Nhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu…
Chương 18: 18: Đại Đội Thượng Hàn 1
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Nhóm dịch: Thất Liên HoaTrình Ninh ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, sau đó quay đầu nhìn những người khác: "Cậu ấy ngồi bên cạnh tôi, đổi hay không đổi có tác dụng gì?”Nói xong cô liền đi đến phía đối diện, mở miệng gọi một cô gái: “Thanh niên trí thức Mẫn, bên đó là đầu gió, cậu qua bên này đi, tôi mặc nhiều đồ, tôi đổi chỗ cho cậu.”Cố Cạnh Văn và Triệu Chi: !Triệu Chi hơi đỏ mặt.Mẫn Nhiên nhìn đây ngó kia, cô ấy vốn là một cô gái hoạt bát nhưng lúc này lại hơi do dự, lưỡng lự nói: “Không, không cần đâu, gió lớn như vậy, ai ngồi đầu gió mà không lạnh chứ?”Trình Ninh đứng dậy, kéo Mẫn Nhiên ngồi xuống nói: "Không sao, mình mặc nhiều quần áo lắm."Mấu chốt là cô muốn tìm cách tránh xa Cố Cạnh Văn và Triệu Chi.Nói xong, cô không quên quay đầu lại nói với Cố Cạnh Văn: “Thanh niên trí thức Cố, bạn Triệu là người trong lòng của anh, nếu sợ cậu ấy lạnh, thay vì chỉ nói mồm, anh lên ngồi phía trước che đi, hoặc trực tiếp ôm cậu ấy vào lòng cũng được.”Đầu Triệu Chi ong ong.Cố Cạnh Văn tức đến mức mặt xanh mét."Cô, cô là một cô gái, sao có thể nói những lời như vậy?"Cố Cạnh Văn trách cứ Trình Ninh.Nếu ở cái tuổi này của kiếp trước, Trình Ninh đương nhiên sẽ không nói ra lời nói kiểu này, nhưng sau mấy chục năm chìm trong bóng tối, chứng kiến bao nhiêu thay đổi của năm tháng, cùng người nhà họ Hàn xem rất nhiều phim truyền hình, Trình Ninh không quan tâm nữa.Hơn nữa, quan hệ giữa hai người vốn là như vậy.Làm như cô không thấy được động tác nhỏ trước đó?Cô liếc mắt, trực tiếp ngồi vào chỗ của Mẫn Nhiên, không thèm để ý đến bọn họ.Mẫn Nhiên thấy Trình Ninh mất kiên nhẫn với Triệu Chi và Cố Cạnh Văn nên cảm ơn cô, cười hì hì ngồi xuống, khoa trương nói: “Ôi trời, chỗ này ấm quá, Trình Ninh, cảm ơn cậu, lát nữa mình mời cậu ăn gì đó.”Sau đó quay đầu lại nói với Triệu Chi: "Thanh niên trí thức Triệu, chỗ này của cậu đáng ra phải ấm mới đúng, cậu không biết ngoài đầu gió lạnh đến mức nào đâu?”Triệu Chí: !Cô ta cảm thấy xấu hổ muốn chết.Lúc này, cô ta rất bực vì Trình Ninh và Mẫn Nhiên kết hợp lại bắt nạt mình, không giữ lại thể diện cho mình.Cô ta giận chó đánh mèo trách Cố Cạnh Văn đang yên đang lành lại mở miệng đòi nhường chỗ, song lại cúi đầu cắn môi không nói ra.Sau sóng gió trên máy kéo, mọi người đều yên tĩnh lại.Tất nhiên lí do chính là do quá lạnh.Ba tiếng sau máy kéo mới dừng lại, cả nhóm người đều lạnh đến cứng đờ, lúc nhảy xuống chân vẫn còn run rẩy.Ông tài xế già không quá ngạc nhiên, vẫn rất vui vẻ.Đây đều là những cậu ấm cô chiếu trong thành phố, các đại đội chắc sẽ đau đầu lắm đây.Ông dẫn cả nhóm vào nhà ăn của công xã.Nhà ăn nhỏ và tối, những chiếc bàn không được chắc chắn chìm trong bóng tối.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trình Ninh ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, sau đó quay đầu nhìn những người khác: "Cậu ấy ngồi bên cạnh tôi, đổi hay không đổi có tác dụng gì?”
Nói xong cô liền đi đến phía đối diện, mở miệng gọi một cô gái: “Thanh niên trí thức Mẫn, bên đó là đầu gió, cậu qua bên này đi, tôi mặc nhiều đồ, tôi đổi chỗ cho cậu.
”
Cố Cạnh Văn và Triệu Chi: !
Triệu Chi hơi đỏ mặt.
Mẫn Nhiên nhìn đây ngó kia, cô ấy vốn là một cô gái hoạt bát nhưng lúc này lại hơi do dự, lưỡng lự nói: “Không, không cần đâu, gió lớn như vậy, ai ngồi đầu gió mà không lạnh chứ?”
Trình Ninh đứng dậy, kéo Mẫn Nhiên ngồi xuống nói: "Không sao, mình mặc nhiều quần áo lắm.
"
Mấu chốt là cô muốn tìm cách tránh xa Cố Cạnh Văn và Triệu Chi.
Nói xong, cô không quên quay đầu lại nói với Cố Cạnh Văn: “Thanh niên trí thức Cố, bạn Triệu là người trong lòng của anh, nếu sợ cậu ấy lạnh, thay vì chỉ nói mồm, anh lên ngồi phía trước che đi, hoặc trực tiếp ôm cậu ấy vào lòng cũng được.
”
Đầu Triệu Chi ong ong.
Cố Cạnh Văn tức đến mức mặt xanh mét.
"Cô, cô là một cô gái, sao có thể nói những lời như vậy?"
Cố Cạnh Văn trách cứ Trình Ninh.
Nếu ở cái tuổi này của kiếp trước, Trình Ninh đương nhiên sẽ không nói ra lời nói kiểu này, nhưng sau mấy chục năm chìm trong bóng tối, chứng kiến bao nhiêu thay đổi của năm tháng, cùng người nhà họ Hàn xem rất nhiều phim truyền hình, Trình Ninh không quan tâm nữa.
Hơn nữa, quan hệ giữa hai người vốn là như vậy.
Làm như cô không thấy được động tác nhỏ trước đó?
Cô liếc mắt, trực tiếp ngồi vào chỗ của Mẫn Nhiên, không thèm để ý đến bọn họ.
Mẫn Nhiên thấy Trình Ninh mất kiên nhẫn với Triệu Chi và Cố Cạnh Văn nên cảm ơn cô, cười hì hì ngồi xuống, khoa trương nói: “Ôi trời, chỗ này ấm quá, Trình Ninh, cảm ơn cậu, lát nữa mình mời cậu ăn gì đó.
”
Sau đó quay đầu lại nói với Triệu Chi: "Thanh niên trí thức Triệu, chỗ này của cậu đáng ra phải ấm mới đúng, cậu không biết ngoài đầu gió lạnh đến mức nào đâu?”
Triệu Chí: !
Cô ta cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Lúc này, cô ta rất bực vì Trình Ninh và Mẫn Nhiên kết hợp lại bắt nạt mình, không giữ lại thể diện cho mình.
Cô ta giận chó đánh mèo trách Cố Cạnh Văn đang yên đang lành lại mở miệng đòi nhường chỗ, song lại cúi đầu cắn môi không nói ra.
Sau sóng gió trên máy kéo, mọi người đều yên tĩnh lại.
Tất nhiên lí do chính là do quá lạnh.
Ba tiếng sau máy kéo mới dừng lại, cả nhóm người đều lạnh đến cứng đờ, lúc nhảy xuống chân vẫn còn run rẩy.
Ông tài xế già không quá ngạc nhiên, vẫn rất vui vẻ.
Đây đều là những cậu ấm cô chiếu trong thành phố, các đại đội chắc sẽ đau đầu lắm đây.
Ông dẫn cả nhóm vào nhà ăn của công xã.
Nhà ăn nhỏ và tối, những chiếc bàn không được chắc chắn chìm trong bóng tối.
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Nhóm dịch: Thất Liên HoaTrình Ninh ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, sau đó quay đầu nhìn những người khác: "Cậu ấy ngồi bên cạnh tôi, đổi hay không đổi có tác dụng gì?”Nói xong cô liền đi đến phía đối diện, mở miệng gọi một cô gái: “Thanh niên trí thức Mẫn, bên đó là đầu gió, cậu qua bên này đi, tôi mặc nhiều đồ, tôi đổi chỗ cho cậu.”Cố Cạnh Văn và Triệu Chi: !Triệu Chi hơi đỏ mặt.Mẫn Nhiên nhìn đây ngó kia, cô ấy vốn là một cô gái hoạt bát nhưng lúc này lại hơi do dự, lưỡng lự nói: “Không, không cần đâu, gió lớn như vậy, ai ngồi đầu gió mà không lạnh chứ?”Trình Ninh đứng dậy, kéo Mẫn Nhiên ngồi xuống nói: "Không sao, mình mặc nhiều quần áo lắm."Mấu chốt là cô muốn tìm cách tránh xa Cố Cạnh Văn và Triệu Chi.Nói xong, cô không quên quay đầu lại nói với Cố Cạnh Văn: “Thanh niên trí thức Cố, bạn Triệu là người trong lòng của anh, nếu sợ cậu ấy lạnh, thay vì chỉ nói mồm, anh lên ngồi phía trước che đi, hoặc trực tiếp ôm cậu ấy vào lòng cũng được.”Đầu Triệu Chi ong ong.Cố Cạnh Văn tức đến mức mặt xanh mét."Cô, cô là một cô gái, sao có thể nói những lời như vậy?"Cố Cạnh Văn trách cứ Trình Ninh.Nếu ở cái tuổi này của kiếp trước, Trình Ninh đương nhiên sẽ không nói ra lời nói kiểu này, nhưng sau mấy chục năm chìm trong bóng tối, chứng kiến bao nhiêu thay đổi của năm tháng, cùng người nhà họ Hàn xem rất nhiều phim truyền hình, Trình Ninh không quan tâm nữa.Hơn nữa, quan hệ giữa hai người vốn là như vậy.Làm như cô không thấy được động tác nhỏ trước đó?Cô liếc mắt, trực tiếp ngồi vào chỗ của Mẫn Nhiên, không thèm để ý đến bọn họ.Mẫn Nhiên thấy Trình Ninh mất kiên nhẫn với Triệu Chi và Cố Cạnh Văn nên cảm ơn cô, cười hì hì ngồi xuống, khoa trương nói: “Ôi trời, chỗ này ấm quá, Trình Ninh, cảm ơn cậu, lát nữa mình mời cậu ăn gì đó.”Sau đó quay đầu lại nói với Triệu Chi: "Thanh niên trí thức Triệu, chỗ này của cậu đáng ra phải ấm mới đúng, cậu không biết ngoài đầu gió lạnh đến mức nào đâu?”Triệu Chí: !Cô ta cảm thấy xấu hổ muốn chết.Lúc này, cô ta rất bực vì Trình Ninh và Mẫn Nhiên kết hợp lại bắt nạt mình, không giữ lại thể diện cho mình.Cô ta giận chó đánh mèo trách Cố Cạnh Văn đang yên đang lành lại mở miệng đòi nhường chỗ, song lại cúi đầu cắn môi không nói ra.Sau sóng gió trên máy kéo, mọi người đều yên tĩnh lại.Tất nhiên lí do chính là do quá lạnh.Ba tiếng sau máy kéo mới dừng lại, cả nhóm người đều lạnh đến cứng đờ, lúc nhảy xuống chân vẫn còn run rẩy.Ông tài xế già không quá ngạc nhiên, vẫn rất vui vẻ.Đây đều là những cậu ấm cô chiếu trong thành phố, các đại đội chắc sẽ đau đầu lắm đây.Ông dẫn cả nhóm vào nhà ăn của công xã.Nhà ăn nhỏ và tối, những chiếc bàn không được chắc chắn chìm trong bóng tối.