Tác giả:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu…

Chương 77: Chương 77

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Cô liếc mắt nhìn xung quanh ký túc xá của anh một cái, thấy trên bàn anh hai ngày trước có đặt đồ trong giỏ đan bằng liễu gai bèn đi qua lấy, nói với anh:“Em không biết làm nghề mộc, nhưng trước khi đến đặc biệt hỏi thăm tình hình ở chỗ bà nội, biết người dân ở đây thường tự đan sọt vặn dây thừng, đặc biệt học với người khác cách đan loại giỏ nhỏ này, còn tìm một số sách về chủ đề này. Mặc dù không thành thạo nhưng thắng ở chỗ làm khéo. Vốn dĩ em muốn nói kỹ thuật đan sọt, vặn dây thừng của em chắc chắn không bằng người dân, nhưng có thể tận dụng những cái khéo léo đấy làm ra đồ đẹp tinh xảo, như vậy có thể bán trên núi. Những cái đấy em cũng sắp xếp ra nhé. Chúng ta tập trung vào nghề mộc trước, đợi nghề mộc đi vào quỹ đạo, chúng ta cũng mời một thầy dạy đến dạy người dân đan giỏ đẹp hơn, thế nào?"Những lời này thật ra là cô được kiếp sau gợi ý.Nhà bếp của Hàn Đông Nguyên ở kiếp sau còn có cả một bộ đồ dùng nhà bếp bằng gỗ rất đẹp.Lúc đó người ta chẳng hề thích những đồ dùng nhựa mà mọi người cho là thời thượng bây giờ, mà tôn sùng đồ tự nhiên bảo vệ môi trường.Lúc cô nói, đồng tử vô cùng sáng ngời, ánh sáng chiếu vào mặt quả thực chói mắt.Hàn Đông Nguyên trái lại không ngờ hoá ra cô xuống nông thôn chẳng hề là vì kích động.Vậy mà thật sự đã chuẩn bị rất nhiều.Nhưng mà cũng phải, anh nhớ hồi nhỏ cô là như vậy. Đồ lúc nào cũng được cô sắp xếp đến mức ngay ngắn, gọn gàng ngăn nắp.Rõ ràng quần áo, giày giống với người khác nhưng mặc lên người cô lúc nào cũng tinh xảo đẹp hơn những người khác.Hồi đó anh chê chướng mắt, không nhịn được mà đi làm cho hỏng...Hàn Đông Nguyên quay mặt, đẩy tài liệu trên bàn đến trước mặt cô, nói: “Được, vậy cô cầm đi sắp xếp đi, làm theo ý tưởng của cô. Nhanh chóng, hai ngày nữa thầy dạy thợ mộc qua đây, để ông ấy có định hướng dạy những cái đó."Trình Ninh trái lại không ngờ chuyện sẽ dễ dàng như vậy.Cô nào biết trước khi cô đến, Hàn Đông Nguyên đã chuẩn bị những tài liệu này xong xuôi hết, vốn dĩ là định nhét cho cô làm.Cô vô cùng vui vẻ, đồng ý rồi sắp xếp tài liệu trên bàn ôm vào trong lòng.Hàn Đông Nguyên thấy cô bận rộn, im lặng một lúc lại nói: “Đúng rồi, chuyện này khá gấp. Mấy hôm nay cô không cần đi làm, làm cái này thôi, tôi sẽ nói một tiếng với bên đại đội trưởng"Dừng một chút lại nói: “Sau này cũng không cần đi làm với mọi người ở xưởng gỗ, chỉ cần làm công việc nhà máy, công điểm tôi sẽ tính cho cô"Trình Ninh không ngờ tiến triển thần tốc như vậy.Đột nhiên cô nghĩ đến Triệu Chi đi ra khỏi ký túc xá của anh trước đó.Triệu Chi tìm anh làm cái gì?Vân Mộng Hạ VũBây giờ Triệu Chi còn đang cùng Cố Cạnh Văn yêu nhau nữa đấy, lúc này không thể tìm anh nói chuyện tình cảm được, vậy là vì chuyện công việc rồi nhỉ?Bình thường mà nói, có thể giúp đỡ chuyện nhà máy thì ai mà vui vẻ làm việc nhà nông chứ?Cô không nhịn được hỏi anh: “Vậy còn Triệu Chi? Cũng giống em, sau này làm việc cùng anh hả?"Hàn Đông Nguyên nhìn cô, có lẽ là không ngờ cô sẽ đột nhiên nhắc tới Triệu Chi.Cô quan tâm cái này để làm gì?Còn nữa, anh làm gì bảo Triệu Chi làm việc cùng anh?Có bệnh à?Nhưng mà lời nói ra khỏi miệng là: “Cô quan tâm cô ta làm gì?"Trình Ninh mím môi.Cô cũng không muốn quan tâm hoa đào của anh.Loại chuyện này ai thèm quan tâm?Cô cũng đâu phải bà tám.Nhưng mà cô không thể không quan tâm anh.Không thể không chịu trách nhiệm cho cánh tay kia còn có thời gian vào tù sau này của anh.Cô thở dài, có hơi bất đắc dĩ, làm ra vẻ thành khẩn hỏi anh: “Anh bảo cậu ấy làm cái gì?"

Cô liếc mắt nhìn xung quanh ký túc xá của anh một cái, thấy trên bàn anh hai ngày trước có đặt đồ trong giỏ đan bằng liễu gai bèn đi qua lấy, nói với anh:

“Em không biết làm nghề mộc, nhưng trước khi đến đặc biệt hỏi thăm tình hình ở chỗ bà nội, biết người dân ở đây thường tự đan sọt vặn dây thừng, đặc biệt học với người khác cách đan loại giỏ nhỏ này, còn tìm một số sách về chủ đề này. Mặc dù không thành thạo nhưng thắng ở chỗ làm khéo. Vốn dĩ em muốn nói kỹ thuật đan sọt, vặn dây thừng của em chắc chắn không bằng người dân, nhưng có thể tận dụng những cái khéo léo đấy làm ra đồ đẹp tinh xảo, như vậy có thể bán trên núi. Những cái đấy em cũng sắp xếp ra nhé. Chúng ta tập trung vào nghề mộc trước, đợi nghề mộc đi vào quỹ đạo, chúng ta cũng mời một thầy dạy đến dạy người dân đan giỏ đẹp hơn, thế nào?"

Những lời này thật ra là cô được kiếp sau gợi ý.

Nhà bếp của Hàn Đông Nguyên ở kiếp sau còn có cả một bộ đồ dùng nhà bếp bằng gỗ rất đẹp.

Lúc đó người ta chẳng hề thích những đồ dùng nhựa mà mọi người cho là thời thượng bây giờ, mà tôn sùng đồ tự nhiên bảo vệ môi trường.

Lúc cô nói, đồng tử vô cùng sáng ngời, ánh sáng chiếu vào mặt quả thực chói mắt.

Hàn Đông Nguyên trái lại không ngờ hoá ra cô xuống nông thôn chẳng hề là vì kích động.

Vậy mà thật sự đã chuẩn bị rất nhiều.

Nhưng mà cũng phải, anh nhớ hồi nhỏ cô là như vậy. Đồ lúc nào cũng được cô sắp xếp đến mức ngay ngắn, gọn gàng ngăn nắp.

Rõ ràng quần áo, giày giống với người khác nhưng mặc lên người cô lúc nào cũng tinh xảo đẹp hơn những người khác.

Hồi đó anh chê chướng mắt, không nhịn được mà đi làm cho hỏng...

Hàn Đông Nguyên quay mặt, đẩy tài liệu trên bàn đến trước mặt cô, nói: “Được, vậy cô cầm đi sắp xếp đi, làm theo ý tưởng của cô. Nhanh chóng, hai ngày nữa thầy dạy thợ mộc qua đây, để ông ấy có định hướng dạy những cái đó."

Trình Ninh trái lại không ngờ chuyện sẽ dễ dàng như vậy.

Cô nào biết trước khi cô đến, Hàn Đông Nguyên đã chuẩn bị những tài liệu này xong xuôi hết, vốn dĩ là định nhét cho cô làm.

Cô vô cùng vui vẻ, đồng ý rồi sắp xếp tài liệu trên bàn ôm vào trong lòng.

Hàn Đông Nguyên thấy cô bận rộn, im lặng một lúc lại nói: “Đúng rồi, chuyện này khá gấp. Mấy hôm nay cô không cần đi làm, làm cái này thôi, tôi sẽ nói một tiếng với bên đại đội trưởng"

Dừng một chút lại nói: “Sau này cũng không cần đi làm với mọi người ở xưởng gỗ, chỉ cần làm công việc nhà máy, công điểm tôi sẽ tính cho cô"

Trình Ninh không ngờ tiến triển thần tốc như vậy.

Đột nhiên cô nghĩ đến Triệu Chi đi ra khỏi ký túc xá của anh trước đó.

Triệu Chi tìm anh làm cái gì?

Vân Mộng Hạ Vũ

Bây giờ Triệu Chi còn đang cùng Cố Cạnh Văn yêu nhau nữa đấy, lúc này không thể tìm anh nói chuyện tình cảm được, vậy là vì chuyện công việc rồi nhỉ?

Bình thường mà nói, có thể giúp đỡ chuyện nhà máy thì ai mà vui vẻ làm việc nhà nông chứ?

Cô không nhịn được hỏi anh: “Vậy còn Triệu Chi? Cũng giống em, sau này làm việc cùng anh hả?"

Hàn Đông Nguyên nhìn cô, có lẽ là không ngờ cô sẽ đột nhiên nhắc tới Triệu Chi.

Cô quan tâm cái này để làm gì?

Còn nữa, anh làm gì bảo Triệu Chi làm việc cùng anh?

Có bệnh à?

Nhưng mà lời nói ra khỏi miệng là: “Cô quan tâm cô ta làm gì?"

Trình Ninh mím môi.

Cô cũng không muốn quan tâm hoa đào của anh.

Loại chuyện này ai thèm quan tâm?

Cô cũng đâu phải bà tám.

Nhưng mà cô không thể không quan tâm anh.

Không thể không chịu trách nhiệm cho cánh tay kia còn có thời gian vào tù sau này của anh.

Cô thở dài, có hơi bất đắc dĩ, làm ra vẻ thành khẩn hỏi anh: “Anh bảo cậu ấy làm cái gì?"

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Cô liếc mắt nhìn xung quanh ký túc xá của anh một cái, thấy trên bàn anh hai ngày trước có đặt đồ trong giỏ đan bằng liễu gai bèn đi qua lấy, nói với anh:“Em không biết làm nghề mộc, nhưng trước khi đến đặc biệt hỏi thăm tình hình ở chỗ bà nội, biết người dân ở đây thường tự đan sọt vặn dây thừng, đặc biệt học với người khác cách đan loại giỏ nhỏ này, còn tìm một số sách về chủ đề này. Mặc dù không thành thạo nhưng thắng ở chỗ làm khéo. Vốn dĩ em muốn nói kỹ thuật đan sọt, vặn dây thừng của em chắc chắn không bằng người dân, nhưng có thể tận dụng những cái khéo léo đấy làm ra đồ đẹp tinh xảo, như vậy có thể bán trên núi. Những cái đấy em cũng sắp xếp ra nhé. Chúng ta tập trung vào nghề mộc trước, đợi nghề mộc đi vào quỹ đạo, chúng ta cũng mời một thầy dạy đến dạy người dân đan giỏ đẹp hơn, thế nào?"Những lời này thật ra là cô được kiếp sau gợi ý.Nhà bếp của Hàn Đông Nguyên ở kiếp sau còn có cả một bộ đồ dùng nhà bếp bằng gỗ rất đẹp.Lúc đó người ta chẳng hề thích những đồ dùng nhựa mà mọi người cho là thời thượng bây giờ, mà tôn sùng đồ tự nhiên bảo vệ môi trường.Lúc cô nói, đồng tử vô cùng sáng ngời, ánh sáng chiếu vào mặt quả thực chói mắt.Hàn Đông Nguyên trái lại không ngờ hoá ra cô xuống nông thôn chẳng hề là vì kích động.Vậy mà thật sự đã chuẩn bị rất nhiều.Nhưng mà cũng phải, anh nhớ hồi nhỏ cô là như vậy. Đồ lúc nào cũng được cô sắp xếp đến mức ngay ngắn, gọn gàng ngăn nắp.Rõ ràng quần áo, giày giống với người khác nhưng mặc lên người cô lúc nào cũng tinh xảo đẹp hơn những người khác.Hồi đó anh chê chướng mắt, không nhịn được mà đi làm cho hỏng...Hàn Đông Nguyên quay mặt, đẩy tài liệu trên bàn đến trước mặt cô, nói: “Được, vậy cô cầm đi sắp xếp đi, làm theo ý tưởng của cô. Nhanh chóng, hai ngày nữa thầy dạy thợ mộc qua đây, để ông ấy có định hướng dạy những cái đó."Trình Ninh trái lại không ngờ chuyện sẽ dễ dàng như vậy.Cô nào biết trước khi cô đến, Hàn Đông Nguyên đã chuẩn bị những tài liệu này xong xuôi hết, vốn dĩ là định nhét cho cô làm.Cô vô cùng vui vẻ, đồng ý rồi sắp xếp tài liệu trên bàn ôm vào trong lòng.Hàn Đông Nguyên thấy cô bận rộn, im lặng một lúc lại nói: “Đúng rồi, chuyện này khá gấp. Mấy hôm nay cô không cần đi làm, làm cái này thôi, tôi sẽ nói một tiếng với bên đại đội trưởng"Dừng một chút lại nói: “Sau này cũng không cần đi làm với mọi người ở xưởng gỗ, chỉ cần làm công việc nhà máy, công điểm tôi sẽ tính cho cô"Trình Ninh không ngờ tiến triển thần tốc như vậy.Đột nhiên cô nghĩ đến Triệu Chi đi ra khỏi ký túc xá của anh trước đó.Triệu Chi tìm anh làm cái gì?Vân Mộng Hạ VũBây giờ Triệu Chi còn đang cùng Cố Cạnh Văn yêu nhau nữa đấy, lúc này không thể tìm anh nói chuyện tình cảm được, vậy là vì chuyện công việc rồi nhỉ?Bình thường mà nói, có thể giúp đỡ chuyện nhà máy thì ai mà vui vẻ làm việc nhà nông chứ?Cô không nhịn được hỏi anh: “Vậy còn Triệu Chi? Cũng giống em, sau này làm việc cùng anh hả?"Hàn Đông Nguyên nhìn cô, có lẽ là không ngờ cô sẽ đột nhiên nhắc tới Triệu Chi.Cô quan tâm cái này để làm gì?Còn nữa, anh làm gì bảo Triệu Chi làm việc cùng anh?Có bệnh à?Nhưng mà lời nói ra khỏi miệng là: “Cô quan tâm cô ta làm gì?"Trình Ninh mím môi.Cô cũng không muốn quan tâm hoa đào của anh.Loại chuyện này ai thèm quan tâm?Cô cũng đâu phải bà tám.Nhưng mà cô không thể không quan tâm anh.Không thể không chịu trách nhiệm cho cánh tay kia còn có thời gian vào tù sau này của anh.Cô thở dài, có hơi bất đắc dĩ, làm ra vẻ thành khẩn hỏi anh: “Anh bảo cậu ấy làm cái gì?"

Chương 77: Chương 77