Trong căn phòng tối tăm, hơi tản ra mùi vị đặc trưng sau khi đèn dầu cháy. Với ánh sáng to bằng hạt đậu tương này, loáng thoáng có thể nhìn thấy một chiếc màn trắng tinh đang treo trên một chiếc giường gỗ màu gỗ thô. Trên giường, đang nằm một nam một nữ. Hai người sắc mặt phiếm hồng nhuận, tóc mai mang theo một chút mồ hôi, vừa nhìn liền biết trong phòng nhiệt độ tương đối cao. Bất quá, nhiệt độ cao như vậy cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ say của hai người. Chỉ là, cũng không lâu lắm, trong màn liền truyền đến từng đợt nói mớ: "Tại sao, tại sao..." “A a a...!" Tiếng người phụ nữ lanh lảnh vang lên trong phòng. Người đàn ông vốn đang ngủ say lập tức mở mắt ra, đưa cánh tay rắn chắc bảo vệ cô gái bên cạnh, mắt cảnh giác nhìn tình huống trong phòng một chút. Cho đến khi không phát hiện động tĩnh gì, lại cúi đầu cẩn thận quan sát tình huống của người con gái trong lòng. Cô gái trong lòng anh hai má phiếm hồng, trán dính đầy mồ hôi. Nhìn thế nào cũng thấy đau lòng. “Hiểu Yến, Hiểu Yến,…
Chương 26: Chương 26
Thập Niên 70: Trọng Sinh Cả Nhà Ta Là Pháo HôiTác giả: Kim ThảiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong căn phòng tối tăm, hơi tản ra mùi vị đặc trưng sau khi đèn dầu cháy. Với ánh sáng to bằng hạt đậu tương này, loáng thoáng có thể nhìn thấy một chiếc màn trắng tinh đang treo trên một chiếc giường gỗ màu gỗ thô. Trên giường, đang nằm một nam một nữ. Hai người sắc mặt phiếm hồng nhuận, tóc mai mang theo một chút mồ hôi, vừa nhìn liền biết trong phòng nhiệt độ tương đối cao. Bất quá, nhiệt độ cao như vậy cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ say của hai người. Chỉ là, cũng không lâu lắm, trong màn liền truyền đến từng đợt nói mớ: "Tại sao, tại sao..." “A a a...!" Tiếng người phụ nữ lanh lảnh vang lên trong phòng. Người đàn ông vốn đang ngủ say lập tức mở mắt ra, đưa cánh tay rắn chắc bảo vệ cô gái bên cạnh, mắt cảnh giác nhìn tình huống trong phòng một chút. Cho đến khi không phát hiện động tĩnh gì, lại cúi đầu cẩn thận quan sát tình huống của người con gái trong lòng. Cô gái trong lòng anh hai má phiếm hồng, trán dính đầy mồ hôi. Nhìn thế nào cũng thấy đau lòng. “Hiểu Yến, Hiểu Yến,… Mọi người giống như lễ mừng năm mới, cao hứng bừng bừng.Mỗi người một tay phụ nhau mang khối đá xuống núi, tuy nặng lại khiến người ta thật vui vẻ.Lâm Khải Sinh đi theo lên núi, lập tức tìm thấy vợ mình đứng một góc, thu dọn cuốc."Hiểu Yến, nghe nói đá phấn đại vương kia là em phát hiện, em nói xem sao thần kỳ thế được? Anh mới may mắn làm sao, mới cưới được em về nhà.”Giọng điệu vô cùng đắc ý, vẻ mặt quang vinh giống như cấp trên lĩnh thưởng.Trình Hiểu Yến cười đặt cuốc vào trong tay Lâm Khải Sinh, đeo giỏ trúc của mình lên lưng, nhìn đội ngũ náo nhiệt xuống núi, cố ý đi phía sau cùng.“Khải Sinh, có chút việc, chúng ta từ từ đi.”Lâm Khải Sinh vô cùng ăn ý với vợ, nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi này, liền biết có chuyện.Cũng may tất cả mọi người vội vàng xuống núi giao nhiệm vụ về nhà nấu cơm, không ai lưu ý đến đôi vợ chồng nhỏ mới cưới này.Nhìn mọi người cách nhau một khoảng khá xa, Trình Hiểu Yến nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra sau khi Đổng Gia Anh tới đây.Chờ nói đến những thứ lấp lánh kia, cô bèn nói: "Em cảm thấy những thứ kia chưua bị Đổng Gia Anh lấy hết.Mọi người không nhìn thấy nhưng khi em gây ra động tĩnh để các thím vây lại, mặt cô ta vừa trắng vừa xanh.”Lâm Khải Sinh vừa nghe đến thứ vừa tròn vừa dẹp còn sáng lấp lánh, trong đầu không tự chủ liền nghĩ tới chuyện xưa ông nội từng nói khi còn bé.Khi đó, đại đội Hồng Tinh không gọi là đại đội Hồng Tinh, mà gọi là biệt uyển Lâm thị.Nghe nói toàn bộ công xã xung quanh đây đều là biệt uyển của bộ tộc Lâm thị.Nhà họ Lâm đời đời kinh doanh, là một thương nhân nổi tiếng ở phía nam.Sau đó, vì ủng hộ những quân nhân đáng kính trọng nhất, bán biệt uyển này đi mua rất nhiều vật tư mà hiến tặng.Sau khi giải phóng, hậu duệ họ Lâm bọn họ sinh sôi nảy nở ở biệt uyển Lâm thị này, cố gắng sinh hoạt.“Anh vẫn cho rằng ông nội kể chuyện xưa thôi, vì nơi này toàn nông dân nghèo, làm gì mà có tiền.Không ngờ, những chuyện ông nội kể lại là sự thật.”“Đi, chúng ta trở về nhìn xem chỗ đó.”Trình Hiểu Yến nghe được đề nghị của Lâm Khải Sinh, gật đầu theo.Cô cũng không yên tâm về nơi đó.Nếu như cô không đoán sai, đêm nay Đổng Gia Anh nhất định sẽ lên núi, lấy tất cả những thứ lấp lánh kia đi.Vốn cô không thích Đổng Gia Anh lấy đi những thứ thuộc về đại đội Hồng Tinh của bọn họ, hiện tại vừa nghe Khải Sinh nói, cô càng cảm thấy nơi đó dù chôn thứ gì, cũng không thuộc về người ngoài như Đổng Gia Anh.
Mọi người giống như lễ mừng năm mới, cao hứng bừng bừng.
Mỗi người một tay phụ nhau mang khối đá xuống núi, tuy nặng lại khiến người ta thật vui vẻ.
Lâm Khải Sinh đi theo lên núi, lập tức tìm thấy vợ mình đứng một góc, thu dọn cuốc.
"Hiểu Yến, nghe nói đá phấn đại vương kia là em phát hiện, em nói xem sao thần kỳ thế được? Anh mới may mắn làm sao, mới cưới được em về nhà.”
Giọng điệu vô cùng đắc ý, vẻ mặt quang vinh giống như cấp trên lĩnh thưởng.
Trình Hiểu Yến cười đặt cuốc vào trong tay Lâm Khải Sinh, đeo giỏ trúc của mình lên lưng, nhìn đội ngũ náo nhiệt xuống núi, cố ý đi phía sau cùng.
“Khải Sinh, có chút việc, chúng ta từ từ đi.”
Lâm Khải Sinh vô cùng ăn ý với vợ, nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi này, liền biết có chuyện.
Cũng may tất cả mọi người vội vàng xuống núi giao nhiệm vụ về nhà nấu cơm, không ai lưu ý đến đôi vợ chồng nhỏ mới cưới này.
Nhìn mọi người cách nhau một khoảng khá xa, Trình Hiểu Yến nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra sau khi Đổng Gia Anh tới đây.
Chờ nói đến những thứ lấp lánh kia, cô bèn nói: "Em cảm thấy những thứ kia chưua bị Đổng Gia Anh lấy hết.
Mọi người không nhìn thấy nhưng khi em gây ra động tĩnh để các thím vây lại, mặt cô ta vừa trắng vừa xanh.”
Lâm Khải Sinh vừa nghe đến thứ vừa tròn vừa dẹp còn sáng lấp lánh, trong đầu không tự chủ liền nghĩ tới chuyện xưa ông nội từng nói khi còn bé.
Khi đó, đại đội Hồng Tinh không gọi là đại đội Hồng Tinh, mà gọi là biệt uyển Lâm thị.
Nghe nói toàn bộ công xã xung quanh đây đều là biệt uyển của bộ tộc Lâm thị.
Nhà họ Lâm đời đời kinh doanh, là một thương nhân nổi tiếng ở phía nam.
Sau đó, vì ủng hộ những quân nhân đáng kính trọng nhất, bán biệt uyển này đi mua rất nhiều vật tư mà hiến tặng.
Sau khi giải phóng, hậu duệ họ Lâm bọn họ sinh sôi nảy nở ở biệt uyển Lâm thị này, cố gắng sinh hoạt.
“Anh vẫn cho rằng ông nội kể chuyện xưa thôi, vì nơi này toàn nông dân nghèo, làm gì mà có tiền.
Không ngờ, những chuyện ông nội kể lại là sự thật.”
“Đi, chúng ta trở về nhìn xem chỗ đó.”
Trình Hiểu Yến nghe được đề nghị của Lâm Khải Sinh, gật đầu theo.
Cô cũng không yên tâm về nơi đó.
Nếu như cô không đoán sai, đêm nay Đổng Gia Anh nhất định sẽ lên núi, lấy tất cả những thứ lấp lánh kia đi.
Vốn cô không thích Đổng Gia Anh lấy đi những thứ thuộc về đại đội Hồng Tinh của bọn họ, hiện tại vừa nghe Khải Sinh nói, cô càng cảm thấy nơi đó dù chôn thứ gì, cũng không thuộc về người ngoài như Đổng Gia Anh.
Thập Niên 70: Trọng Sinh Cả Nhà Ta Là Pháo HôiTác giả: Kim ThảiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong căn phòng tối tăm, hơi tản ra mùi vị đặc trưng sau khi đèn dầu cháy. Với ánh sáng to bằng hạt đậu tương này, loáng thoáng có thể nhìn thấy một chiếc màn trắng tinh đang treo trên một chiếc giường gỗ màu gỗ thô. Trên giường, đang nằm một nam một nữ. Hai người sắc mặt phiếm hồng nhuận, tóc mai mang theo một chút mồ hôi, vừa nhìn liền biết trong phòng nhiệt độ tương đối cao. Bất quá, nhiệt độ cao như vậy cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ say của hai người. Chỉ là, cũng không lâu lắm, trong màn liền truyền đến từng đợt nói mớ: "Tại sao, tại sao..." “A a a...!" Tiếng người phụ nữ lanh lảnh vang lên trong phòng. Người đàn ông vốn đang ngủ say lập tức mở mắt ra, đưa cánh tay rắn chắc bảo vệ cô gái bên cạnh, mắt cảnh giác nhìn tình huống trong phòng một chút. Cho đến khi không phát hiện động tĩnh gì, lại cúi đầu cẩn thận quan sát tình huống của người con gái trong lòng. Cô gái trong lòng anh hai má phiếm hồng, trán dính đầy mồ hôi. Nhìn thế nào cũng thấy đau lòng. “Hiểu Yến, Hiểu Yến,… Mọi người giống như lễ mừng năm mới, cao hứng bừng bừng.Mỗi người một tay phụ nhau mang khối đá xuống núi, tuy nặng lại khiến người ta thật vui vẻ.Lâm Khải Sinh đi theo lên núi, lập tức tìm thấy vợ mình đứng một góc, thu dọn cuốc."Hiểu Yến, nghe nói đá phấn đại vương kia là em phát hiện, em nói xem sao thần kỳ thế được? Anh mới may mắn làm sao, mới cưới được em về nhà.”Giọng điệu vô cùng đắc ý, vẻ mặt quang vinh giống như cấp trên lĩnh thưởng.Trình Hiểu Yến cười đặt cuốc vào trong tay Lâm Khải Sinh, đeo giỏ trúc của mình lên lưng, nhìn đội ngũ náo nhiệt xuống núi, cố ý đi phía sau cùng.“Khải Sinh, có chút việc, chúng ta từ từ đi.”Lâm Khải Sinh vô cùng ăn ý với vợ, nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi này, liền biết có chuyện.Cũng may tất cả mọi người vội vàng xuống núi giao nhiệm vụ về nhà nấu cơm, không ai lưu ý đến đôi vợ chồng nhỏ mới cưới này.Nhìn mọi người cách nhau một khoảng khá xa, Trình Hiểu Yến nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra sau khi Đổng Gia Anh tới đây.Chờ nói đến những thứ lấp lánh kia, cô bèn nói: "Em cảm thấy những thứ kia chưua bị Đổng Gia Anh lấy hết.Mọi người không nhìn thấy nhưng khi em gây ra động tĩnh để các thím vây lại, mặt cô ta vừa trắng vừa xanh.”Lâm Khải Sinh vừa nghe đến thứ vừa tròn vừa dẹp còn sáng lấp lánh, trong đầu không tự chủ liền nghĩ tới chuyện xưa ông nội từng nói khi còn bé.Khi đó, đại đội Hồng Tinh không gọi là đại đội Hồng Tinh, mà gọi là biệt uyển Lâm thị.Nghe nói toàn bộ công xã xung quanh đây đều là biệt uyển của bộ tộc Lâm thị.Nhà họ Lâm đời đời kinh doanh, là một thương nhân nổi tiếng ở phía nam.Sau đó, vì ủng hộ những quân nhân đáng kính trọng nhất, bán biệt uyển này đi mua rất nhiều vật tư mà hiến tặng.Sau khi giải phóng, hậu duệ họ Lâm bọn họ sinh sôi nảy nở ở biệt uyển Lâm thị này, cố gắng sinh hoạt.“Anh vẫn cho rằng ông nội kể chuyện xưa thôi, vì nơi này toàn nông dân nghèo, làm gì mà có tiền.Không ngờ, những chuyện ông nội kể lại là sự thật.”“Đi, chúng ta trở về nhìn xem chỗ đó.”Trình Hiểu Yến nghe được đề nghị của Lâm Khải Sinh, gật đầu theo.Cô cũng không yên tâm về nơi đó.Nếu như cô không đoán sai, đêm nay Đổng Gia Anh nhất định sẽ lên núi, lấy tất cả những thứ lấp lánh kia đi.Vốn cô không thích Đổng Gia Anh lấy đi những thứ thuộc về đại đội Hồng Tinh của bọn họ, hiện tại vừa nghe Khải Sinh nói, cô càng cảm thấy nơi đó dù chôn thứ gì, cũng không thuộc về người ngoài như Đổng Gia Anh.