Liễu Nhứ chết trong miệng tang thi, sau khi tỉnh lại nàng liền phát hiện mình đã xuyên qua. Trong nhà không có ruộng, dựa vào săn thú để sống tạm, cố tình cha của nàng lại bị gãy chân. May mà gãy chân có thể trị, nhưng mà lại thiếu tiền. Mắt thấy cả nhà đi vào ngõ cụt, Liễu Nhứ lại được ông trời tặng bàn tay vàng “sức lực cực kỳ lớn”. Mới vừa giải quyết xong tiền thuốc men của phụ thân, cảm thấy tương lai đáng mong đợi, nhưng không nghĩ lại xảy ra hạn hán? Vốn tưởng rằng còn có thể kiên trì, kết quả hoàng đế băng hà? Mấy hoàng tử vì chiếc ghế kia mà đấu tới ngươi chết ta sống, ruộng đất không có thu hoạch, người đều sắp đói chết rồi mà lại còn trưng binh! Còn đề cao thuế má?! Trốn đi, phải nhanh chóng trốn đi, tính mạng quan trọng hơn! Trời tờ mờ sáng, người cả thôn đã ước định sẵn, đã tập hợp ở phía dưới cái cây lớn ở đầu thôn. “Thôn trưởng thứ mười ba của thôn Tiểu Hà là Liễu Tự Sơn, hôm nay dẫn dắt 258 người của cả thôn đi ra ngoài tìm kiếm đường sống, mong liệt tổ liệt tông phù hộ…

Chương 33: 33: Bó Chân

Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm GiàuTác giả: Nhu Mễ Phạn Phạn PhạnTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhứ chết trong miệng tang thi, sau khi tỉnh lại nàng liền phát hiện mình đã xuyên qua. Trong nhà không có ruộng, dựa vào săn thú để sống tạm, cố tình cha của nàng lại bị gãy chân. May mà gãy chân có thể trị, nhưng mà lại thiếu tiền. Mắt thấy cả nhà đi vào ngõ cụt, Liễu Nhứ lại được ông trời tặng bàn tay vàng “sức lực cực kỳ lớn”. Mới vừa giải quyết xong tiền thuốc men của phụ thân, cảm thấy tương lai đáng mong đợi, nhưng không nghĩ lại xảy ra hạn hán? Vốn tưởng rằng còn có thể kiên trì, kết quả hoàng đế băng hà? Mấy hoàng tử vì chiếc ghế kia mà đấu tới ngươi chết ta sống, ruộng đất không có thu hoạch, người đều sắp đói chết rồi mà lại còn trưng binh! Còn đề cao thuế má?! Trốn đi, phải nhanh chóng trốn đi, tính mạng quan trọng hơn! Trời tờ mờ sáng, người cả thôn đã ước định sẵn, đã tập hợp ở phía dưới cái cây lớn ở đầu thôn. “Thôn trưởng thứ mười ba của thôn Tiểu Hà là Liễu Tự Sơn, hôm nay dẫn dắt 258 người của cả thôn đi ra ngoài tìm kiếm đường sống, mong liệt tổ liệt tông phù hộ… Hôm nay là ngày hoạt động trễ nhất của bọn họ từ khi lên đường, bình thường bọn họ sẽ nghỉ ngơi trước khi trời tối hẳn, nhưng hôm nay khi bọn họ nấu ăn thì trời đã tối, sau khi ăn một bữa tối ngon lành, bọn họ còn phải tiếp tục làm việc.Khi thôn trưởng mở cuộc họp cũng đã thông báo cho mọi người, đoạn đường tiếp theo nói không chừng lưu dân sẽ càng ngày càng nhiều, việc nấu ăn có thể sẽ không thuận tiện, cho nên bọn họ phải chuẩn bị thêm nhiều bánh ngô hơn, nước uống cũng phải lấy ra để đun sôi sẵn.Liễu Nhứ học cách pha bột, Lý Tam Nương nướng bánh, Liễu Vân Lai thì sắp xếp đồ trên xe đẩy, cả nhà chỉ có mình Liễu Duệ nhàn rỗi nhìn mọi người bận việc.Sau nửa canh giờ, đồ ăn chuẩn bị xong.Liễu Nhứ ngồi cách đống lửa không xa, nhìn nước trong nồi sôi sùng sục dưới ánh lửa yếu ớt, Liễu Duệ đang chơi với vải ở bên cạnh.Lúc này Liễu Nhứ mới nhớ đến chuyện chính!Nàng phải bày người nhà cách bó chân, nếu không phải thấy đệ đệ đang chơi đùa, nàng suýt chút nữa đã quên.“Nương, người đã cắt vải xong chưa? Con bày mọi người xà cạp, buổi sáng lên đường vội quá nên con quên mất.”“Duệ Nhi, hôm nay có đau chân không?”Liễu Duệ lắc đầu, “A tỷ, dùng mảnh vải này buộc chân thật sự có tác dụng, chân đệ không đau chút nào cả.”Liễu Nhứ không suy nghĩ đã mở miệng hỏi, câu trả lời đệ đệ khiến mặt nàng đầy hắc tuyến, nàng rất muôn nói: “Chân không đau là vì hôm nay đệ không đi nhiều! Hôm nay đệ vẫn chưa cột lên đâu!”Nhưng suy cho cùng chuyện trước mắt mới quan trọng, nàng vội vàng nói với mẫu thân bên cạnh: “Nương, hai người cũng mau thử xem.”“Được, để nương và cha con cũng thử xem, xem có hiệu quả giống như Duệ Nhi nói hay không.” Lý Tam Nương nghe hai đứa nhỏ nói chuyện, bà ấy vừa đáp lời vừa lục tìm mấy mảnh vải dài bà ấy đã cắt sẵn trước đó ở trong túi.Ngoài miệng Lý Tam Nương không nói nhưng trong lòng lại nghĩ: “Vải này cũng phải tốn nửa tấm trải giường, chỉ hy vọng là có tác dụng, nếu không sẽ rất đáng tiếc.”Liễu Nhứ vội vàng kéo Lý Tam Nương qua: “Nương, người đứng đây đi! Con thử bó cho người.”Lấy vải Lý Tam Nương đưa đến, vải này còn dài hơn vải bó chân cho Liễu Duệ rất nhiều, độ rộng vẫn khoảng mười li, nhìn qua giống như một cái đai lưng rất dài.“Nương, con làm mẫu cho người, một lát nữa, người tự mình bó chân còn lại.”“Bắt đầu bó từ đây, chính là phải bó từ mắt cá chân, chúng ta vòng hai vòng, sau đó, lật mặt lại và tiếp tục.”Chỉ cần cố định được một đầu dây lại là được.“Đơn giản như vậy sao? Có thể có tác dụng không?” Lý Tam Nương đánh giá cái chân đã bị bó chặt của mình, bà ấy thử bước hai bước, dường như không có gì khác.“Nhứ Nhi, chúng ta có nên nói cho người trong thôn biết, để tất cả mọi người cùng thử không? Cha thấy qua hai ngày vừa qua, mọi người cũng đã quá sức rồi.” Liễu Vân Lai cũng đến xem cách làm.Sau đó, phản ứng đầu tiên của ông ấy chính là làm thế nào cũng phải nói cho mọi người trong thôn biết.

Hôm nay là ngày hoạt động trễ nhất của bọn họ từ khi lên đường, bình thường bọn họ sẽ nghỉ ngơi trước khi trời tối hẳn, nhưng hôm nay khi bọn họ nấu ăn thì trời đã tối, sau khi ăn một bữa tối ngon lành, bọn họ còn phải tiếp tục làm việc.

Khi thôn trưởng mở cuộc họp cũng đã thông báo cho mọi người, đoạn đường tiếp theo nói không chừng lưu dân sẽ càng ngày càng nhiều, việc nấu ăn có thể sẽ không thuận tiện, cho nên bọn họ phải chuẩn bị thêm nhiều bánh ngô hơn, nước uống cũng phải lấy ra để đun sôi sẵn.

Liễu Nhứ học cách pha bột, Lý Tam Nương nướng bánh, Liễu Vân Lai thì sắp xếp đồ trên xe đẩy, cả nhà chỉ có mình Liễu Duệ nhàn rỗi nhìn mọi người bận việc.

Sau nửa canh giờ, đồ ăn chuẩn bị xong.

Liễu Nhứ ngồi cách đống lửa không xa, nhìn nước trong nồi sôi sùng sục dưới ánh lửa yếu ớt, Liễu Duệ đang chơi với vải ở bên cạnh.

Lúc này Liễu Nhứ mới nhớ đến chuyện chính!

Nàng phải bày người nhà cách bó chân, nếu không phải thấy đệ đệ đang chơi đùa, nàng suýt chút nữa đã quên.

“Nương, người đã cắt vải xong chưa? Con bày mọi người xà cạp, buổi sáng lên đường vội quá nên con quên mất.

“Duệ Nhi, hôm nay có đau chân không?”

Liễu Duệ lắc đầu, “A tỷ, dùng mảnh vải này buộc chân thật sự có tác dụng, chân đệ không đau chút nào cả.

Liễu Nhứ không suy nghĩ đã mở miệng hỏi, câu trả lời đệ đệ khiến mặt nàng đầy hắc tuyến, nàng rất muôn nói: “Chân không đau là vì hôm nay đệ không đi nhiều! Hôm nay đệ vẫn chưa cột lên đâu!”

Nhưng suy cho cùng chuyện trước mắt mới quan trọng, nàng vội vàng nói với mẫu thân bên cạnh: “Nương, hai người cũng mau thử xem.

“Được, để nương và cha con cũng thử xem, xem có hiệu quả giống như Duệ Nhi nói hay không.

” Lý Tam Nương nghe hai đứa nhỏ nói chuyện, bà ấy vừa đáp lời vừa lục tìm mấy mảnh vải dài bà ấy đã cắt sẵn trước đó ở trong túi.

Ngoài miệng Lý Tam Nương không nói nhưng trong lòng lại nghĩ: “Vải này cũng phải tốn nửa tấm trải giường, chỉ hy vọng là có tác dụng, nếu không sẽ rất đáng tiếc.

Liễu Nhứ vội vàng kéo Lý Tam Nương qua: “Nương, người đứng đây đi! Con thử bó cho người.

Lấy vải Lý Tam Nương đưa đến, vải này còn dài hơn vải bó chân cho Liễu Duệ rất nhiều, độ rộng vẫn khoảng mười li, nhìn qua giống như một cái đai lưng rất dài.

“Nương, con làm mẫu cho người, một lát nữa, người tự mình bó chân còn lại.

“Bắt đầu bó từ đây, chính là phải bó từ mắt cá chân, chúng ta vòng hai vòng, sau đó, lật mặt lại và tiếp tục.

Chỉ cần cố định được một đầu dây lại là được.

“Đơn giản như vậy sao? Có thể có tác dụng không?” Lý Tam Nương đánh giá cái chân đã bị bó chặt của mình, bà ấy thử bước hai bước, dường như không có gì khác.

“Nhứ Nhi, chúng ta có nên nói cho người trong thôn biết, để tất cả mọi người cùng thử không? Cha thấy qua hai ngày vừa qua, mọi người cũng đã quá sức rồi.

” Liễu Vân Lai cũng đến xem cách làm.

Sau đó, phản ứng đầu tiên của ông ấy chính là làm thế nào cũng phải nói cho mọi người trong thôn biết.

Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm GiàuTác giả: Nhu Mễ Phạn Phạn PhạnTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhứ chết trong miệng tang thi, sau khi tỉnh lại nàng liền phát hiện mình đã xuyên qua. Trong nhà không có ruộng, dựa vào săn thú để sống tạm, cố tình cha của nàng lại bị gãy chân. May mà gãy chân có thể trị, nhưng mà lại thiếu tiền. Mắt thấy cả nhà đi vào ngõ cụt, Liễu Nhứ lại được ông trời tặng bàn tay vàng “sức lực cực kỳ lớn”. Mới vừa giải quyết xong tiền thuốc men của phụ thân, cảm thấy tương lai đáng mong đợi, nhưng không nghĩ lại xảy ra hạn hán? Vốn tưởng rằng còn có thể kiên trì, kết quả hoàng đế băng hà? Mấy hoàng tử vì chiếc ghế kia mà đấu tới ngươi chết ta sống, ruộng đất không có thu hoạch, người đều sắp đói chết rồi mà lại còn trưng binh! Còn đề cao thuế má?! Trốn đi, phải nhanh chóng trốn đi, tính mạng quan trọng hơn! Trời tờ mờ sáng, người cả thôn đã ước định sẵn, đã tập hợp ở phía dưới cái cây lớn ở đầu thôn. “Thôn trưởng thứ mười ba của thôn Tiểu Hà là Liễu Tự Sơn, hôm nay dẫn dắt 258 người của cả thôn đi ra ngoài tìm kiếm đường sống, mong liệt tổ liệt tông phù hộ… Hôm nay là ngày hoạt động trễ nhất của bọn họ từ khi lên đường, bình thường bọn họ sẽ nghỉ ngơi trước khi trời tối hẳn, nhưng hôm nay khi bọn họ nấu ăn thì trời đã tối, sau khi ăn một bữa tối ngon lành, bọn họ còn phải tiếp tục làm việc.Khi thôn trưởng mở cuộc họp cũng đã thông báo cho mọi người, đoạn đường tiếp theo nói không chừng lưu dân sẽ càng ngày càng nhiều, việc nấu ăn có thể sẽ không thuận tiện, cho nên bọn họ phải chuẩn bị thêm nhiều bánh ngô hơn, nước uống cũng phải lấy ra để đun sôi sẵn.Liễu Nhứ học cách pha bột, Lý Tam Nương nướng bánh, Liễu Vân Lai thì sắp xếp đồ trên xe đẩy, cả nhà chỉ có mình Liễu Duệ nhàn rỗi nhìn mọi người bận việc.Sau nửa canh giờ, đồ ăn chuẩn bị xong.Liễu Nhứ ngồi cách đống lửa không xa, nhìn nước trong nồi sôi sùng sục dưới ánh lửa yếu ớt, Liễu Duệ đang chơi với vải ở bên cạnh.Lúc này Liễu Nhứ mới nhớ đến chuyện chính!Nàng phải bày người nhà cách bó chân, nếu không phải thấy đệ đệ đang chơi đùa, nàng suýt chút nữa đã quên.“Nương, người đã cắt vải xong chưa? Con bày mọi người xà cạp, buổi sáng lên đường vội quá nên con quên mất.”“Duệ Nhi, hôm nay có đau chân không?”Liễu Duệ lắc đầu, “A tỷ, dùng mảnh vải này buộc chân thật sự có tác dụng, chân đệ không đau chút nào cả.”Liễu Nhứ không suy nghĩ đã mở miệng hỏi, câu trả lời đệ đệ khiến mặt nàng đầy hắc tuyến, nàng rất muôn nói: “Chân không đau là vì hôm nay đệ không đi nhiều! Hôm nay đệ vẫn chưa cột lên đâu!”Nhưng suy cho cùng chuyện trước mắt mới quan trọng, nàng vội vàng nói với mẫu thân bên cạnh: “Nương, hai người cũng mau thử xem.”“Được, để nương và cha con cũng thử xem, xem có hiệu quả giống như Duệ Nhi nói hay không.” Lý Tam Nương nghe hai đứa nhỏ nói chuyện, bà ấy vừa đáp lời vừa lục tìm mấy mảnh vải dài bà ấy đã cắt sẵn trước đó ở trong túi.Ngoài miệng Lý Tam Nương không nói nhưng trong lòng lại nghĩ: “Vải này cũng phải tốn nửa tấm trải giường, chỉ hy vọng là có tác dụng, nếu không sẽ rất đáng tiếc.”Liễu Nhứ vội vàng kéo Lý Tam Nương qua: “Nương, người đứng đây đi! Con thử bó cho người.”Lấy vải Lý Tam Nương đưa đến, vải này còn dài hơn vải bó chân cho Liễu Duệ rất nhiều, độ rộng vẫn khoảng mười li, nhìn qua giống như một cái đai lưng rất dài.“Nương, con làm mẫu cho người, một lát nữa, người tự mình bó chân còn lại.”“Bắt đầu bó từ đây, chính là phải bó từ mắt cá chân, chúng ta vòng hai vòng, sau đó, lật mặt lại và tiếp tục.”Chỉ cần cố định được một đầu dây lại là được.“Đơn giản như vậy sao? Có thể có tác dụng không?” Lý Tam Nương đánh giá cái chân đã bị bó chặt của mình, bà ấy thử bước hai bước, dường như không có gì khác.“Nhứ Nhi, chúng ta có nên nói cho người trong thôn biết, để tất cả mọi người cùng thử không? Cha thấy qua hai ngày vừa qua, mọi người cũng đã quá sức rồi.” Liễu Vân Lai cũng đến xem cách làm.Sau đó, phản ứng đầu tiên của ông ấy chính là làm thế nào cũng phải nói cho mọi người trong thôn biết.

Chương 33: 33: Bó Chân