Nhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu…
Chương 11: 11: Rời Xa Nhà 3
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Nhóm dịch: Thất Liên HoaThấy cô mình tức giận, Trình Ninh kéo cánh tay bà, đổi chủ đề khác: “Cô, thật ra công việc con đã giao lại cho người khác, là một bạn học của con, bạn ấy cho con một nghìn đồng với một đống phiếu...!Có điều con không hề muốn mấy thứ này, đợi sau khi con xuống nông thôn, con sẽ trả lại cho anh ba, đó vốn là công việc của anh ấy.”Một nghìn đồng.Lương của bà một tháng được 30 đồng, một năm được 360 đồng, trừ chi phí ăn mặc, mỗi năm bà chỉ tiết kiệm được nhiều nhất là 100 đồng.Một nghìn đồng, bà sẽ phải tích góp trong vòng mười năm.Bà cụ nhà họ Kỷ không biết xấu hổ đòi hỏi, còn coi việc kết hôn như treo một củ cải lớn trước mặt cô, mà không hề xem củ cải kia có tốt hay không.Trình Tố Nhã giật mình.Thấy vẻ mặt hớn hở của cháu gái, bà cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không thể nói ra không đúng ở chỗ nào.Lưu Mẫn Phân vừa đi, trong đại viện lại có người khác đến hỏi thăm.Là thím Liêu.Con trai nhà họ Liêu – Liêu Thịnh là bạn thân của Hàn Đông Nguyên, khi Hàn Đông Nguyên xuống nông thôn, anh ấy cũng đi theo đến đại đội Thượng Hàn.Thầy Liêu là thợ nguội cấp sáu của xưởng máy móc.Thím Liêu cũng làm tại nhà ăn của xưởng.Nhà họ Liệu có ba người con, con cả con thứ đều đã đi làm, điều kiện gia đình cũng coi như là khá ổn.Thím Liêu mang một rổ đồ ăn tới.Có thịt muối, có cá và thịt bò phơi khô, còn có cả bánh bột ngô rắc hành, những thứ thường xuyên được gọi ở nhà ăn.Thím Liêu kéo tay Trình Ninh dặn dò: “Ninh Ninh, những thứ này cháu chia cho Thịnh Tử và Đông Nguyên một nửa, một nửa giữ lại ăn dần.Anh Thịnh Tử của cháu lăn lộn ở đó, cháu đến đó nhớ giúp thím để ý nó, gặp chuyện gì thì cứ bảo nó, nếu có ai bắt nạt cháu, cứ bảo anh Thịnh Tử và anh ba cháu, không ai có thể bắt nạt cháu nữa.”Liêu Thịnh xuống nông thôn, thím Liêu rất lo lắng.Lo cái đồ ngốc kia lại gây chuyện ở nông thôn, lo anh ấy có người trong lòng rồi cưới vợ dưới nông thôn....!Mấy năm xuống nông thôn, có không ít người kết hôn ở nông thôn, cháu trai mẹ bà cũng cưới một người ở đó.Không phải bà ấy không thích những cô gái nông thôn, nhưng nếu lấy vợ ở đó, có mấy người muốn quay lại thành phố?Vừa nghe tin Trình Ninh của nhà họ Hàn xuống nông thôn, trong lòng thím Liêu bỗng bừng sáng.Trình Ninh rất tốt.Bà ấy nhìn đứa nhỏ này từ bé đến lúc lớn lên, biết rõ cô là cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, tính tình hiền lành tốt bụng.Hơn nữa Trình Tố Nhã không có con, Trình Ninh chính là tim gan máu thịt của bà.Lần này Trình Ninh xuống nông thôn, chắc chắn cả ngày Trình Tố Nhã đều tìm trăm phương ngàn kế để đưa cô về.Nếu quan hệ giữa Thịnh Tử nhà họ và Trình Ninh tốt hơn, không phải sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ phải về?Tất nhiên không phải là bà ấy muốn mượn hết ánh sáng của nhà họ Hàn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thấy cô mình tức giận, Trình Ninh kéo cánh tay bà, đổi chủ đề khác: “Cô, thật ra công việc con đã giao lại cho người khác, là một bạn học của con, bạn ấy cho con một nghìn đồng với một đống phiếu...!Có điều con không hề muốn mấy thứ này, đợi sau khi con xuống nông thôn, con sẽ trả lại cho anh ba, đó vốn là công việc của anh ấy.”
Một nghìn đồng.
Lương của bà một tháng được 30 đồng, một năm được 360 đồng, trừ chi phí ăn mặc, mỗi năm bà chỉ tiết kiệm được nhiều nhất là 100 đồng.
Một nghìn đồng, bà sẽ phải tích góp trong vòng mười năm.
Bà cụ nhà họ Kỷ không biết xấu hổ đòi hỏi, còn coi việc kết hôn như treo một củ cải lớn trước mặt cô, mà không hề xem củ cải kia có tốt hay không.
Trình Tố Nhã giật mình.
Thấy vẻ mặt hớn hở của cháu gái, bà cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không thể nói ra không đúng ở chỗ nào.
Lưu Mẫn Phân vừa đi, trong đại viện lại có người khác đến hỏi thăm.
Là thím Liêu.
Con trai nhà họ Liêu – Liêu Thịnh là bạn thân của Hàn Đông Nguyên, khi Hàn Đông Nguyên xuống nông thôn, anh ấy cũng đi theo đến đại đội Thượng Hàn.
Thầy Liêu là thợ nguội cấp sáu của xưởng máy móc.
Thím Liêu cũng làm tại nhà ăn của xưởng.
Nhà họ Liệu có ba người con, con cả con thứ đều đã đi làm, điều kiện gia đình cũng coi như là khá ổn.
Thím Liêu mang một rổ đồ ăn tới.
Có thịt muối, có cá và thịt bò phơi khô, còn có cả bánh bột ngô rắc hành, những thứ thường xuyên được gọi ở nhà ăn.
Thím Liêu kéo tay Trình Ninh dặn dò: “Ninh Ninh, những thứ này cháu chia cho Thịnh Tử và Đông Nguyên một nửa, một nửa giữ lại ăn dần.
Anh Thịnh Tử của cháu lăn lộn ở đó, cháu đến đó nhớ giúp thím để ý nó, gặp chuyện gì thì cứ bảo nó, nếu có ai bắt nạt cháu, cứ bảo anh Thịnh Tử và anh ba cháu, không ai có thể bắt nạt cháu nữa.”
Liêu Thịnh xuống nông thôn, thím Liêu rất lo lắng.
Lo cái đồ ngốc kia lại gây chuyện ở nông thôn, lo anh ấy có người trong lòng rồi cưới vợ dưới nông thôn....!Mấy năm xuống nông thôn, có không ít người kết hôn ở nông thôn, cháu trai mẹ bà cũng cưới một người ở đó.
Không phải bà ấy không thích những cô gái nông thôn, nhưng nếu lấy vợ ở đó, có mấy người muốn quay lại thành phố?
Vừa nghe tin Trình Ninh của nhà họ Hàn xuống nông thôn, trong lòng thím Liêu bỗng bừng sáng.
Trình Ninh rất tốt.
Bà ấy nhìn đứa nhỏ này từ bé đến lúc lớn lên, biết rõ cô là cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, tính tình hiền lành tốt bụng.
Hơn nữa Trình Tố Nhã không có con, Trình Ninh chính là tim gan máu thịt của bà.
Lần này Trình Ninh xuống nông thôn, chắc chắn cả ngày Trình Tố Nhã đều tìm trăm phương ngàn kế để đưa cô về.
Nếu quan hệ giữa Thịnh Tử nhà họ và Trình Ninh tốt hơn, không phải sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ phải về?
Tất nhiên không phải là bà ấy muốn mượn hết ánh sáng của nhà họ Hàn.
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Nhóm dịch: Thất Liên HoaThấy cô mình tức giận, Trình Ninh kéo cánh tay bà, đổi chủ đề khác: “Cô, thật ra công việc con đã giao lại cho người khác, là một bạn học của con, bạn ấy cho con một nghìn đồng với một đống phiếu...!Có điều con không hề muốn mấy thứ này, đợi sau khi con xuống nông thôn, con sẽ trả lại cho anh ba, đó vốn là công việc của anh ấy.”Một nghìn đồng.Lương của bà một tháng được 30 đồng, một năm được 360 đồng, trừ chi phí ăn mặc, mỗi năm bà chỉ tiết kiệm được nhiều nhất là 100 đồng.Một nghìn đồng, bà sẽ phải tích góp trong vòng mười năm.Bà cụ nhà họ Kỷ không biết xấu hổ đòi hỏi, còn coi việc kết hôn như treo một củ cải lớn trước mặt cô, mà không hề xem củ cải kia có tốt hay không.Trình Tố Nhã giật mình.Thấy vẻ mặt hớn hở của cháu gái, bà cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không thể nói ra không đúng ở chỗ nào.Lưu Mẫn Phân vừa đi, trong đại viện lại có người khác đến hỏi thăm.Là thím Liêu.Con trai nhà họ Liêu – Liêu Thịnh là bạn thân của Hàn Đông Nguyên, khi Hàn Đông Nguyên xuống nông thôn, anh ấy cũng đi theo đến đại đội Thượng Hàn.Thầy Liêu là thợ nguội cấp sáu của xưởng máy móc.Thím Liêu cũng làm tại nhà ăn của xưởng.Nhà họ Liệu có ba người con, con cả con thứ đều đã đi làm, điều kiện gia đình cũng coi như là khá ổn.Thím Liêu mang một rổ đồ ăn tới.Có thịt muối, có cá và thịt bò phơi khô, còn có cả bánh bột ngô rắc hành, những thứ thường xuyên được gọi ở nhà ăn.Thím Liêu kéo tay Trình Ninh dặn dò: “Ninh Ninh, những thứ này cháu chia cho Thịnh Tử và Đông Nguyên một nửa, một nửa giữ lại ăn dần.Anh Thịnh Tử của cháu lăn lộn ở đó, cháu đến đó nhớ giúp thím để ý nó, gặp chuyện gì thì cứ bảo nó, nếu có ai bắt nạt cháu, cứ bảo anh Thịnh Tử và anh ba cháu, không ai có thể bắt nạt cháu nữa.”Liêu Thịnh xuống nông thôn, thím Liêu rất lo lắng.Lo cái đồ ngốc kia lại gây chuyện ở nông thôn, lo anh ấy có người trong lòng rồi cưới vợ dưới nông thôn....!Mấy năm xuống nông thôn, có không ít người kết hôn ở nông thôn, cháu trai mẹ bà cũng cưới một người ở đó.Không phải bà ấy không thích những cô gái nông thôn, nhưng nếu lấy vợ ở đó, có mấy người muốn quay lại thành phố?Vừa nghe tin Trình Ninh của nhà họ Hàn xuống nông thôn, trong lòng thím Liêu bỗng bừng sáng.Trình Ninh rất tốt.Bà ấy nhìn đứa nhỏ này từ bé đến lúc lớn lên, biết rõ cô là cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, tính tình hiền lành tốt bụng.Hơn nữa Trình Tố Nhã không có con, Trình Ninh chính là tim gan máu thịt của bà.Lần này Trình Ninh xuống nông thôn, chắc chắn cả ngày Trình Tố Nhã đều tìm trăm phương ngàn kế để đưa cô về.Nếu quan hệ giữa Thịnh Tử nhà họ và Trình Ninh tốt hơn, không phải sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ phải về?Tất nhiên không phải là bà ấy muốn mượn hết ánh sáng của nhà họ Hàn.