Nhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu…
Chương 66: Chương 66
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Chỉ là mấy người Vương Hiểu Quyên, Hứa Đông Mai, Mã Đình Đình và Mẫn Nhiên đều vây quanh Trình Ninh, thỉnh thoảng hỏi một hai câu.Hỏi cô có biết xưởng sản xuất đồ tre gỗ sắp xếp cho thanh niên trí thức như thế nào không.Tất nhiên Trình Ninh không biết.Đến cả “Xưởng sản xuất đồ tre gỗ Thượng Hàn” cũng là lần đầu cô nghe thấy.Kiếp trước, ngoại trừ bà nội ngẫu nhiên nhắc tới thì không có người nào nói với cô về chuyện của Hàn Đông Nguyên.Rất nhiều chuyện của anh lúc về quê đều là cô nghe người khác ở nhà họ Hàn nói. Hay là nhiều năm sau, dựa vào những cuộc điện thoại của anh, nói mấy lời.Nhà xưởng này...Cô đăm chiêu nhìn tấm biển lớn “Xưởng sản xuất đồ tre gỗ Thượng Hàn” treo lên trên cây cột gỗ lớn ở cửa kho để gỗ. Nghe thấy Vương Hiểu Quyên hỏi mới phục hồi tinh thần, lắc đầu nói:“Thanh niên trí thức Hàn chưa từng nhắc với tôi. Tôi mới vừa biết như mấy người thôi."Triệu Chi vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh của Trình Ninh.Nghe được cô nói như vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.Quả nhiên Hàn Đông Nguyên cũng không chú ý tới “hàng xóm” đi ra cùng một đại viện với anh và đuổi theo anh tới đây.Cũng không quan tâm tới “hàng xóm” đuổi theo anh. Buổi chiều, Hàn Đông Nguyên nhận được ba bao tải rất to.Khi ấy anh còn ở kho để gỗ.Kế toán đại đội Lý Viễn Cường chạy tới thông báo, cười nói: “Đông Nguyên, trong nhà cậu có người gửi tới đây ba bao tải rất to, mỗi cái đều nặng như đá. Nên tôi giúp đỡ nâng lên xe bò về đại đội chúng ta. Bên trong sợ là có nhiều đồ ăn, cách một lớp bao da mà tôi vẫn ngửi được mùi"Ký túc xá của anh, Tôn Kiện và Chu Tiên Khai nghe được thì ngoái đầu lại, ánh mắt phát sáng.Gần đây, vì Trình Ninh tới, cô đưa cho Liêu Thịnh và Hàn Đông Nguyên nhiều đồ ăn khiến ký túc xá của bọn họ tạm biệt mỗi ngày chỉ ăn cháo ngô hoặc khoai hay bánh mỳ đen. Nhiều đồ cũng không thể đủ cho mấy người bọn họ ăn mỗi ngày.Tương thịt bò, tương cá đã sắp hết rồi. Vừa nghe nói là người nhà gửi ba bao tải lớn cho Hàn Đông Nguyên, không phải hai mắt phát sáng sao?Mí mắt Hàn Đông Nguyên chưa thèm nâng, nói với Lý Viễn Cường: “Được, cảm ơn kế toán Lý, xong việc tôi tới lấy.“Anh Nguyên, chúng em cùng giúp anh"Chu Tiên Khai dẫn đầu nịnh nọt.Hàn Đông Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười, giơ tay ra vỗ bả vai anh ấy.Vân Mộng Hạ VũXong việc, mấy người đi tới chuồng bò, mượn một con bò, kéo xe bò chở ba bao tải lớn kia về viện của thanh niên trí thức.Nhưng khi xe bò dừng lại, Hàn Đông Nguyên không xuống xe, nhìn ba người Liêu Thịnh, Tôn Kiện và Chu Tiên Khai mang bao tải to xuống thì nói: “Tôn Kiện, Tiên Khai, Thịnh Tử, mấy cậu giúp mang đồ này tới thẳng ký túc xá của thanh niên trí thức Trình, về sẽ cho mỗi người một hũ mắm khô"Nói xong thì hơi túm lấy dây cương của con bò già rồi vội vàng rời khỏi viện.Tôn Kiện và Chu Tiên Khai: “"“Nhanh lên!"Liêu Thịnh không hề ngạc nhiên nói: “Còn cho mấy người ít đồ ăn à? Đi, không biết chừng em gái Ninh Ninh còn hào phóng hơn.Ít nhất sẽ cho bọn họ kẹo bơ cứng thỏ trắng.Lại chỉ huy Tôn Kiện và Chu Tiên Khai: “Cẩn thận chút, đừng để va đập, cũng đừng có mà kéo. Đồ của nữ đồng chí quý giá nên đừng làm vỡ."Tôn Kiện và Chu Tiên Khai: Muốn chết!Mấy người cố gắng mang bao tải to tới ký túc xá của Trình Ninh, mùa đông nhưng mệt đến đầy mồ hôi.Vương Hiểu Quyên hỏi: “Đây là cái gì?"“Anh Nguyên đưa cho thanh niên trí thức Trình"Chu Tiên Khai tùy tiện nói: “Nói là người nhà anh Nguyên gửi tới, nhưng ai mà biết, cũng có thể là anh Nguyên đặc biệt mua ở thị trấn cho thanh niên trí thức Trình"Mọi người...Trình Ninh nhìn nhìn chữ “Hàn Đông Nguyên” bằng bút lông đen vô cùng lớn ở phía trên bao tải to, lại nhìn nhìn tờ đơn không dễ thấy chút nào buộc ở miệng túi, thở dài.
Chỉ là mấy người Vương Hiểu Quyên, Hứa Đông Mai, Mã Đình Đình và Mẫn Nhiên đều vây quanh Trình Ninh, thỉnh thoảng hỏi một hai câu.
Hỏi cô có biết xưởng sản xuất đồ tre gỗ sắp xếp cho thanh niên trí thức như thế nào không.
Tất nhiên Trình Ninh không biết.
Đến cả “Xưởng sản xuất đồ tre gỗ Thượng Hàn” cũng là lần đầu cô nghe thấy.
Kiếp trước, ngoại trừ bà nội ngẫu nhiên nhắc tới thì không có người nào nói với cô về chuyện của Hàn Đông Nguyên.
Rất nhiều chuyện của anh lúc về quê đều là cô nghe người khác ở nhà họ Hàn nói. Hay là nhiều năm sau, dựa vào những cuộc điện thoại của anh, nói mấy lời.
Nhà xưởng này...
Cô đăm chiêu nhìn tấm biển lớn “Xưởng sản xuất đồ tre gỗ Thượng Hàn” treo lên trên cây cột gỗ lớn ở cửa kho để gỗ. Nghe thấy Vương Hiểu Quyên hỏi mới phục hồi tinh thần, lắc đầu nói:“Thanh niên trí thức Hàn chưa từng nhắc với tôi. Tôi mới vừa biết như mấy người thôi."
Triệu Chi vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh của Trình Ninh.
Nghe được cô nói như vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên Hàn Đông Nguyên cũng không chú ý tới “hàng xóm” đi ra cùng một đại viện với anh và đuổi theo anh tới đây.
Cũng không quan tâm tới “hàng xóm” đuổi theo anh. Buổi chiều, Hàn Đông Nguyên nhận được ba bao tải rất to.
Khi ấy anh còn ở kho để gỗ.
Kế toán đại đội Lý Viễn Cường chạy tới thông báo, cười nói: “Đông Nguyên, trong nhà cậu có người gửi tới đây ba bao tải rất to, mỗi cái đều nặng như đá. Nên tôi giúp đỡ nâng lên xe bò về đại đội chúng ta. Bên trong sợ là có nhiều đồ ăn, cách một lớp bao da mà tôi vẫn ngửi được mùi"
Ký túc xá của anh, Tôn Kiện và Chu Tiên Khai nghe được thì ngoái đầu lại, ánh mắt phát sáng.
Gần đây, vì Trình Ninh tới, cô đưa cho Liêu Thịnh và Hàn Đông Nguyên nhiều đồ ăn khiến ký túc xá của bọn họ tạm biệt mỗi ngày chỉ ăn cháo ngô hoặc khoai hay bánh mỳ đen. Nhiều đồ cũng không thể đủ cho mấy người bọn họ ăn mỗi ngày.
Tương thịt bò, tương cá đã sắp hết rồi. Vừa nghe nói là người nhà gửi ba bao tải lớn cho Hàn Đông Nguyên, không phải hai mắt phát sáng sao?
Mí mắt Hàn Đông Nguyên chưa thèm nâng, nói với Lý Viễn Cường: “Được, cảm ơn kế toán Lý, xong việc tôi tới lấy.
“Anh Nguyên, chúng em cùng giúp anh"
Chu Tiên Khai dẫn đầu nịnh nọt.
Hàn Đông Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười, giơ tay ra vỗ bả vai anh ấy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Xong việc, mấy người đi tới chuồng bò, mượn một con bò, kéo xe bò chở ba bao tải lớn kia về viện của thanh niên trí thức.
Nhưng khi xe bò dừng lại, Hàn Đông Nguyên không xuống xe, nhìn ba người Liêu Thịnh, Tôn Kiện và Chu Tiên Khai mang bao tải to xuống thì nói: “Tôn Kiện, Tiên Khai, Thịnh Tử, mấy cậu giúp mang đồ này tới thẳng ký túc xá của thanh niên trí thức Trình, về sẽ cho mỗi người một hũ mắm khô"
Nói xong thì hơi túm lấy dây cương của con bò già rồi vội vàng rời khỏi viện.
Tôn Kiện và Chu Tiên Khai: “"
“Nhanh lên!"
Liêu Thịnh không hề ngạc nhiên nói: “Còn cho mấy người ít đồ ăn à? Đi, không biết chừng em gái Ninh Ninh còn hào phóng hơn.
Ít nhất sẽ cho bọn họ kẹo bơ cứng thỏ trắng.
Lại chỉ huy Tôn Kiện và Chu Tiên Khai: “Cẩn thận chút, đừng để va đập, cũng đừng có mà kéo. Đồ của nữ đồng chí quý giá nên đừng làm vỡ."
Tôn Kiện và Chu Tiên Khai: Muốn chết!
Mấy người cố gắng mang bao tải to tới ký túc xá của Trình Ninh, mùa đông nhưng mệt đến đầy mồ hôi.
Vương Hiểu Quyên hỏi: “Đây là cái gì?"
“Anh Nguyên đưa cho thanh niên trí thức Trình"
Chu Tiên Khai tùy tiện nói: “Nói là người nhà anh Nguyên gửi tới, nhưng ai mà biết, cũng có thể là anh Nguyên đặc biệt mua ở thị trấn cho thanh niên trí thức Trình"
Mọi người...
Trình Ninh nhìn nhìn chữ “Hàn Đông Nguyên” bằng bút lông đen vô cùng lớn ở phía trên bao tải to, lại nhìn nhìn tờ đơn không dễ thấy chút nào buộc ở miệng túi, thở dài.
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Chỉ là mấy người Vương Hiểu Quyên, Hứa Đông Mai, Mã Đình Đình và Mẫn Nhiên đều vây quanh Trình Ninh, thỉnh thoảng hỏi một hai câu.Hỏi cô có biết xưởng sản xuất đồ tre gỗ sắp xếp cho thanh niên trí thức như thế nào không.Tất nhiên Trình Ninh không biết.Đến cả “Xưởng sản xuất đồ tre gỗ Thượng Hàn” cũng là lần đầu cô nghe thấy.Kiếp trước, ngoại trừ bà nội ngẫu nhiên nhắc tới thì không có người nào nói với cô về chuyện của Hàn Đông Nguyên.Rất nhiều chuyện của anh lúc về quê đều là cô nghe người khác ở nhà họ Hàn nói. Hay là nhiều năm sau, dựa vào những cuộc điện thoại của anh, nói mấy lời.Nhà xưởng này...Cô đăm chiêu nhìn tấm biển lớn “Xưởng sản xuất đồ tre gỗ Thượng Hàn” treo lên trên cây cột gỗ lớn ở cửa kho để gỗ. Nghe thấy Vương Hiểu Quyên hỏi mới phục hồi tinh thần, lắc đầu nói:“Thanh niên trí thức Hàn chưa từng nhắc với tôi. Tôi mới vừa biết như mấy người thôi."Triệu Chi vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh của Trình Ninh.Nghe được cô nói như vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.Quả nhiên Hàn Đông Nguyên cũng không chú ý tới “hàng xóm” đi ra cùng một đại viện với anh và đuổi theo anh tới đây.Cũng không quan tâm tới “hàng xóm” đuổi theo anh. Buổi chiều, Hàn Đông Nguyên nhận được ba bao tải rất to.Khi ấy anh còn ở kho để gỗ.Kế toán đại đội Lý Viễn Cường chạy tới thông báo, cười nói: “Đông Nguyên, trong nhà cậu có người gửi tới đây ba bao tải rất to, mỗi cái đều nặng như đá. Nên tôi giúp đỡ nâng lên xe bò về đại đội chúng ta. Bên trong sợ là có nhiều đồ ăn, cách một lớp bao da mà tôi vẫn ngửi được mùi"Ký túc xá của anh, Tôn Kiện và Chu Tiên Khai nghe được thì ngoái đầu lại, ánh mắt phát sáng.Gần đây, vì Trình Ninh tới, cô đưa cho Liêu Thịnh và Hàn Đông Nguyên nhiều đồ ăn khiến ký túc xá của bọn họ tạm biệt mỗi ngày chỉ ăn cháo ngô hoặc khoai hay bánh mỳ đen. Nhiều đồ cũng không thể đủ cho mấy người bọn họ ăn mỗi ngày.Tương thịt bò, tương cá đã sắp hết rồi. Vừa nghe nói là người nhà gửi ba bao tải lớn cho Hàn Đông Nguyên, không phải hai mắt phát sáng sao?Mí mắt Hàn Đông Nguyên chưa thèm nâng, nói với Lý Viễn Cường: “Được, cảm ơn kế toán Lý, xong việc tôi tới lấy.“Anh Nguyên, chúng em cùng giúp anh"Chu Tiên Khai dẫn đầu nịnh nọt.Hàn Đông Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười, giơ tay ra vỗ bả vai anh ấy.Vân Mộng Hạ VũXong việc, mấy người đi tới chuồng bò, mượn một con bò, kéo xe bò chở ba bao tải lớn kia về viện của thanh niên trí thức.Nhưng khi xe bò dừng lại, Hàn Đông Nguyên không xuống xe, nhìn ba người Liêu Thịnh, Tôn Kiện và Chu Tiên Khai mang bao tải to xuống thì nói: “Tôn Kiện, Tiên Khai, Thịnh Tử, mấy cậu giúp mang đồ này tới thẳng ký túc xá của thanh niên trí thức Trình, về sẽ cho mỗi người một hũ mắm khô"Nói xong thì hơi túm lấy dây cương của con bò già rồi vội vàng rời khỏi viện.Tôn Kiện và Chu Tiên Khai: “"“Nhanh lên!"Liêu Thịnh không hề ngạc nhiên nói: “Còn cho mấy người ít đồ ăn à? Đi, không biết chừng em gái Ninh Ninh còn hào phóng hơn.Ít nhất sẽ cho bọn họ kẹo bơ cứng thỏ trắng.Lại chỉ huy Tôn Kiện và Chu Tiên Khai: “Cẩn thận chút, đừng để va đập, cũng đừng có mà kéo. Đồ của nữ đồng chí quý giá nên đừng làm vỡ."Tôn Kiện và Chu Tiên Khai: Muốn chết!Mấy người cố gắng mang bao tải to tới ký túc xá của Trình Ninh, mùa đông nhưng mệt đến đầy mồ hôi.Vương Hiểu Quyên hỏi: “Đây là cái gì?"“Anh Nguyên đưa cho thanh niên trí thức Trình"Chu Tiên Khai tùy tiện nói: “Nói là người nhà anh Nguyên gửi tới, nhưng ai mà biết, cũng có thể là anh Nguyên đặc biệt mua ở thị trấn cho thanh niên trí thức Trình"Mọi người...Trình Ninh nhìn nhìn chữ “Hàn Đông Nguyên” bằng bút lông đen vô cùng lớn ở phía trên bao tải to, lại nhìn nhìn tờ đơn không dễ thấy chút nào buộc ở miệng túi, thở dài.