Liễu Nhứ chết trong miệng tang thi, sau khi tỉnh lại nàng liền phát hiện mình đã xuyên qua. Trong nhà không có ruộng, dựa vào săn thú để sống tạm, cố tình cha của nàng lại bị gãy chân. May mà gãy chân có thể trị, nhưng mà lại thiếu tiền. Mắt thấy cả nhà đi vào ngõ cụt, Liễu Nhứ lại được ông trời tặng bàn tay vàng “sức lực cực kỳ lớn”. Mới vừa giải quyết xong tiền thuốc men của phụ thân, cảm thấy tương lai đáng mong đợi, nhưng không nghĩ lại xảy ra hạn hán? Vốn tưởng rằng còn có thể kiên trì, kết quả hoàng đế băng hà? Mấy hoàng tử vì chiếc ghế kia mà đấu tới ngươi chết ta sống, ruộng đất không có thu hoạch, người đều sắp đói chết rồi mà lại còn trưng binh! Còn đề cao thuế má?! Trốn đi, phải nhanh chóng trốn đi, tính mạng quan trọng hơn! Trời tờ mờ sáng, người cả thôn đã ước định sẵn, đã tập hợp ở phía dưới cái cây lớn ở đầu thôn. “Thôn trưởng thứ mười ba của thôn Tiểu Hà là Liễu Tự Sơn, hôm nay dẫn dắt 258 người của cả thôn đi ra ngoài tìm kiếm đường sống, mong liệt tổ liệt tông phù hộ…
Chương 50: 50: Ôn Dịch
Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm GiàuTác giả: Nhu Mễ Phạn Phạn PhạnTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhứ chết trong miệng tang thi, sau khi tỉnh lại nàng liền phát hiện mình đã xuyên qua. Trong nhà không có ruộng, dựa vào săn thú để sống tạm, cố tình cha của nàng lại bị gãy chân. May mà gãy chân có thể trị, nhưng mà lại thiếu tiền. Mắt thấy cả nhà đi vào ngõ cụt, Liễu Nhứ lại được ông trời tặng bàn tay vàng “sức lực cực kỳ lớn”. Mới vừa giải quyết xong tiền thuốc men của phụ thân, cảm thấy tương lai đáng mong đợi, nhưng không nghĩ lại xảy ra hạn hán? Vốn tưởng rằng còn có thể kiên trì, kết quả hoàng đế băng hà? Mấy hoàng tử vì chiếc ghế kia mà đấu tới ngươi chết ta sống, ruộng đất không có thu hoạch, người đều sắp đói chết rồi mà lại còn trưng binh! Còn đề cao thuế má?! Trốn đi, phải nhanh chóng trốn đi, tính mạng quan trọng hơn! Trời tờ mờ sáng, người cả thôn đã ước định sẵn, đã tập hợp ở phía dưới cái cây lớn ở đầu thôn. “Thôn trưởng thứ mười ba của thôn Tiểu Hà là Liễu Tự Sơn, hôm nay dẫn dắt 258 người của cả thôn đi ra ngoài tìm kiếm đường sống, mong liệt tổ liệt tông phù hộ… Sau khi nhìn thấy thi thể kia, họ càng đi về phía trước thì càng nhìn thấy nhiều thi thể hơn, thậm chí còn trực tiếp nhìn thấy người ngã thẳng giữa đường chính."Cha, tại sao lại có nhiều thi thể như vậy?" Người lên tiếng hỏi là Liễu Duệ, cậu còn nhỏ, liên tục gặp phải hàng trăm thi thể, cho nên sợ đến mức không dám mở mắt, chỉ dám nhìn sang một bên, hoặc cúi đầu xuống bước về phía trước."Mọi người nếu thiếu nước và thức ăn, không có cách nào để sống sót." Bọn họ cũng vì muốn tìm một con đường để sống, cho nên mới đi hàng ngàn dặm về phía Nam như vậy, cũng không biết họ sẽ giống những người này hay không, sắc mặt của Liễu Vân Lai âm trầm"Đã chết nhiều người như vậy, sẽ không xảy ra ôn dịch chứ?" Liễu Nhứ không biết tại sao bản thân đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, nhưng khi nhìn thấy ruồi bọ cắn thi thể, nàng lại cảm thấy rất khả năng sẽ xảy ra chuyện như vậy."Không thể nào? Có lẽ những xác chết này có lẽ không bị nhiễm bệnh." Sau khi nghe câu hỏi của nữ nhi, giọng điệu của Liễu Vân Lai mang theo chút không xác định mà trả lời.Đoàn người đi bộ hơn nửa giờ dưới cái nắng như thiêu đốt, mới dần dần bỏ lại những xác chết đó ở phía sau.Cho dù mệt mỏi đến đâu, trưởng thôn cũng không bảo họ dừng lại, mọi người chỉ đành cố gắng chống chọi, nhưng tốc độ đã chậm lại rất nhiều, bọn họ thực sự cảm thấy quá mệt mỏi.Suy nghĩ của Liễu Nhứ được những người đi trước xác nhận, trưởng thôn và những người lớn ở trong làng đều nhất trí cho rằng những xác chết kia rất có thể sẽ gây ra dịch bệnh.có lẽ bản thân của những xác chết đó không bị bệnh, nhưng sau khi phơi xác ở nơi hoang dã, bị động vật ăn thịt, sau đó khiến những động vật đó bị nhiễm bệnh, những động vật đó lại truyền bệnh cho con người, tự nhiên sẽ hình thành dịch bệnh.Nhớ lại trận đại dịch cách đây 47 năm, mấy người già lớn tuổi nhất trong thôn đều cảm thấy sợ hãi, lúc đó họ vẫn còn trẻ tuổi, ký ức rất sâu sắc.Quan phủ đóng cửa thành, những người có triệu chứng bị nhiễm bệnh đều bị nhốt lại một chỗ, khi người vừa chết, xác chết của họ lập tức bị mang đi đốt thành tro, có những nơi, quan phụ trực tiếp còn ***** những người có dấu hiệu bị nhiễm bệnh.Năm đó thương vong vô sốHiện giờ Hoàng đế đang bệnh nặng, người thừa kế ngai vàng là ai vẫn chưa được xác định.Ngay cả khi phủ Hưng Châu xảy ra hạn hán nghiêm trọng, hoàng đế cũng không ban hành lệnh cứu trợ thiên tai, mà thay vào đó còn tăng thêm thuế má.Nếu như thực sự xảy ra dịch bệnh, không có đại phu khám bệnh, không đủ thuốc để trị bệnh, quan phụ cũng không quan tâm, họ không dám tưởng tượng hậu quả đó sẽ như thế nào.Trong lòng Liễu Nhứ cảm thấy cực kỳ lo lắng, nếu như thực sự bùng phát dịch bệnh, vậy thì đoàn người của bọn họ sẽ như thế nào đây? Có thể bị nhiễm bệnh hay không, quan hệ bị quan sai trực tiếp ***** hay không? Chẳng lẽ nàng sống lại một lần nữa, vẫn gặp phải kết cục phải chết sao!Không được, nàng vẫn muốn sống yên bình thêm vài chục năm nữa.Dự phòng, đúng vậy, họ có thể phòng ngừa trước, chú ý vệ sinh, nâng cao khả năng miễn dịch của cơ thể, tục ngữ nói bệnh từ miệng mà ra, họ uống nước đun sôi, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, nước cũng là từ trong thôn mang đi, chắc chắn không có vấn đề.Chỉ cần chú ý vệ sinh mới là cách tốt nhất để tự bảo vệ mình, nhưng dựa theo điều kiện hiện tại thì có chút khó khăn, ngay cả nước để rửa tay cũng không có.Mỗi ngày cũng chỉ có thể dùng khăn tay lau……May mắn thay, trong khoảng thời gian chạy nạn này, kinh nguyệt của nàng cũng chưa đến, nếu không sẽ càng thêm chật vật hơn.Vấn đề về nước dùng vẫn chưa được giải quyết, bây giờ lại có khả năng sẽ xảy ra ôn dịch…….Tinh thần cả ngày đều trong trạng thái lo lắng, những suy nghĩ cũng không ngừng nảy lên trong đầu.Đợi đến buổi tối được nghỉ, Liễu Nhứ cảnh từng miếng từng miếng bánh nướng! Bánh bột ngô cứng nhắc khiến quai hàm của nàng hơi nhức nhối, trong nhà đã không còn đủ nước để nấu cháo, bữa tối biến thành bánh bột ngô cứng ngắc.
Sau khi nhìn thấy thi thể kia, họ càng đi về phía trước thì càng nhìn thấy nhiều thi thể hơn, thậm chí còn trực tiếp nhìn thấy người ngã thẳng giữa đường chính.
"Cha, tại sao lại có nhiều thi thể như vậy?" Người lên tiếng hỏi là Liễu Duệ, cậu còn nhỏ, liên tục gặp phải hàng trăm thi thể, cho nên sợ đến mức không dám mở mắt, chỉ dám nhìn sang một bên, hoặc cúi đầu xuống bước về phía trước.
"Mọi người nếu thiếu nước và thức ăn, không có cách nào để sống sót." Bọn họ cũng vì muốn tìm một con đường để sống, cho nên mới đi hàng ngàn dặm về phía Nam như vậy, cũng không biết họ sẽ giống những người này hay không, sắc mặt của Liễu Vân Lai âm trầm
"Đã chết nhiều người như vậy, sẽ không xảy ra ôn dịch chứ?" Liễu Nhứ không biết tại sao bản thân đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, nhưng khi nhìn thấy ruồi bọ cắn thi thể, nàng lại cảm thấy rất khả năng sẽ xảy ra chuyện như vậy.
"Không thể nào? Có lẽ những xác chết này có lẽ không bị nhiễm bệnh." Sau khi nghe câu hỏi của nữ nhi, giọng điệu của Liễu Vân Lai mang theo chút không xác định mà trả lời.
Đoàn người đi bộ hơn nửa giờ dưới cái nắng như thiêu đốt, mới dần dần bỏ lại những xác chết đó ở phía sau.
Cho dù mệt mỏi đến đâu, trưởng thôn cũng không bảo họ dừng lại, mọi người chỉ đành cố gắng chống chọi, nhưng tốc độ đã chậm lại rất nhiều, bọn họ thực sự cảm thấy quá mệt mỏi.
Suy nghĩ của Liễu Nhứ được những người đi trước xác nhận, trưởng thôn và những người lớn ở trong làng đều nhất trí cho rằng những xác chết kia rất có thể sẽ gây ra dịch bệnh.
có lẽ bản thân của những xác chết đó không bị bệnh, nhưng sau khi phơi xác ở nơi hoang dã, bị động vật ăn thịt, sau đó khiến những động vật đó bị nhiễm bệnh, những động vật đó lại truyền bệnh cho con người, tự nhiên sẽ hình thành dịch bệnh.
Nhớ lại trận đại dịch cách đây 47 năm, mấy người già lớn tuổi nhất trong thôn đều cảm thấy sợ hãi, lúc đó họ vẫn còn trẻ tuổi, ký ức rất sâu sắc.
Quan phủ đóng cửa thành, những người có triệu chứng bị nhiễm bệnh đều bị nhốt lại một chỗ, khi người vừa chết, xác chết của họ lập tức bị mang đi đốt thành tro, có những nơi, quan phụ trực tiếp còn ***** những người có dấu hiệu bị nhiễm bệnh.
Năm đó thương vong vô số
Hiện giờ Hoàng đế đang bệnh nặng, người thừa kế ngai vàng là ai vẫn chưa được xác định.
Ngay cả khi phủ Hưng Châu xảy ra hạn hán nghiêm trọng, hoàng đế cũng không ban hành lệnh cứu trợ thiên tai, mà thay vào đó còn tăng thêm thuế má.
Nếu như thực sự xảy ra dịch bệnh, không có đại phu khám bệnh, không đủ thuốc để trị bệnh, quan phụ cũng không quan tâm, họ không dám tưởng tượng hậu quả đó sẽ như thế nào.
Trong lòng Liễu Nhứ cảm thấy cực kỳ lo lắng, nếu như thực sự bùng phát dịch bệnh, vậy thì đoàn người của bọn họ sẽ như thế nào đây? Có thể bị nhiễm bệnh hay không, quan hệ bị quan sai trực tiếp ***** hay không? Chẳng lẽ nàng sống lại một lần nữa, vẫn gặp phải kết cục phải chết sao!
Không được, nàng vẫn muốn sống yên bình thêm vài chục năm nữa.
Dự phòng, đúng vậy, họ có thể phòng ngừa trước, chú ý vệ sinh, nâng cao khả năng miễn dịch của cơ thể, tục ngữ nói bệnh từ miệng mà ra, họ uống nước đun sôi, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, nước cũng là từ trong thôn mang đi, chắc chắn không có vấn đề.
Chỉ cần chú ý vệ sinh mới là cách tốt nhất để tự bảo vệ mình, nhưng dựa theo điều kiện hiện tại thì có chút khó khăn, ngay cả nước để rửa tay cũng không có.
Mỗi ngày cũng chỉ có thể dùng khăn tay lau……
May mắn thay, trong khoảng thời gian chạy nạn này, kinh nguyệt của nàng cũng chưa đến, nếu không sẽ càng thêm chật vật hơn.
Vấn đề về nước dùng vẫn chưa được giải quyết, bây giờ lại có khả năng sẽ xảy ra ôn dịch…….
Tinh thần cả ngày đều trong trạng thái lo lắng, những suy nghĩ cũng không ngừng nảy lên trong đầu.
Đợi đến buổi tối được nghỉ, Liễu Nhứ cảnh từng miếng từng miếng bánh nướng! Bánh bột ngô cứng nhắc khiến quai hàm của nàng hơi nhức nhối, trong nhà đã không còn đủ nước để nấu cháo, bữa tối biến thành bánh bột ngô cứng ngắc.
Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm GiàuTác giả: Nhu Mễ Phạn Phạn PhạnTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhứ chết trong miệng tang thi, sau khi tỉnh lại nàng liền phát hiện mình đã xuyên qua. Trong nhà không có ruộng, dựa vào săn thú để sống tạm, cố tình cha của nàng lại bị gãy chân. May mà gãy chân có thể trị, nhưng mà lại thiếu tiền. Mắt thấy cả nhà đi vào ngõ cụt, Liễu Nhứ lại được ông trời tặng bàn tay vàng “sức lực cực kỳ lớn”. Mới vừa giải quyết xong tiền thuốc men của phụ thân, cảm thấy tương lai đáng mong đợi, nhưng không nghĩ lại xảy ra hạn hán? Vốn tưởng rằng còn có thể kiên trì, kết quả hoàng đế băng hà? Mấy hoàng tử vì chiếc ghế kia mà đấu tới ngươi chết ta sống, ruộng đất không có thu hoạch, người đều sắp đói chết rồi mà lại còn trưng binh! Còn đề cao thuế má?! Trốn đi, phải nhanh chóng trốn đi, tính mạng quan trọng hơn! Trời tờ mờ sáng, người cả thôn đã ước định sẵn, đã tập hợp ở phía dưới cái cây lớn ở đầu thôn. “Thôn trưởng thứ mười ba của thôn Tiểu Hà là Liễu Tự Sơn, hôm nay dẫn dắt 258 người của cả thôn đi ra ngoài tìm kiếm đường sống, mong liệt tổ liệt tông phù hộ… Sau khi nhìn thấy thi thể kia, họ càng đi về phía trước thì càng nhìn thấy nhiều thi thể hơn, thậm chí còn trực tiếp nhìn thấy người ngã thẳng giữa đường chính."Cha, tại sao lại có nhiều thi thể như vậy?" Người lên tiếng hỏi là Liễu Duệ, cậu còn nhỏ, liên tục gặp phải hàng trăm thi thể, cho nên sợ đến mức không dám mở mắt, chỉ dám nhìn sang một bên, hoặc cúi đầu xuống bước về phía trước."Mọi người nếu thiếu nước và thức ăn, không có cách nào để sống sót." Bọn họ cũng vì muốn tìm một con đường để sống, cho nên mới đi hàng ngàn dặm về phía Nam như vậy, cũng không biết họ sẽ giống những người này hay không, sắc mặt của Liễu Vân Lai âm trầm"Đã chết nhiều người như vậy, sẽ không xảy ra ôn dịch chứ?" Liễu Nhứ không biết tại sao bản thân đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, nhưng khi nhìn thấy ruồi bọ cắn thi thể, nàng lại cảm thấy rất khả năng sẽ xảy ra chuyện như vậy."Không thể nào? Có lẽ những xác chết này có lẽ không bị nhiễm bệnh." Sau khi nghe câu hỏi của nữ nhi, giọng điệu của Liễu Vân Lai mang theo chút không xác định mà trả lời.Đoàn người đi bộ hơn nửa giờ dưới cái nắng như thiêu đốt, mới dần dần bỏ lại những xác chết đó ở phía sau.Cho dù mệt mỏi đến đâu, trưởng thôn cũng không bảo họ dừng lại, mọi người chỉ đành cố gắng chống chọi, nhưng tốc độ đã chậm lại rất nhiều, bọn họ thực sự cảm thấy quá mệt mỏi.Suy nghĩ của Liễu Nhứ được những người đi trước xác nhận, trưởng thôn và những người lớn ở trong làng đều nhất trí cho rằng những xác chết kia rất có thể sẽ gây ra dịch bệnh.có lẽ bản thân của những xác chết đó không bị bệnh, nhưng sau khi phơi xác ở nơi hoang dã, bị động vật ăn thịt, sau đó khiến những động vật đó bị nhiễm bệnh, những động vật đó lại truyền bệnh cho con người, tự nhiên sẽ hình thành dịch bệnh.Nhớ lại trận đại dịch cách đây 47 năm, mấy người già lớn tuổi nhất trong thôn đều cảm thấy sợ hãi, lúc đó họ vẫn còn trẻ tuổi, ký ức rất sâu sắc.Quan phủ đóng cửa thành, những người có triệu chứng bị nhiễm bệnh đều bị nhốt lại một chỗ, khi người vừa chết, xác chết của họ lập tức bị mang đi đốt thành tro, có những nơi, quan phụ trực tiếp còn ***** những người có dấu hiệu bị nhiễm bệnh.Năm đó thương vong vô sốHiện giờ Hoàng đế đang bệnh nặng, người thừa kế ngai vàng là ai vẫn chưa được xác định.Ngay cả khi phủ Hưng Châu xảy ra hạn hán nghiêm trọng, hoàng đế cũng không ban hành lệnh cứu trợ thiên tai, mà thay vào đó còn tăng thêm thuế má.Nếu như thực sự xảy ra dịch bệnh, không có đại phu khám bệnh, không đủ thuốc để trị bệnh, quan phụ cũng không quan tâm, họ không dám tưởng tượng hậu quả đó sẽ như thế nào.Trong lòng Liễu Nhứ cảm thấy cực kỳ lo lắng, nếu như thực sự bùng phát dịch bệnh, vậy thì đoàn người của bọn họ sẽ như thế nào đây? Có thể bị nhiễm bệnh hay không, quan hệ bị quan sai trực tiếp ***** hay không? Chẳng lẽ nàng sống lại một lần nữa, vẫn gặp phải kết cục phải chết sao!Không được, nàng vẫn muốn sống yên bình thêm vài chục năm nữa.Dự phòng, đúng vậy, họ có thể phòng ngừa trước, chú ý vệ sinh, nâng cao khả năng miễn dịch của cơ thể, tục ngữ nói bệnh từ miệng mà ra, họ uống nước đun sôi, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, nước cũng là từ trong thôn mang đi, chắc chắn không có vấn đề.Chỉ cần chú ý vệ sinh mới là cách tốt nhất để tự bảo vệ mình, nhưng dựa theo điều kiện hiện tại thì có chút khó khăn, ngay cả nước để rửa tay cũng không có.Mỗi ngày cũng chỉ có thể dùng khăn tay lau……May mắn thay, trong khoảng thời gian chạy nạn này, kinh nguyệt của nàng cũng chưa đến, nếu không sẽ càng thêm chật vật hơn.Vấn đề về nước dùng vẫn chưa được giải quyết, bây giờ lại có khả năng sẽ xảy ra ôn dịch…….Tinh thần cả ngày đều trong trạng thái lo lắng, những suy nghĩ cũng không ngừng nảy lên trong đầu.Đợi đến buổi tối được nghỉ, Liễu Nhứ cảnh từng miếng từng miếng bánh nướng! Bánh bột ngô cứng nhắc khiến quai hàm của nàng hơi nhức nhối, trong nhà đã không còn đủ nước để nấu cháo, bữa tối biến thành bánh bột ngô cứng ngắc.