, Hiểu Yến,… “Gia Anh, Gia Anh." Một nữ thanh niên da ngăm đen đưa tay kéo áo Đổng Gia Anh, ý bảo cô nhìn về phía Trình Hiểu Yến.“Đó chính là con dâu thứ ba của nhà họ Lâm đúng không?”Đổng Gia Anh nhìn bộ dáng nháy mắt ra hiệu của cô ta, dịu dàng gật đầu.Cô ta lập tức nhe răng nhếch miệng, nhỏ giọng nói thầm: "Cậu xem làn da trắng nõn của chị ta đi, nhà họ nuôi được chị ta lại không nuôi nổi cậu.Sao nhà chị ta nhẫn tâm thế, vứt cậu đến nhà thanh niên.Nếu không phải nhà thanh niên đối tốt với cậu, sợ là cậu phải chịu khổ rồi.”“Minh Hoa, cậu đừng nói như vậy.Nhà họ Lâm có ơn với tôi.”“Hừ, ơn nghĩa cái gì, nhiều nhất chỉ có mấy trăm cân lương thực.Tôi khuyên cậu đấy Gia Anh, những người nông thôn này đúng là xấu xa.Sau này nếu cậu trở về thành phố, cùng lắm thì trả lại cho họ mấy trăm cân lương thực.Cũng đừng ngây thơ xem người ta là ân nhân, biết không hả?” Cô ta nghĩ mãi không ra, cô gái thiện lương xinh đẹp còn có phúc khí như vậy, sao lại có người nhẫn tâm không cho cô ở trong nhà.Trình Hiểu Yến thỉnh thoảng ngẩng đầu, có thể cảm nhận được ánh mắt gay gắt đến từ nữ thanh niên da ngăm đen kia.Cô có chút không hiểu nổi, nữ thanh niên này muốn làm gì.Nhưng cô không có thời gian để ý đến bọn họ.Cô biết hai năm sau sẽ mở lại cuộc thi đại học, bọn họ sẽ cố gắng tham gia thi địa học trở về thành phố.Dù không đậu đại học thì chờ chính sách tốt lên, bọn họ cũng sẽ rời khỏi thôn yên tĩnh này.“....”Thanh âm rất nhỏ, nhưng quá gần, Trình Hiểu Yến lập tức nghe được.Cô cẩn thận đánh giá các thím xa xa, phát hiện các thím đều đang cười cười nói nói đào đá phấn, cũng không có ai chú ý tới động tĩnh bên này.Trình Hiểu Yến lại cúi đầu, làm bộ nghiêm túc đào đất, khoé mắt lại liếc thấy động tác của Đổng Gia Anh.Chỉ thấy cô ta ngồi xổm trên mặt đất, đem giỏ trúc nhỏ đặt xuống đất, nhìn giống như chuẩn bị nghỉ ngơi uống nước.Chỉ là, Trình Hiểu Yến cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

Chương 22: Chương 22