Tác giả:

---- Mùa hè năm 1975. Nguyễn Minh Phù vừa mở mắt liền phát hiện mình đang nằm trên một cái giường. Không đợi cô lấy lại tinh thần thì cảm nhận được bên cạnh có hơi ấm phả tới tiếng hô hấp đều đặn. Rõ ràng bên cạnh cô có một người đang ngủ. Còn là đàn ông! Nguyễn Minh Phù khiếp sợ, nửa ngồi dậy nhìn mình! Cũng may quần áo còn chỉnh tề. Khí vừa buông lỏng một nửa thì một đống ký ức xa lạ điên cuồng hiện lên trong đầu cô Cô đã xuyên qua rồi. Ba mẹ nguyên thân bị tố cáo, có lẽ nhận tin tức trước nên đã sớm an bài cho nguyên thân xuống nông thôn làm thanh niên tri thức. Nhưng mà ở nông thôn đâu phải dễ sống như vậy, không nói cái khác, chỉ việc nhà nông nặng nề thôi đã là cái hố với nguyên thân. Nếu không là trong tay có tiền, với số điểm công mà nguyên thân kiếm được thì đã sớm đói chết. Cuộc sống này đối với nguyên thân mà nói giống như nuốt Hoàng Liên. Nguyên thân thật sự chịu không nổi. Nghe xong thanh niên tri thức bên cạnh nói dự định tìm người gả đi, nguyên thân cũng tìm luôn. Người…

Chương 33: Chương 33

Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ Xinh Đẹp Làm TinhTác giả: Hổ Bì MiêuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng---- Mùa hè năm 1975. Nguyễn Minh Phù vừa mở mắt liền phát hiện mình đang nằm trên một cái giường. Không đợi cô lấy lại tinh thần thì cảm nhận được bên cạnh có hơi ấm phả tới tiếng hô hấp đều đặn. Rõ ràng bên cạnh cô có một người đang ngủ. Còn là đàn ông! Nguyễn Minh Phù khiếp sợ, nửa ngồi dậy nhìn mình! Cũng may quần áo còn chỉnh tề. Khí vừa buông lỏng một nửa thì một đống ký ức xa lạ điên cuồng hiện lên trong đầu cô Cô đã xuyên qua rồi. Ba mẹ nguyên thân bị tố cáo, có lẽ nhận tin tức trước nên đã sớm an bài cho nguyên thân xuống nông thôn làm thanh niên tri thức. Nhưng mà ở nông thôn đâu phải dễ sống như vậy, không nói cái khác, chỉ việc nhà nông nặng nề thôi đã là cái hố với nguyên thân. Nếu không là trong tay có tiền, với số điểm công mà nguyên thân kiếm được thì đã sớm đói chết. Cuộc sống này đối với nguyên thân mà nói giống như nuốt Hoàng Liên. Nguyên thân thật sự chịu không nổi. Nghe xong thanh niên tri thức bên cạnh nói dự định tìm người gả đi, nguyên thân cũng tìm luôn. Người… ----Cuối cùng vẫn là Tạ Duyên Chiêu - người đi theo đại đội trưởng ra tay.Anh dùng đôi tay và đôi chân dài của mình để kéo Nguyễn Minh Phù ra khỏi đám đông rồi lấy một cây gậy đập vào cửa.Nghe được tiếng vang lớn, đám đông hỗn loạn lúc này mới chịu dừng tay.Nguyễn Minh Phù bị Tạ Duyên Chiêu tóm lấy cũng không còn giãy giụa nữa.Người này thật tàn nhẫn.Cánh cửa này được làm bằng hai tấm ván chập lại, dày bằng bàn tay của cô vậy mà người này chỉ bằng một gậy đã đập vỡ.Cây gậy này mà giáng vào người thì chỉ còn nước… hướng về phía Tây đi thỉnh kinh.Tạ Duyên Chiêu nghiêm mặt nhìn những nữ thanh niên tri thức kia như nhìn đám binh nhãi mới vào doanh trại.Cô gái kia bị anh dọa sợ đến mức ngoan ngoãn nghe lời, còn đám nữ thanh niên tri thức lại càng không cần phải nói.Chu Hồng - người nhát gan nhất thì bám chặt lấy góc tường, ước gì có thể biến thành cục bùn dính lên đó.Sắc mặt Hứa Chư phức tạp nhìn anh chẳng buồn mở miệng.Quên đi, có Nguyễn "ớt cay" ở đây nên chắc lão Tạ hẳn là không đến mức quá côn đồ.Đại đội trưởng mặt mày tái nhợt.Nguyễn Minh Phù tới nơi này lâu như thế, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người này tức giận đến vậy.Từ Phán Đệ trợn mắt, ngồi bệt dưới đất khóc lóc: "Đại đội trưởng, đều là lỗi của Nguyễn Minh Phù.Cô ta không những đánh tôi mà còn lấy chậu rửa mặt đập tôi mấy cái."Cô ta đầu tóc rối bù, khuôn mặt lấm lem, trông như một mụ điên ngồi dưới đất làm trò vớ vẩn.Đại đội trưởng: "..."So với Từ Phán Đệ thì Nguyễn Minh Phù trông có vẻ đứng đắn hơn nhiều.Mái tóc rối bù không khiến cô bối rối mà trái lại càng khiến cô trông hiền hòa hơn."Mồm mép cô còn nói lời đê tiện thì tôi còn đánh nữa.""Đại đội trưởng, chú xem, ngay trước mặt chú mà cô ta vẫn còn dám hù dọa tôi."Từ Phán Đệ không bỏ qua cơ hội mà thêm dầu vào lửa:"Đại đội trưởng, tôi muốn tố cáo Nguyễn Minh Phù có quan hệ bất chính với nam giới."Đại đội trưởng: "...!Được rồi, nói lung tung cái gì thế.Suốt ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, chỉ nghe gió nghe mưa ở đâu ra.Nếu cô rảnh tới vậy thì đi nhặt phân cho tôi."Phiền muốn chết, thật đúng là đèn cạn dầu!Anh ta sẵn sàng tin thanh niên tri thức Nguyễn có quan hệ ***** với nam giới nhưng nếu đối phương là Tạ Duyên Chiêu thì hoàn toàn không có khả năng.Người khác không biết nhưng anh ta biết thân phận của Tạ Duyên Chiêu.Người ta ở trong quân đội có tiền đồ rất tốt mà thanh niên tri thức Nguyễn chính là thiên tiên trên đời, kể cả người bình thường cũng sẽ không làm ra loại chuyện tự hủy tiền đồ này.Từ Phán Đệ vẻ mặt khiếp sợ, nói: "Đại đội trưởng, vì sao anh phải bao che cho cô ta?""Cô nói cái gì, cô nói tôi bao che ai?"

----

Cuối cùng vẫn là Tạ Duyên Chiêu - người đi theo đại đội trưởng ra tay.

Anh dùng đôi tay và đôi chân dài của mình để kéo Nguyễn Minh Phù ra khỏi đám đông rồi lấy một cây gậy đập vào cửa.

Nghe được tiếng vang lớn, đám đông hỗn loạn lúc này mới chịu dừng tay.

Nguyễn Minh Phù bị Tạ Duyên Chiêu tóm lấy cũng không còn giãy giụa nữa.

Người này thật tàn nhẫn.

Cánh cửa này được làm bằng hai tấm ván chập lại, dày bằng bàn tay của cô vậy mà người này chỉ bằng một gậy đã đập vỡ.

Cây gậy này mà giáng vào người thì chỉ còn nước… hướng về phía Tây đi thỉnh kinh.

Tạ Duyên Chiêu nghiêm mặt nhìn những nữ thanh niên tri thức kia như nhìn đám binh nhãi mới vào doanh trại.

Cô gái kia bị anh dọa sợ đến mức ngoan ngoãn nghe lời, còn đám nữ thanh niên tri thức lại càng không cần phải nói.

Chu Hồng - người nhát gan nhất thì bám chặt lấy góc tường, ước gì có thể biến thành cục bùn dính lên đó.

Sắc mặt Hứa Chư phức tạp nhìn anh chẳng buồn mở miệng.

Quên đi, có Nguyễn "ớt cay" ở đây nên chắc lão Tạ hẳn là không đến mức quá côn đồ.

Đại đội trưởng mặt mày tái nhợt.

Nguyễn Minh Phù tới nơi này lâu như thế, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người này tức giận đến vậy.

Từ Phán Đệ trợn mắt, ngồi bệt dưới đất khóc lóc: "Đại đội trưởng, đều là lỗi của Nguyễn Minh Phù.

Cô ta không những đánh tôi mà còn lấy chậu rửa mặt đập tôi mấy cái."

Cô ta đầu tóc rối bù, khuôn mặt lấm lem, trông như một mụ điên ngồi dưới đất làm trò vớ vẩn.

Đại đội trưởng: "..."

So với Từ Phán Đệ thì Nguyễn Minh Phù trông có vẻ đứng đắn hơn nhiều.

Mái tóc rối bù không khiến cô bối rối mà trái lại càng khiến cô trông hiền hòa hơn.

"Mồm mép cô còn nói lời đê tiện thì tôi còn đánh nữa."

"Đại đội trưởng, chú xem, ngay trước mặt chú mà cô ta vẫn còn dám hù dọa tôi."

Từ Phán Đệ không bỏ qua cơ hội mà thêm dầu vào lửa:

"Đại đội trưởng, tôi muốn tố cáo Nguyễn Minh Phù có quan hệ bất chính với nam giới."

Đại đội trưởng: "...!Được rồi, nói lung tung cái gì thế.

Suốt ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, chỉ nghe gió nghe mưa ở đâu ra.

Nếu cô rảnh tới vậy thì đi nhặt phân cho tôi."

Phiền muốn chết, thật đúng là đèn cạn dầu!

Anh ta sẵn sàng tin thanh niên tri thức Nguyễn có quan hệ ***** với nam giới nhưng nếu đối phương là Tạ Duyên Chiêu thì hoàn toàn không có khả năng.

Người khác không biết nhưng anh ta biết thân phận của Tạ Duyên Chiêu.

Người ta ở trong quân đội có tiền đồ rất tốt mà thanh niên tri thức Nguyễn chính là thiên tiên trên đời, kể cả người bình thường cũng sẽ không làm ra loại chuyện tự hủy tiền đồ này.

Từ Phán Đệ vẻ mặt khiếp sợ, nói: "Đại đội trưởng, vì sao anh phải bao che cho cô ta?"

"Cô nói cái gì, cô nói tôi bao che ai?"

Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ Xinh Đẹp Làm TinhTác giả: Hổ Bì MiêuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng---- Mùa hè năm 1975. Nguyễn Minh Phù vừa mở mắt liền phát hiện mình đang nằm trên một cái giường. Không đợi cô lấy lại tinh thần thì cảm nhận được bên cạnh có hơi ấm phả tới tiếng hô hấp đều đặn. Rõ ràng bên cạnh cô có một người đang ngủ. Còn là đàn ông! Nguyễn Minh Phù khiếp sợ, nửa ngồi dậy nhìn mình! Cũng may quần áo còn chỉnh tề. Khí vừa buông lỏng một nửa thì một đống ký ức xa lạ điên cuồng hiện lên trong đầu cô Cô đã xuyên qua rồi. Ba mẹ nguyên thân bị tố cáo, có lẽ nhận tin tức trước nên đã sớm an bài cho nguyên thân xuống nông thôn làm thanh niên tri thức. Nhưng mà ở nông thôn đâu phải dễ sống như vậy, không nói cái khác, chỉ việc nhà nông nặng nề thôi đã là cái hố với nguyên thân. Nếu không là trong tay có tiền, với số điểm công mà nguyên thân kiếm được thì đã sớm đói chết. Cuộc sống này đối với nguyên thân mà nói giống như nuốt Hoàng Liên. Nguyên thân thật sự chịu không nổi. Nghe xong thanh niên tri thức bên cạnh nói dự định tìm người gả đi, nguyên thân cũng tìm luôn. Người… ----Cuối cùng vẫn là Tạ Duyên Chiêu - người đi theo đại đội trưởng ra tay.Anh dùng đôi tay và đôi chân dài của mình để kéo Nguyễn Minh Phù ra khỏi đám đông rồi lấy một cây gậy đập vào cửa.Nghe được tiếng vang lớn, đám đông hỗn loạn lúc này mới chịu dừng tay.Nguyễn Minh Phù bị Tạ Duyên Chiêu tóm lấy cũng không còn giãy giụa nữa.Người này thật tàn nhẫn.Cánh cửa này được làm bằng hai tấm ván chập lại, dày bằng bàn tay của cô vậy mà người này chỉ bằng một gậy đã đập vỡ.Cây gậy này mà giáng vào người thì chỉ còn nước… hướng về phía Tây đi thỉnh kinh.Tạ Duyên Chiêu nghiêm mặt nhìn những nữ thanh niên tri thức kia như nhìn đám binh nhãi mới vào doanh trại.Cô gái kia bị anh dọa sợ đến mức ngoan ngoãn nghe lời, còn đám nữ thanh niên tri thức lại càng không cần phải nói.Chu Hồng - người nhát gan nhất thì bám chặt lấy góc tường, ước gì có thể biến thành cục bùn dính lên đó.Sắc mặt Hứa Chư phức tạp nhìn anh chẳng buồn mở miệng.Quên đi, có Nguyễn "ớt cay" ở đây nên chắc lão Tạ hẳn là không đến mức quá côn đồ.Đại đội trưởng mặt mày tái nhợt.Nguyễn Minh Phù tới nơi này lâu như thế, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người này tức giận đến vậy.Từ Phán Đệ trợn mắt, ngồi bệt dưới đất khóc lóc: "Đại đội trưởng, đều là lỗi của Nguyễn Minh Phù.Cô ta không những đánh tôi mà còn lấy chậu rửa mặt đập tôi mấy cái."Cô ta đầu tóc rối bù, khuôn mặt lấm lem, trông như một mụ điên ngồi dưới đất làm trò vớ vẩn.Đại đội trưởng: "..."So với Từ Phán Đệ thì Nguyễn Minh Phù trông có vẻ đứng đắn hơn nhiều.Mái tóc rối bù không khiến cô bối rối mà trái lại càng khiến cô trông hiền hòa hơn."Mồm mép cô còn nói lời đê tiện thì tôi còn đánh nữa.""Đại đội trưởng, chú xem, ngay trước mặt chú mà cô ta vẫn còn dám hù dọa tôi."Từ Phán Đệ không bỏ qua cơ hội mà thêm dầu vào lửa:"Đại đội trưởng, tôi muốn tố cáo Nguyễn Minh Phù có quan hệ bất chính với nam giới."Đại đội trưởng: "...!Được rồi, nói lung tung cái gì thế.Suốt ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, chỉ nghe gió nghe mưa ở đâu ra.Nếu cô rảnh tới vậy thì đi nhặt phân cho tôi."Phiền muốn chết, thật đúng là đèn cạn dầu!Anh ta sẵn sàng tin thanh niên tri thức Nguyễn có quan hệ ***** với nam giới nhưng nếu đối phương là Tạ Duyên Chiêu thì hoàn toàn không có khả năng.Người khác không biết nhưng anh ta biết thân phận của Tạ Duyên Chiêu.Người ta ở trong quân đội có tiền đồ rất tốt mà thanh niên tri thức Nguyễn chính là thiên tiên trên đời, kể cả người bình thường cũng sẽ không làm ra loại chuyện tự hủy tiền đồ này.Từ Phán Đệ vẻ mặt khiếp sợ, nói: "Đại đội trưởng, vì sao anh phải bao che cho cô ta?""Cô nói cái gì, cô nói tôi bao che ai?"

Chương 33: Chương 33