Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Cuối năm 1976. Mùa đông ở Đại Tây Bắc vẫn luôn lạnh vô cùng. Trước ngày đông chí, suốt hơn nửa tháng, tuyết rơi không ngừng, làm toàn bộ chốn hoang dã đều được vùi chôn dưới những mảng tuyết lớn tạo thành một màu trắng xóa. Nông trường Hồng Tinh sở hữu diện tích đến hơn ngàn mẫu đất, nhưng đứng giữa một quãng đồng trống không như vậy thì nó cũng chỉ trông như một điểm chấm trắng đột nhiên điểm lên mà thôi. Nhan Hoan ngồi trên tàu lửa suốt một ngày một đêm, sau đó đổi phương tiện di chuyển thành ô tô, ngồi thêm nửa ngày nữa mới đến công xã Thanh Mộc. Nhan Hoan cầm theo thư giới thiệu đi tìm phòng đón khách của công xã để hỏi thăm có phương tiện nào để di chuyển đến nông trường Hồng Tinh hay không. Nhân viên đón khách của công xã Thanh Mộc nhìn thư giới thiệu trên tay một lát rồi lại nhìn cô gái nhỏ đứng trước mặt mình...!Mặc dù do thời tiết lạnh cho nên người đối diện che kín mít như một con gấu nhỏ với chiếc khăn quàng cổ bằng nhung rất to và cái mũ lông cừu,…
Chương 11: 11: Sắp Xếp 5
Thập Niên 70 Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Đến Nông TrườngTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Cuối năm 1976. Mùa đông ở Đại Tây Bắc vẫn luôn lạnh vô cùng. Trước ngày đông chí, suốt hơn nửa tháng, tuyết rơi không ngừng, làm toàn bộ chốn hoang dã đều được vùi chôn dưới những mảng tuyết lớn tạo thành một màu trắng xóa. Nông trường Hồng Tinh sở hữu diện tích đến hơn ngàn mẫu đất, nhưng đứng giữa một quãng đồng trống không như vậy thì nó cũng chỉ trông như một điểm chấm trắng đột nhiên điểm lên mà thôi. Nhan Hoan ngồi trên tàu lửa suốt một ngày một đêm, sau đó đổi phương tiện di chuyển thành ô tô, ngồi thêm nửa ngày nữa mới đến công xã Thanh Mộc. Nhan Hoan cầm theo thư giới thiệu đi tìm phòng đón khách của công xã để hỏi thăm có phương tiện nào để di chuyển đến nông trường Hồng Tinh hay không. Nhân viên đón khách của công xã Thanh Mộc nhìn thư giới thiệu trên tay một lát rồi lại nhìn cô gái nhỏ đứng trước mặt mình...!Mặc dù do thời tiết lạnh cho nên người đối diện che kín mít như một con gấu nhỏ với chiếc khăn quàng cổ bằng nhung rất to và cái mũ lông cừu,… Nhóm dịch: Thất Liên HoaBên tổ thực phẩm làm các loại dược thảo theo mùa hoặc các món đồ điểm tâm hoa cỏ, cũng có liên hệ với các dược viên bên kia, sư phó Châu và Nhan Đông Hà cũng có quen biết… Hơn nữa Nhan Hoan sinh ở nông trường, khi còn nhỏ cô cũng từng ở đây một khoảng thời gian, sư phó Châu cũng có một vài kí ức mơ hồ về cô, nhờ vào chút duyên cũ này nên muốn đưa cô vào tổ.Dù là sư phó Châu muốn cô vào tổ, nhưng ông cũng không có ý định thiên vị cô quá nhiều.Sau khi dẫn cô về thì mỗi ngày đều bảo cô đi theo giúp đỡ dì Nghiêm hái hoa, chọn hoa rửa hoa.Ngày đầu tiên dì Nghiêm thấy dáng vẻ gió thổi là bay, tay chân nhỏ nhắn của Nhan Hoan thì có hơi ghét bỏ.Nhưng sau khi bà dẫn cô đi làm việc trong đất tuyết nửa ngày thì phát hiện ra cô không hề yếu ớt chút nào, mà ngược lại như thể không cảm giác được cái lạnh, làm gì cũng rất chuyên tâm.Hơn nữa khả năng học hỏi của cô rất cao, làm việc ngay ngắn rõ ràng, chỉ qua một buổi sáng mà dáng vẻ của cô còn thành thạo hơn những người đã làm rất nhiều năm.Những bông hoa kia ở trong tay cô như có linh tính, rõ ràng là gãy đến mức sắp rơi rụng, mà trong nửa ngày đã có chuyển biến, từng cây từng cây chắc nịch, từng bông từng bông nở rộ.Sau khi chưng xong thì cũng không tàn chút nào, quả nhiên là khiến người khác bất ngờ.Hơn nữa cô cũng vô cùng lễ phép, lúc đi vào vườn hái hoa rửa hoa thì luôn nói với dì Nghiêm: “Dì à, cháu không sợ lạnh, dì cũng lớn tuổi rồi, những việc cực khổ như vậy, với cả rửa hoa nữa, cứ để cháu làm là được rồi.”Cô không hề nói khách sáo mà thực sự làm như vậy.Lúc mang hoa đến dòng suối nhỏ đóng tuyết để rửa hoa thì cô không hề cẩu thả, cũng không ăn bớt một chút nguyên vật liệu nào.Dì Nghiêm nhìn mà đau lòng.Mấy ngày tiếp theo, từ việc giật mình hoảng hốt, dì Nghiêm đã vô cùng yêu thích Nhan Hoan, ở trước mặt sư phó Châu, bà không ngừng khen ngợi Nhan Hoan.Từ lúc đầu những người trong tổ còn tò mò quan sát cô, hoặc là tới xem náo nhiệt cũng dần xem cô như bạn bè, tiếp nhận cô.Nhan Hoan cứ tạm thời sắp xếp như vậy ở trong nông trường.Sau khi sắp xếp lại thì cô nhớ tới sư phó Liêu và đội trưởng Triệu ở đội công trình đã cho cô đi nhờ xe đến nông trường.Gặp gỡ như vậy, có thể là có duyên.Sau khi bản tính của Nhan Hoan thức tỉnh thì việc yêu ghét của cô càng rõ ràng, mà ân oán càng rõ ràng hơn.Tuy rằng mấy người sư phó Liêu giúp cô là tiện tay thôi, nhưng đã giúp cô một việc rất lớn.Nếu không cô không biết mình phải vật vã ở công xã kia bao lâu, đi bằng xe gì, chắc chắn sẽ rất vất vả, nói không chừng còn có thể gặp phải nguy hiểm gì đó.Cho nên cô phải nghĩ cách trả món nợ ân tình kia.Chỉ là cô cũng không tiện tặng sư phó Liêu và đội trưởng Triệu cái gì đó.Cô đi hỏi thăm thì biết vợ và con sư phó Liêu đều đến chỗ đội công trình với ông thì mới này ra một chủ ý.Cô vừa vảo tổ thực phẩm mấy ngày, mặc dù chưa từng được trực tiếp làm bánh hoa mai.Nhưng cô vốn biết làm mấy món điểm tâm, xem người ta làm mấy lần vốn không làm khó được cô.Chờ đến ngày thứ bảy thì cô sẽ đến đội sinh hoạt mua một ít bột gạo, đậu đỏ, hoa mai tự hái, lại mua thêm vài bát đĩa cần thiết, lồng hấp, buổi chiều về lại điểm thanh niên trí thức, sáng hôm sau cô sẽ dùng phòng bếp chung đơn sơ hấp một lồng bánh hoa mai.Nhan Hoan bày một trận lớn như vậy từ sáng đến trưa thì đương nhiên người trong ký túc xá đều thấy được, cũng biết được cô đang làm gì.Chờ đến lúc bánh hấp xong thì cũng là lúc mọi người ăn cơm xong đến rửa bát đũa.Vương Thiến Thiến thăm dò nhìn qua thì sợ hãi, nói: “Nhan Hoan à, bánh này của em nhìn cũng đẹp quá rồi đấy.”.
Nhóm dịch: Thất Liên HoaBên tổ thực phẩm làm các loại dược thảo theo mùa hoặc các món đồ điểm tâm hoa cỏ, cũng có liên hệ với các dược viên bên kia, sư phó Châu và Nhan Đông Hà cũng có quen biết… Hơn nữa Nhan Hoan sinh ở nông trường, khi còn nhỏ cô cũng từng ở đây một khoảng thời gian, sư phó Châu cũng có một vài kí ức mơ hồ về cô, nhờ vào chút duyên cũ này nên muốn đưa cô vào tổ.Dù là sư phó Châu muốn cô vào tổ, nhưng ông cũng không có ý định thiên vị cô quá nhiều.
Sau khi dẫn cô về thì mỗi ngày đều bảo cô đi theo giúp đỡ dì Nghiêm hái hoa, chọn hoa rửa hoa.Ngày đầu tiên dì Nghiêm thấy dáng vẻ gió thổi là bay, tay chân nhỏ nhắn của Nhan Hoan thì có hơi ghét bỏ.
Nhưng sau khi bà dẫn cô đi làm việc trong đất tuyết nửa ngày thì phát hiện ra cô không hề yếu ớt chút nào, mà ngược lại như thể không cảm giác được cái lạnh, làm gì cũng rất chuyên tâm.
Hơn nữa khả năng học hỏi của cô rất cao, làm việc ngay ngắn rõ ràng, chỉ qua một buổi sáng mà dáng vẻ của cô còn thành thạo hơn những người đã làm rất nhiều năm.
Những bông hoa kia ở trong tay cô như có linh tính, rõ ràng là gãy đến mức sắp rơi rụng, mà trong nửa ngày đã có chuyển biến, từng cây từng cây chắc nịch, từng bông từng bông nở rộ.
Sau khi chưng xong thì cũng không tàn chút nào, quả nhiên là khiến người khác bất ngờ.Hơn nữa cô cũng vô cùng lễ phép, lúc đi vào vườn hái hoa rửa hoa thì luôn nói với dì Nghiêm: “Dì à, cháu không sợ lạnh, dì cũng lớn tuổi rồi, những việc cực khổ như vậy, với cả rửa hoa nữa, cứ để cháu làm là được rồi.”Cô không hề nói khách sáo mà thực sự làm như vậy.
Lúc mang hoa đến dòng suối nhỏ đóng tuyết để rửa hoa thì cô không hề cẩu thả, cũng không ăn bớt một chút nguyên vật liệu nào.
Dì Nghiêm nhìn mà đau lòng.Mấy ngày tiếp theo, từ việc giật mình hoảng hốt, dì Nghiêm đã vô cùng yêu thích Nhan Hoan, ở trước mặt sư phó Châu, bà không ngừng khen ngợi Nhan Hoan.Từ lúc đầu những người trong tổ còn tò mò quan sát cô, hoặc là tới xem náo nhiệt cũng dần xem cô như bạn bè, tiếp nhận cô.
Nhan Hoan cứ tạm thời sắp xếp như vậy ở trong nông trường.Sau khi sắp xếp lại thì cô nhớ tới sư phó Liêu và đội trưởng Triệu ở đội công trình đã cho cô đi nhờ xe đến nông trường.Gặp gỡ như vậy, có thể là có duyên.Sau khi bản tính của Nhan Hoan thức tỉnh thì việc yêu ghét của cô càng rõ ràng, mà ân oán càng rõ ràng hơn.
Tuy rằng mấy người sư phó Liêu giúp cô là tiện tay thôi, nhưng đã giúp cô một việc rất lớn.
Nếu không cô không biết mình phải vật vã ở công xã kia bao lâu, đi bằng xe gì, chắc chắn sẽ rất vất vả, nói không chừng còn có thể gặp phải nguy hiểm gì đó.
Cho nên cô phải nghĩ cách trả món nợ ân tình kia.Chỉ là cô cũng không tiện tặng sư phó Liêu và đội trưởng Triệu cái gì đó.
Cô đi hỏi thăm thì biết vợ và con sư phó Liêu đều đến chỗ đội công trình với ông thì mới này ra một chủ ý.Cô vừa vảo tổ thực phẩm mấy ngày, mặc dù chưa từng được trực tiếp làm bánh hoa mai.
Nhưng cô vốn biết làm mấy món điểm tâm, xem người ta làm mấy lần vốn không làm khó được cô.
Chờ đến ngày thứ bảy thì cô sẽ đến đội sinh hoạt mua một ít bột gạo, đậu đỏ, hoa mai tự hái, lại mua thêm vài bát đĩa cần thiết, lồng hấp, buổi chiều về lại điểm thanh niên trí thức, sáng hôm sau cô sẽ dùng phòng bếp chung đơn sơ hấp một lồng bánh hoa mai.Nhan Hoan bày một trận lớn như vậy từ sáng đến trưa thì đương nhiên người trong ký túc xá đều thấy được, cũng biết được cô đang làm gì.Chờ đến lúc bánh hấp xong thì cũng là lúc mọi người ăn cơm xong đến rửa bát đũa.Vương Thiến Thiến thăm dò nhìn qua thì sợ hãi, nói: “Nhan Hoan à, bánh này của em nhìn cũng đẹp quá rồi đấy.”.
Thập Niên 70 Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Đến Nông TrườngTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Cuối năm 1976. Mùa đông ở Đại Tây Bắc vẫn luôn lạnh vô cùng. Trước ngày đông chí, suốt hơn nửa tháng, tuyết rơi không ngừng, làm toàn bộ chốn hoang dã đều được vùi chôn dưới những mảng tuyết lớn tạo thành một màu trắng xóa. Nông trường Hồng Tinh sở hữu diện tích đến hơn ngàn mẫu đất, nhưng đứng giữa một quãng đồng trống không như vậy thì nó cũng chỉ trông như một điểm chấm trắng đột nhiên điểm lên mà thôi. Nhan Hoan ngồi trên tàu lửa suốt một ngày một đêm, sau đó đổi phương tiện di chuyển thành ô tô, ngồi thêm nửa ngày nữa mới đến công xã Thanh Mộc. Nhan Hoan cầm theo thư giới thiệu đi tìm phòng đón khách của công xã để hỏi thăm có phương tiện nào để di chuyển đến nông trường Hồng Tinh hay không. Nhân viên đón khách của công xã Thanh Mộc nhìn thư giới thiệu trên tay một lát rồi lại nhìn cô gái nhỏ đứng trước mặt mình...!Mặc dù do thời tiết lạnh cho nên người đối diện che kín mít như một con gấu nhỏ với chiếc khăn quàng cổ bằng nhung rất to và cái mũ lông cừu,… Nhóm dịch: Thất Liên HoaBên tổ thực phẩm làm các loại dược thảo theo mùa hoặc các món đồ điểm tâm hoa cỏ, cũng có liên hệ với các dược viên bên kia, sư phó Châu và Nhan Đông Hà cũng có quen biết… Hơn nữa Nhan Hoan sinh ở nông trường, khi còn nhỏ cô cũng từng ở đây một khoảng thời gian, sư phó Châu cũng có một vài kí ức mơ hồ về cô, nhờ vào chút duyên cũ này nên muốn đưa cô vào tổ.Dù là sư phó Châu muốn cô vào tổ, nhưng ông cũng không có ý định thiên vị cô quá nhiều.Sau khi dẫn cô về thì mỗi ngày đều bảo cô đi theo giúp đỡ dì Nghiêm hái hoa, chọn hoa rửa hoa.Ngày đầu tiên dì Nghiêm thấy dáng vẻ gió thổi là bay, tay chân nhỏ nhắn của Nhan Hoan thì có hơi ghét bỏ.Nhưng sau khi bà dẫn cô đi làm việc trong đất tuyết nửa ngày thì phát hiện ra cô không hề yếu ớt chút nào, mà ngược lại như thể không cảm giác được cái lạnh, làm gì cũng rất chuyên tâm.Hơn nữa khả năng học hỏi của cô rất cao, làm việc ngay ngắn rõ ràng, chỉ qua một buổi sáng mà dáng vẻ của cô còn thành thạo hơn những người đã làm rất nhiều năm.Những bông hoa kia ở trong tay cô như có linh tính, rõ ràng là gãy đến mức sắp rơi rụng, mà trong nửa ngày đã có chuyển biến, từng cây từng cây chắc nịch, từng bông từng bông nở rộ.Sau khi chưng xong thì cũng không tàn chút nào, quả nhiên là khiến người khác bất ngờ.Hơn nữa cô cũng vô cùng lễ phép, lúc đi vào vườn hái hoa rửa hoa thì luôn nói với dì Nghiêm: “Dì à, cháu không sợ lạnh, dì cũng lớn tuổi rồi, những việc cực khổ như vậy, với cả rửa hoa nữa, cứ để cháu làm là được rồi.”Cô không hề nói khách sáo mà thực sự làm như vậy.Lúc mang hoa đến dòng suối nhỏ đóng tuyết để rửa hoa thì cô không hề cẩu thả, cũng không ăn bớt một chút nguyên vật liệu nào.Dì Nghiêm nhìn mà đau lòng.Mấy ngày tiếp theo, từ việc giật mình hoảng hốt, dì Nghiêm đã vô cùng yêu thích Nhan Hoan, ở trước mặt sư phó Châu, bà không ngừng khen ngợi Nhan Hoan.Từ lúc đầu những người trong tổ còn tò mò quan sát cô, hoặc là tới xem náo nhiệt cũng dần xem cô như bạn bè, tiếp nhận cô.Nhan Hoan cứ tạm thời sắp xếp như vậy ở trong nông trường.Sau khi sắp xếp lại thì cô nhớ tới sư phó Liêu và đội trưởng Triệu ở đội công trình đã cho cô đi nhờ xe đến nông trường.Gặp gỡ như vậy, có thể là có duyên.Sau khi bản tính của Nhan Hoan thức tỉnh thì việc yêu ghét của cô càng rõ ràng, mà ân oán càng rõ ràng hơn.Tuy rằng mấy người sư phó Liêu giúp cô là tiện tay thôi, nhưng đã giúp cô một việc rất lớn.Nếu không cô không biết mình phải vật vã ở công xã kia bao lâu, đi bằng xe gì, chắc chắn sẽ rất vất vả, nói không chừng còn có thể gặp phải nguy hiểm gì đó.Cho nên cô phải nghĩ cách trả món nợ ân tình kia.Chỉ là cô cũng không tiện tặng sư phó Liêu và đội trưởng Triệu cái gì đó.Cô đi hỏi thăm thì biết vợ và con sư phó Liêu đều đến chỗ đội công trình với ông thì mới này ra một chủ ý.Cô vừa vảo tổ thực phẩm mấy ngày, mặc dù chưa từng được trực tiếp làm bánh hoa mai.Nhưng cô vốn biết làm mấy món điểm tâm, xem người ta làm mấy lần vốn không làm khó được cô.Chờ đến ngày thứ bảy thì cô sẽ đến đội sinh hoạt mua một ít bột gạo, đậu đỏ, hoa mai tự hái, lại mua thêm vài bát đĩa cần thiết, lồng hấp, buổi chiều về lại điểm thanh niên trí thức, sáng hôm sau cô sẽ dùng phòng bếp chung đơn sơ hấp một lồng bánh hoa mai.Nhan Hoan bày một trận lớn như vậy từ sáng đến trưa thì đương nhiên người trong ký túc xá đều thấy được, cũng biết được cô đang làm gì.Chờ đến lúc bánh hấp xong thì cũng là lúc mọi người ăn cơm xong đến rửa bát đũa.Vương Thiến Thiến thăm dò nhìn qua thì sợ hãi, nói: “Nhan Hoan à, bánh này của em nhìn cũng đẹp quá rồi đấy.”.