Tác giả:

---- Mùa hè năm 1975. Nguyễn Minh Phù vừa mở mắt liền phát hiện mình đang nằm trên một cái giường. Không đợi cô lấy lại tinh thần thì cảm nhận được bên cạnh có hơi ấm phả tới tiếng hô hấp đều đặn. Rõ ràng bên cạnh cô có một người đang ngủ. Còn là đàn ông! Nguyễn Minh Phù khiếp sợ, nửa ngồi dậy nhìn mình! Cũng may quần áo còn chỉnh tề. Khí vừa buông lỏng một nửa thì một đống ký ức xa lạ điên cuồng hiện lên trong đầu cô Cô đã xuyên qua rồi. Ba mẹ nguyên thân bị tố cáo, có lẽ nhận tin tức trước nên đã sớm an bài cho nguyên thân xuống nông thôn làm thanh niên tri thức. Nhưng mà ở nông thôn đâu phải dễ sống như vậy, không nói cái khác, chỉ việc nhà nông nặng nề thôi đã là cái hố với nguyên thân. Nếu không là trong tay có tiền, với số điểm công mà nguyên thân kiếm được thì đã sớm đói chết. Cuộc sống này đối với nguyên thân mà nói giống như nuốt Hoàng Liên. Nguyên thân thật sự chịu không nổi. Nghe xong thanh niên tri thức bên cạnh nói dự định tìm người gả đi, nguyên thân cũng tìm luôn. Người…

Chương 31: Chương 31

Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ Xinh Đẹp Làm TinhTác giả: Hổ Bì MiêuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng---- Mùa hè năm 1975. Nguyễn Minh Phù vừa mở mắt liền phát hiện mình đang nằm trên một cái giường. Không đợi cô lấy lại tinh thần thì cảm nhận được bên cạnh có hơi ấm phả tới tiếng hô hấp đều đặn. Rõ ràng bên cạnh cô có một người đang ngủ. Còn là đàn ông! Nguyễn Minh Phù khiếp sợ, nửa ngồi dậy nhìn mình! Cũng may quần áo còn chỉnh tề. Khí vừa buông lỏng một nửa thì một đống ký ức xa lạ điên cuồng hiện lên trong đầu cô Cô đã xuyên qua rồi. Ba mẹ nguyên thân bị tố cáo, có lẽ nhận tin tức trước nên đã sớm an bài cho nguyên thân xuống nông thôn làm thanh niên tri thức. Nhưng mà ở nông thôn đâu phải dễ sống như vậy, không nói cái khác, chỉ việc nhà nông nặng nề thôi đã là cái hố với nguyên thân. Nếu không là trong tay có tiền, với số điểm công mà nguyên thân kiếm được thì đã sớm đói chết. Cuộc sống này đối với nguyên thân mà nói giống như nuốt Hoàng Liên. Nguyên thân thật sự chịu không nổi. Nghe xong thanh niên tri thức bên cạnh nói dự định tìm người gả đi, nguyên thân cũng tìm luôn. Người… ----Tất cả những thanh niên tri thức ở đó đều nhìn về phía Hồ Lệ Hồng.Hồ Lệ Hồng thấy Nguyễn Minh Phù nhìn sang mình thì không khỏi nhớ tới sự tàn nhẫn của cô khi đánh Từ Phán Đệ.Cơ thể yếu đuối của cô ta sẽ không thể chịu đựng được cái đánh của Nguyễn Minh Phù như vậy.Cô ta thức thời đáp lại: "Lúc tôi đang làm việc thì nghe được mấy bác gái trong thôn nói chuyện."Nguyễn Minh Phù biết điều đó.Những bà lão lớn tuổi trong thôn vô cùng thích buôn chuyện, thường xuyên tụ tập cùng nhau nói chuyện thị phi.Nguyễn Minh Phù rất hay trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện tầm phào ấy."Bọn họ nói gì?" Cô hỏi.Hồ Lệ Hồng nhìn Nguyễn Minh Phù với đôi mắt khó xử.Cô ta tuy là thích hóng hớt nhưng cũng chỉ tùy tiện góp một hai câu sau lưng người mà thôi.Lúc này lại bị yêu cầu nói ra trước mặt người ta nên Hồ Lệ Hồng coi như được mở rộng tầm mắt, trên đời này thế mà lại có những chuyện oái oăm như vậy."Cô có thể nói nhiều chuyện sau lưng tôi như vậy sao giờ lại câm điếc thế này?"Nguyễn Minh Phù tìm một chỗ ngồi xuống, chống tay nâng cằm nhìn Hồ Lệ Hồng.Ánh mặt trời chiếu lên người cô, khiến cô nổi bật như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc.Cả người cô như phát ra ánh sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn xinh đẹp, giờ lại thêm vài phần tươi sáng dưới ánh mặt trời.Hồ Lệ Hồng nuốt khan trong họng.Bình thường cô ta cho rằng người kia chỉ có tiếng là con hồ ly nhưng không ngờ Nguyễn Minh Phù lại đẹp đến vậy.Lúc này cô ta mới biết được cái gì gọi là mỹ nhân như hoa như ngọc."Hôm đó nhà họ Ngô tổ chức đám cưới, có người nhìn thấy cô và Tạ Duyên Chiêu lần lượt từ trong một căn phòng đi ra." Hồ Lệ Hồng dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Khoảng thời gian trước đó cô từng chạy tới đập chứa nước gặp anh ta, việc này cũng bị người khác bắt gặp."Hồ Lệ Hồng quá đáng thì chưa nói. Thế mà những bà cô nhiều chuyện kia mặn chay không kiêng, khi nói về mấy thứ bẩn thỉu họ lại hào hứng đến vậy.Chắc chắn những gì cô vừa nghe có không dưới mười phiên bản.Nguyễn Minh Phù nhíu mày.Cô có chút chột dạ, dù sao đúng là cô đã làm ra hai chuyện này.Nhưng mấy cái bọn họ nghĩ thì cô không làm.Thật quá thiệt thòi…Cô thậm chí còn chưa chạm tay mình vào những thứ bẩn thỉu thế mà lại bị người ta hắt cho một chậu nước bẩn thật lớn vào người.Từ Phán Đệ khinh khỉnh liếc một cái: "Làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, lại còn tỏ vẻ không biết có chuyện gì, da mặt cô cũng dày thật đấy.""Không dày bằng cô."Nguyễn Minh Phù cười cười khiến Từ Phán Đệ tức tới mức ngã xuống.

----

Tất cả những thanh niên tri thức ở đó đều nhìn về phía Hồ Lệ Hồng.

Hồ Lệ Hồng thấy Nguyễn Minh Phù nhìn sang mình thì không khỏi nhớ tới sự tàn nhẫn của cô khi đánh Từ Phán Đệ.

Cơ thể yếu đuối của cô ta sẽ không thể chịu đựng được cái đánh của Nguyễn Minh Phù như vậy.

Cô ta thức thời đáp lại: "Lúc tôi đang làm việc thì nghe được mấy bác gái trong thôn nói chuyện."

Nguyễn Minh Phù biết điều đó.

Những bà lão lớn tuổi trong thôn vô cùng thích buôn chuyện, thường xuyên tụ tập cùng nhau nói chuyện thị phi.

Nguyễn Minh Phù rất hay trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện tầm phào ấy.

"Bọn họ nói gì?" Cô hỏi.

Hồ Lệ Hồng nhìn Nguyễn Minh Phù với đôi mắt khó xử.

Cô ta tuy là thích hóng hớt nhưng cũng chỉ tùy tiện góp một hai câu sau lưng người mà thôi.

Lúc này lại bị yêu cầu nói ra trước mặt người ta nên Hồ Lệ Hồng coi như được mở rộng tầm mắt, trên đời này thế mà lại có những chuyện oái oăm như vậy.

"Cô có thể nói nhiều chuyện sau lưng tôi như vậy sao giờ lại câm điếc thế này?"

Nguyễn Minh Phù tìm một chỗ ngồi xuống, chống tay nâng cằm nhìn Hồ Lệ Hồng.

Ánh mặt trời chiếu lên người cô, khiến cô nổi bật như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc.

Cả người cô như phát ra ánh sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn xinh đẹp, giờ lại thêm vài phần tươi sáng dưới ánh mặt trời.

Hồ Lệ Hồng nuốt khan trong họng.

Bình thường cô ta cho rằng người kia chỉ có tiếng là con hồ ly nhưng không ngờ Nguyễn Minh Phù lại đẹp đến vậy.

Lúc này cô ta mới biết được cái gì gọi là mỹ nhân như hoa như ngọc.

"Hôm đó nhà họ Ngô tổ chức đám cưới, có người nhìn thấy cô và Tạ Duyên Chiêu lần lượt từ trong một căn phòng đi ra." Hồ Lệ Hồng dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Khoảng thời gian trước đó cô từng chạy tới đập chứa nước gặp anh ta, việc này cũng bị người khác bắt gặp."

Hồ Lệ Hồng quá đáng thì chưa nói. 

Thế mà những bà cô nhiều chuyện kia mặn chay không kiêng, khi nói về mấy thứ bẩn thỉu họ lại hào hứng đến vậy.

Chắc chắn những gì cô vừa nghe có không dưới mười phiên bản.

Nguyễn Minh Phù nhíu mày.

Cô có chút chột dạ, dù sao đúng là cô đã làm ra hai chuyện này.

Nhưng mấy cái bọn họ nghĩ thì cô không làm.

Thật quá thiệt thòi…

Cô thậm chí còn chưa chạm tay mình vào những thứ bẩn thỉu thế mà lại bị người ta hắt cho một chậu nước bẩn thật lớn vào người.

Từ Phán Đệ khinh khỉnh liếc một cái: "Làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, lại còn tỏ vẻ không biết có chuyện gì, da mặt cô cũng dày thật đấy."

"Không dày bằng cô."

Nguyễn Minh Phù cười cười khiến Từ Phán Đệ tức tới mức ngã xuống.

Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ Xinh Đẹp Làm TinhTác giả: Hổ Bì MiêuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng---- Mùa hè năm 1975. Nguyễn Minh Phù vừa mở mắt liền phát hiện mình đang nằm trên một cái giường. Không đợi cô lấy lại tinh thần thì cảm nhận được bên cạnh có hơi ấm phả tới tiếng hô hấp đều đặn. Rõ ràng bên cạnh cô có một người đang ngủ. Còn là đàn ông! Nguyễn Minh Phù khiếp sợ, nửa ngồi dậy nhìn mình! Cũng may quần áo còn chỉnh tề. Khí vừa buông lỏng một nửa thì một đống ký ức xa lạ điên cuồng hiện lên trong đầu cô Cô đã xuyên qua rồi. Ba mẹ nguyên thân bị tố cáo, có lẽ nhận tin tức trước nên đã sớm an bài cho nguyên thân xuống nông thôn làm thanh niên tri thức. Nhưng mà ở nông thôn đâu phải dễ sống như vậy, không nói cái khác, chỉ việc nhà nông nặng nề thôi đã là cái hố với nguyên thân. Nếu không là trong tay có tiền, với số điểm công mà nguyên thân kiếm được thì đã sớm đói chết. Cuộc sống này đối với nguyên thân mà nói giống như nuốt Hoàng Liên. Nguyên thân thật sự chịu không nổi. Nghe xong thanh niên tri thức bên cạnh nói dự định tìm người gả đi, nguyên thân cũng tìm luôn. Người… ----Tất cả những thanh niên tri thức ở đó đều nhìn về phía Hồ Lệ Hồng.Hồ Lệ Hồng thấy Nguyễn Minh Phù nhìn sang mình thì không khỏi nhớ tới sự tàn nhẫn của cô khi đánh Từ Phán Đệ.Cơ thể yếu đuối của cô ta sẽ không thể chịu đựng được cái đánh của Nguyễn Minh Phù như vậy.Cô ta thức thời đáp lại: "Lúc tôi đang làm việc thì nghe được mấy bác gái trong thôn nói chuyện."Nguyễn Minh Phù biết điều đó.Những bà lão lớn tuổi trong thôn vô cùng thích buôn chuyện, thường xuyên tụ tập cùng nhau nói chuyện thị phi.Nguyễn Minh Phù rất hay trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện tầm phào ấy."Bọn họ nói gì?" Cô hỏi.Hồ Lệ Hồng nhìn Nguyễn Minh Phù với đôi mắt khó xử.Cô ta tuy là thích hóng hớt nhưng cũng chỉ tùy tiện góp một hai câu sau lưng người mà thôi.Lúc này lại bị yêu cầu nói ra trước mặt người ta nên Hồ Lệ Hồng coi như được mở rộng tầm mắt, trên đời này thế mà lại có những chuyện oái oăm như vậy."Cô có thể nói nhiều chuyện sau lưng tôi như vậy sao giờ lại câm điếc thế này?"Nguyễn Minh Phù tìm một chỗ ngồi xuống, chống tay nâng cằm nhìn Hồ Lệ Hồng.Ánh mặt trời chiếu lên người cô, khiến cô nổi bật như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc.Cả người cô như phát ra ánh sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn xinh đẹp, giờ lại thêm vài phần tươi sáng dưới ánh mặt trời.Hồ Lệ Hồng nuốt khan trong họng.Bình thường cô ta cho rằng người kia chỉ có tiếng là con hồ ly nhưng không ngờ Nguyễn Minh Phù lại đẹp đến vậy.Lúc này cô ta mới biết được cái gì gọi là mỹ nhân như hoa như ngọc."Hôm đó nhà họ Ngô tổ chức đám cưới, có người nhìn thấy cô và Tạ Duyên Chiêu lần lượt từ trong một căn phòng đi ra." Hồ Lệ Hồng dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Khoảng thời gian trước đó cô từng chạy tới đập chứa nước gặp anh ta, việc này cũng bị người khác bắt gặp."Hồ Lệ Hồng quá đáng thì chưa nói. Thế mà những bà cô nhiều chuyện kia mặn chay không kiêng, khi nói về mấy thứ bẩn thỉu họ lại hào hứng đến vậy.Chắc chắn những gì cô vừa nghe có không dưới mười phiên bản.Nguyễn Minh Phù nhíu mày.Cô có chút chột dạ, dù sao đúng là cô đã làm ra hai chuyện này.Nhưng mấy cái bọn họ nghĩ thì cô không làm.Thật quá thiệt thòi…Cô thậm chí còn chưa chạm tay mình vào những thứ bẩn thỉu thế mà lại bị người ta hắt cho một chậu nước bẩn thật lớn vào người.Từ Phán Đệ khinh khỉnh liếc một cái: "Làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, lại còn tỏ vẻ không biết có chuyện gì, da mặt cô cũng dày thật đấy.""Không dày bằng cô."Nguyễn Minh Phù cười cười khiến Từ Phán Đệ tức tới mức ngã xuống.

Chương 31: Chương 31