Tác giả:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu…

Chương 96: Chương 96

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Trầm Thanh nói xong cũng là không hề để ý tới cô ta, quay đầu lập tức nghiêm túc nói với Triệu Chi: "Thanh niên tri thức Hàn bọn họ hiện tại chắc chắn là dùng hết sức lực xem xem phải làm sao để triển khai sản xuất bên đó, chỉ sợ còn chưa có nghĩ xa như vậy, nhưng những điều em nói thật sự rất tốt, chờ về sau có cơ hội có thể nói ra."Triệu Chi miễn cưỡng nở nụ cười.Cơ hội đang đến rất nhanh.Đêm nay mọi người tan làm ăn xong bữa tối trở về, Từ Kiến Quốc liền lần lượt gọi mọi người đến nhà chính họp.Từ Kiến Quốc lấy trình tự sản xuất cụ thể của nhà máy ra, nói với mọi người: "Xưởng trưởng ở đại đội bên kia đã chọn ra năm thôn dân đi theo thợ mộc học kỹ thuật, còn thanh niên tri thức bên này, xưởng trưởng nói mọi người nếu có ý muốn vào nhà máy làm việc có thể tự đến đăng ký."“Chúng tôi sản xuất chủ yếu chia làm ba quy trình, trước khi xử lý gỗ, đó là khai thác gỗ, cắt tấm, sản phẩm trung gian sẽ được xử lý ngay từ ban đầu ở bảng sản xuất sản phẩm, cuối cùng có hậu kỳ xử lý sản phẩm, bao gồm đánh bóng, sơn dầu, khắc chữ,... ”"Những việc này, mọi người tự đăng ký chọn vị trí trong quy trình muốn tham gia. Tuy nhiên, nhắc nhở mọi người một chút, mỗi vị trí trong quy trình đều có hạn, nếu đăng ký thì trong nhiều người sẽ chỉ chọn đỉ số lượng để trúng tuyển. Đối với người nhận vị trí không đúng theo nguyện vọng trong nhà máy có thể tiếp tục để đại đội trưởng từ từ sắp xếp vị trí""Được rồi, mọi người có cái gì không rõ ràng có thể hỏi tôi, hỏi rõ ràng xong thì trên bàn có giấy bút, viết tên mình xuống rồi khi vị trí mình muốn là được rồi. Nếu có điểm mạnh gì giống như vẽ tranh, viết thư pháp hay điêu khắc, những thứ này đều có thể viết xuống, chúng ta sẽ đặc biệt sắp xếp. Còn những ai không có hứng thú với những thứ này thì có thể rời đi."Trong nhà chính mọi người ai ai cũng phấn khích.Không ai rời đi.Vào nhà máy làm việc đương nhiên tốt hơn xuống đồng ruộng làm rồi."Đội trưởng, nhà máy mở rồi chờ kiếm được tiền, chúng ta có được nhận tiền lương không?"Phía dưới có người hỏi.Ở đây công điểm thu được thật sự quá ít, một ngày đầy công điểm mới đổi được một cân lương khôn lại không có dầu mặn, nói thật, cũng không đủ một người dân lao động cường tráng lao động ăn trong ngày.Cho nên vấn đề này cũng rất trọng yếu.Vân Mộng Hạ VũVấn đề vừa ra, ban đầu vẫn đang chụm đầu ghé tai, sau đó tiếng thảo luận lập tức biến mất, toàn bộ nhìn về phía trên.Từ Kiến Quốc quay đầu nhìn Hàn Đông Nguyên, nói: “Xưởng trưởng, việc này anh nói với mọi người đi.”Nói xong ngay thẳng nở nụ cười, nói: "Thật ra tôi cũng rất quan tâm"Mọi người lập tức bật cười.Không khí vui vẻ không ít.Hàn Đông Nguyên chờ hiện trường yên tĩnh một chút rồi cười nói: "Có phát tiền lương, chờ hiệu quả và lợi ích đi lên, chúng ta cũng có thể phát tiền lương giống những nhà máy khác, hơn nữa, nếu như kiếm được nhiều, chúng ta còn phát tiền thưởng, cho nên mọi người phải làm việc thật tốt, mọi người biết đấy, loại việc này của chúng ta là việc làm thủ công, nên làm đồ vật càng đẹp, giá tiền cũng có thể được định giá càng cao.""Vậy mấy công việc khác, quy trình nhận tiền lương có khác không?"Lại có người hỏi.“Không, tiền lương không liên quan đến công đoạn, nhưng liên quan đến tay nghề và sự cống hiến của mọi người cho nhà máy"Mọi người hói không ngừng về những vấn đề khác nhau, bầu không khí rất sôi động, thỉnh thoảng có người tiến lên cầm giấy bút chuẩn bị điền vào chỗ mình muốn chọn vị trí trong công đoạn.Cố Cạnh Văn cũng cầm lấy bút.Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm bút.Anh ta cũng không có hứng thú với việc lựa chọn bất kỳ một bộ phận của công đoạn nào.Thứ anh ta muốn làm là chức vụ quản lý và người chịu trách nhiệm.

Trầm Thanh nói xong cũng là không hề để ý tới cô ta, quay đầu lập tức nghiêm túc nói với Triệu Chi: "Thanh niên tri thức Hàn bọn họ hiện tại chắc chắn là dùng hết sức lực xem xem phải làm sao để triển khai sản xuất bên đó, chỉ sợ còn chưa có nghĩ xa như vậy, nhưng những điều em nói thật sự rất tốt, chờ về sau có cơ hội có thể nói ra."

Triệu Chi miễn cưỡng nở nụ cười.

Cơ hội đang đến rất nhanh.

Đêm nay mọi người tan làm ăn xong bữa tối trở về, Từ Kiến Quốc liền lần lượt gọi mọi người đến nhà chính họp.

Từ Kiến Quốc lấy trình tự sản xuất cụ thể của nhà máy ra, nói với mọi người: "Xưởng trưởng ở đại đội bên kia đã chọn ra năm thôn dân đi theo thợ mộc học kỹ thuật, còn thanh niên tri thức bên này, xưởng trưởng nói mọi người nếu có ý muốn vào nhà máy làm việc có thể tự đến đăng ký."

“Chúng tôi sản xuất chủ yếu chia làm ba quy trình, trước khi xử lý gỗ, đó là khai thác gỗ, cắt tấm, sản phẩm trung gian sẽ được xử lý ngay từ ban đầu ở bảng sản xuất sản phẩm, cuối cùng có hậu kỳ xử lý sản phẩm, bao gồm đánh bóng, sơn dầu, khắc chữ,... ”

"Những việc này, mọi người tự đăng ký chọn vị trí trong quy trình muốn tham gia. Tuy nhiên, nhắc nhở mọi người một chút, mỗi vị trí trong quy trình đều có hạn, nếu đăng ký thì trong nhiều người sẽ chỉ chọn đỉ số lượng để trúng tuyển. Đối với người nhận vị trí không đúng theo nguyện vọng trong nhà máy có thể tiếp tục để đại đội trưởng từ từ sắp xếp vị trí"

"Được rồi, mọi người có cái gì không rõ ràng có thể hỏi tôi, hỏi rõ ràng xong thì trên bàn có giấy bút, viết tên mình xuống rồi khi vị trí mình muốn là được rồi. Nếu có điểm mạnh gì giống như vẽ tranh, viết thư pháp hay điêu khắc, những thứ này đều có thể viết xuống, chúng ta sẽ đặc biệt sắp xếp. Còn những ai không có hứng thú với những thứ này thì có thể rời đi."

Trong nhà chính mọi người ai ai cũng phấn khích.

Không ai rời đi.

Vào nhà máy làm việc đương nhiên tốt hơn xuống đồng ruộng làm rồi.

"Đội trưởng, nhà máy mở rồi chờ kiếm được tiền, chúng ta có được nhận tiền lương không?"

Phía dưới có người hỏi.

Ở đây công điểm thu được thật sự quá ít, một ngày đầy công điểm mới đổi được một cân lương khôn lại không có dầu mặn, nói thật, cũng không đủ một người dân lao động cường tráng lao động ăn trong ngày.

Cho nên vấn đề này cũng rất trọng yếu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vấn đề vừa ra, ban đầu vẫn đang chụm đầu ghé tai, sau đó tiếng thảo luận lập tức biến mất, toàn bộ nhìn về phía trên.

Từ Kiến Quốc quay đầu nhìn Hàn Đông Nguyên, nói: “Xưởng trưởng, việc này anh nói với mọi người đi.”

Nói xong ngay thẳng nở nụ cười, nói: "Thật ra tôi cũng rất quan tâm"

Mọi người lập tức bật cười.

Không khí vui vẻ không ít.

Hàn Đông Nguyên chờ hiện trường yên tĩnh một chút rồi cười nói: "Có phát tiền lương, chờ hiệu quả và lợi ích đi lên, chúng ta cũng có thể phát tiền lương giống những nhà máy khác, hơn nữa, nếu như kiếm được nhiều, chúng ta còn phát tiền thưởng, cho nên mọi người phải làm việc thật tốt, mọi người biết đấy, loại việc này của chúng ta là việc làm thủ công, nên làm đồ vật càng đẹp, giá tiền cũng có thể được định giá càng cao."

"Vậy mấy công việc khác, quy trình nhận tiền lương có khác không?"

Lại có người hỏi.

“Không, tiền lương không liên quan đến công đoạn, nhưng liên quan đến tay nghề và sự cống hiến của mọi người cho nhà máy"

Mọi người hói không ngừng về những vấn đề khác nhau, bầu không khí rất sôi động, thỉnh thoảng có người tiến lên cầm giấy bút chuẩn bị điền vào chỗ mình muốn chọn vị trí trong công đoạn.

Cố Cạnh Văn cũng cầm lấy bút.

Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm bút.

Anh ta cũng không có hứng thú với việc lựa chọn bất kỳ một bộ phận của công đoạn nào.

Thứ anh ta muốn làm là chức vụ quản lý và người chịu trách nhiệm.

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Trầm Thanh nói xong cũng là không hề để ý tới cô ta, quay đầu lập tức nghiêm túc nói với Triệu Chi: "Thanh niên tri thức Hàn bọn họ hiện tại chắc chắn là dùng hết sức lực xem xem phải làm sao để triển khai sản xuất bên đó, chỉ sợ còn chưa có nghĩ xa như vậy, nhưng những điều em nói thật sự rất tốt, chờ về sau có cơ hội có thể nói ra."Triệu Chi miễn cưỡng nở nụ cười.Cơ hội đang đến rất nhanh.Đêm nay mọi người tan làm ăn xong bữa tối trở về, Từ Kiến Quốc liền lần lượt gọi mọi người đến nhà chính họp.Từ Kiến Quốc lấy trình tự sản xuất cụ thể của nhà máy ra, nói với mọi người: "Xưởng trưởng ở đại đội bên kia đã chọn ra năm thôn dân đi theo thợ mộc học kỹ thuật, còn thanh niên tri thức bên này, xưởng trưởng nói mọi người nếu có ý muốn vào nhà máy làm việc có thể tự đến đăng ký."“Chúng tôi sản xuất chủ yếu chia làm ba quy trình, trước khi xử lý gỗ, đó là khai thác gỗ, cắt tấm, sản phẩm trung gian sẽ được xử lý ngay từ ban đầu ở bảng sản xuất sản phẩm, cuối cùng có hậu kỳ xử lý sản phẩm, bao gồm đánh bóng, sơn dầu, khắc chữ,... ”"Những việc này, mọi người tự đăng ký chọn vị trí trong quy trình muốn tham gia. Tuy nhiên, nhắc nhở mọi người một chút, mỗi vị trí trong quy trình đều có hạn, nếu đăng ký thì trong nhiều người sẽ chỉ chọn đỉ số lượng để trúng tuyển. Đối với người nhận vị trí không đúng theo nguyện vọng trong nhà máy có thể tiếp tục để đại đội trưởng từ từ sắp xếp vị trí""Được rồi, mọi người có cái gì không rõ ràng có thể hỏi tôi, hỏi rõ ràng xong thì trên bàn có giấy bút, viết tên mình xuống rồi khi vị trí mình muốn là được rồi. Nếu có điểm mạnh gì giống như vẽ tranh, viết thư pháp hay điêu khắc, những thứ này đều có thể viết xuống, chúng ta sẽ đặc biệt sắp xếp. Còn những ai không có hứng thú với những thứ này thì có thể rời đi."Trong nhà chính mọi người ai ai cũng phấn khích.Không ai rời đi.Vào nhà máy làm việc đương nhiên tốt hơn xuống đồng ruộng làm rồi."Đội trưởng, nhà máy mở rồi chờ kiếm được tiền, chúng ta có được nhận tiền lương không?"Phía dưới có người hỏi.Ở đây công điểm thu được thật sự quá ít, một ngày đầy công điểm mới đổi được một cân lương khôn lại không có dầu mặn, nói thật, cũng không đủ một người dân lao động cường tráng lao động ăn trong ngày.Cho nên vấn đề này cũng rất trọng yếu.Vân Mộng Hạ VũVấn đề vừa ra, ban đầu vẫn đang chụm đầu ghé tai, sau đó tiếng thảo luận lập tức biến mất, toàn bộ nhìn về phía trên.Từ Kiến Quốc quay đầu nhìn Hàn Đông Nguyên, nói: “Xưởng trưởng, việc này anh nói với mọi người đi.”Nói xong ngay thẳng nở nụ cười, nói: "Thật ra tôi cũng rất quan tâm"Mọi người lập tức bật cười.Không khí vui vẻ không ít.Hàn Đông Nguyên chờ hiện trường yên tĩnh một chút rồi cười nói: "Có phát tiền lương, chờ hiệu quả và lợi ích đi lên, chúng ta cũng có thể phát tiền lương giống những nhà máy khác, hơn nữa, nếu như kiếm được nhiều, chúng ta còn phát tiền thưởng, cho nên mọi người phải làm việc thật tốt, mọi người biết đấy, loại việc này của chúng ta là việc làm thủ công, nên làm đồ vật càng đẹp, giá tiền cũng có thể được định giá càng cao.""Vậy mấy công việc khác, quy trình nhận tiền lương có khác không?"Lại có người hỏi.“Không, tiền lương không liên quan đến công đoạn, nhưng liên quan đến tay nghề và sự cống hiến của mọi người cho nhà máy"Mọi người hói không ngừng về những vấn đề khác nhau, bầu không khí rất sôi động, thỉnh thoảng có người tiến lên cầm giấy bút chuẩn bị điền vào chỗ mình muốn chọn vị trí trong công đoạn.Cố Cạnh Văn cũng cầm lấy bút.Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm bút.Anh ta cũng không có hứng thú với việc lựa chọn bất kỳ một bộ phận của công đoạn nào.Thứ anh ta muốn làm là chức vụ quản lý và người chịu trách nhiệm.

Chương 96: Chương 96