Tác giả:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu…

Chương 113: Chương 113

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Anh ấy nói: “Ở đây xây nhà đều đơn giản; tường gạch thô hoặc nhà ván gỗ, dân làng có kinh nghiệm, trong đơn vị, kỹ sư xây dựng, họ lát mái nhà đều là bằng gạch ngói, không hợp với ở đây”.Trình Ninh nói: "Chúng ta có thể nói rõ tình huống bên này. Thầy giáo đã nói qua một chút, bọn họ có kinh nghiệm, tự nhiên biết như thế nào mà điều chỉnh"“Thật ra em muốn mời một kỹ sư lại đây, trọng điểm không phải làm thống kê dự toán hay gì, mà trọng điểm là chúng ta là ở vùng núi, có thể sẽ có rất nhiều thiên tai, rừng rậm hỏa hoạn, động đất, lũ quét hay cái gì đó, còn có đất lở, nên em mới muốn mời một kỹ sư lại đây, đang cân nhắc địa điểm nhà xưởng, và cách thiết kế nhà xưởng; thời điểm hoạt động đem những thứ này đều cân nhắc đi vào. Phân xưởng sản xuất cần chú ý, còn có văn phòng, những thứ này chúng ta đều phải suy nghĩ."Hàn Đông Nguyên: “...”Anh chính là loại người lười xuống ruộng làm ruộng nên chỉ nghĩ mở nhà máy mà thôi. Mục tiêu cũng chỉ là xây hai gian nhà bằng gạch thô. Nhưng sao nó lại biến thành phức tạp đến thế này?“Cô thật sự cho rằng nơi này là Bắc Thành, tôi đang mở một nhà máy sản xuất sản phẩm tre gỗ số một Bắc Thành sao?"Anh lại nhớ tới lần trước cô đang thần thần bí cằn nhằn nói cái mà "Tuyệt đối đến mức hai người không được lại gần nữa, thì mình đã một cước đá c.h.ế.t anh ta, làm sao bây giờ?... Nhỡ đâu buổi sáng mình nói những lời này, buổi tối anh ấy rơi xuống sông ngã c.h.ế.t thì người khác lại nói là mình gϊết anh ta thì làm sao bây giờ?"Anh nhìn cô, trong đầu sinh ra một câu hỏi vớ vẩn.Người trước mặt anh thực sự là người mà trong nhà anh đã vô tình đá sách của cô xuống đất, người khiến miệng anh có thể cong lên cả một ngày.?Vân Mộng Hạ VũTrình Ninh nhìn thấy Hàn Đông Nguyên nhìn mình giống như nhìn bệnh nhân thần kinh.Cô vẫn không nản lòng.Cô cũng biết rằng yêu cầu này hơi kỳ quặc, nhưng vì nó quá quan trọng đối với cô nên chắc chắn cô sẽ kiên trì.Cô nói: “Em biết nếu em nói cái này sẽ giống như em đã cân nhắc quá nhiều, nhưng tổn thất của cái này cũng không quá lớn, vẫn là nên mời một kỹ sư đến xem thôi, để nghe người ta nhận xét. Chúng ta nên lập kế hoạch xây dựng một tòa nhà nhà máy theo chiều hướng tốt là để tham khảo cùng thầy Diêu đi, rồi để ông ấy hỗ trợ mời, hơn nữa kỹ sư cũng sẽ có nhiều suy nghĩ khác với thầy Diêu rất nhiều, chỉ cần tới ở hai ngày hẳn là không tốn đâu”“Nói cách khác, Tiền trợ cấp mỗi ngày chắc chắn sẽ không tốn bao nhiêu. Hay là để em trả tiền, có được không?"Hàn Đông Nguyên hoài nghi nhìn cô.Trình Ninh không hề nhúc nhích.“Em chính là cảm thấy như vậy rất tốt, anh còn có thể tìm thấy một kế hoạch nào hơn thế này ư?"Hàn Đông Nguyên biết Trình Ninh là một người bướng bỉnh.Từ nhỏ đã vậy.Nhìn thì tưởng mềm mỏng, nhưng thật ra lại vô cùng cố chấp.Anh nhớ đến những chuyện trước đây.Có một lần, đúng vậy, anh nhớ rất rõ.Trình Tố Nhã mang thai mà lại không có ai bên cạnh, bà nội ở lại bệnh viện chăm sóc cho Trình Tố Nhã.Hàn Đông Chí và Hàn Nhất Mai thì ở ký túc xá của trường.Anh đi đánh một trận ở ngoài, đánh người ta đến nỗi mặt mũi bầm dập, ba anh vừa từ bệnh viện trở về còn chưa kịp ngồi xuống đã có người tới cửa cáo trạng, mà anh cũng không phải là người sẽ cúi đầu, tính ba anh vốn cũng nóng nảy, trực tiếp lấy roi đánh anh một trận.Khuya khoắt, cô cầm bình thuốc thoa cho anh.Anh bảo cô cút đi.

Anh ấy nói: “Ở đây xây nhà đều đơn giản; tường gạch thô hoặc nhà ván gỗ, dân làng có kinh nghiệm, trong đơn vị, kỹ sư xây dựng, họ lát mái nhà đều là bằng gạch ngói, không hợp với ở đây”.

Trình Ninh nói: "Chúng ta có thể nói rõ tình huống bên này. Thầy giáo đã nói qua một chút, bọn họ có kinh nghiệm, tự nhiên biết như thế nào mà điều chỉnh"

“Thật ra em muốn mời một kỹ sư lại đây, trọng điểm không phải làm thống kê dự toán hay gì, mà trọng điểm là chúng ta là ở vùng núi, có thể sẽ có rất nhiều thiên tai, rừng rậm hỏa hoạn, động đất, lũ quét hay cái gì đó, còn có đất lở, nên em mới muốn mời một kỹ sư lại đây, đang cân nhắc địa điểm nhà xưởng, và cách thiết kế nhà xưởng; thời điểm hoạt động đem những thứ này đều cân nhắc đi vào. Phân xưởng sản xuất cần chú ý, còn có văn phòng, những thứ này chúng ta đều phải suy nghĩ."

Hàn Đông Nguyên: “...”

Anh chính là loại người lười xuống ruộng làm ruộng nên chỉ nghĩ mở nhà máy mà thôi. Mục tiêu cũng chỉ là xây hai gian nhà bằng gạch thô. Nhưng sao nó lại biến thành phức tạp đến thế này?

“Cô thật sự cho rằng nơi này là Bắc Thành, tôi đang mở một nhà máy sản xuất sản phẩm tre gỗ số một Bắc Thành sao?"

Anh lại nhớ tới lần trước cô đang thần thần bí cằn nhằn nói cái mà "Tuyệt đối đến mức hai người không được lại gần nữa, thì mình đã một cước đá c.h.ế.t anh ta, làm sao bây giờ?... Nhỡ đâu buổi sáng mình nói những lời này, buổi tối anh ấy rơi xuống sông ngã c.h.ế.t thì người khác lại nói là mình gϊết anh ta thì làm sao bây giờ?"

Anh nhìn cô, trong đầu sinh ra một câu hỏi vớ vẩn.

Người trước mặt anh thực sự là người mà trong nhà anh đã vô tình đá sách của cô xuống đất, người khiến miệng anh có thể cong lên cả một ngày.?

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh nhìn thấy Hàn Đông Nguyên nhìn mình giống như nhìn bệnh nhân thần kinh.

Cô vẫn không nản lòng.

Cô cũng biết rằng yêu cầu này hơi kỳ quặc, nhưng vì nó quá quan trọng đối với cô nên chắc chắn cô sẽ kiên trì.

Cô nói: “Em biết nếu em nói cái này sẽ giống như em đã cân nhắc quá nhiều, nhưng tổn thất của cái này cũng không quá lớn, vẫn là nên mời một kỹ sư đến xem thôi, để nghe người ta nhận xét. Chúng ta nên lập kế hoạch xây dựng một tòa nhà nhà máy theo chiều hướng tốt là để tham khảo cùng thầy Diêu đi, rồi để ông ấy hỗ trợ mời, hơn nữa kỹ sư cũng sẽ có nhiều suy nghĩ khác với thầy Diêu rất nhiều, chỉ cần tới ở hai ngày hẳn là không tốn đâu”

“Nói cách khác, Tiền trợ cấp mỗi ngày chắc chắn sẽ không tốn bao nhiêu. Hay là để em trả tiền, có được không?"

Hàn Đông Nguyên hoài nghi nhìn cô.

Trình Ninh không hề nhúc nhích.

“Em chính là cảm thấy như vậy rất tốt, anh còn có thể tìm thấy một kế hoạch nào hơn thế này ư?"

Hàn Đông Nguyên biết Trình Ninh là một người bướng bỉnh.

Từ nhỏ đã vậy.

Nhìn thì tưởng mềm mỏng, nhưng thật ra lại vô cùng cố chấp.

Anh nhớ đến những chuyện trước đây.

Có một lần, đúng vậy, anh nhớ rất rõ.

Trình Tố Nhã mang thai mà lại không có ai bên cạnh, bà nội ở lại bệnh viện chăm sóc cho Trình Tố Nhã.

Hàn Đông Chí và Hàn Nhất Mai thì ở ký túc xá của trường.

Anh đi đánh một trận ở ngoài, đánh người ta đến nỗi mặt mũi bầm dập, ba anh vừa từ bệnh viện trở về còn chưa kịp ngồi xuống đã có người tới cửa cáo trạng, mà anh cũng không phải là người sẽ cúi đầu, tính ba anh vốn cũng nóng nảy, trực tiếp lấy roi đánh anh một trận.

Khuya khoắt, cô cầm bình thuốc thoa cho anh.

Anh bảo cô cút đi.

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Anh ấy nói: “Ở đây xây nhà đều đơn giản; tường gạch thô hoặc nhà ván gỗ, dân làng có kinh nghiệm, trong đơn vị, kỹ sư xây dựng, họ lát mái nhà đều là bằng gạch ngói, không hợp với ở đây”.Trình Ninh nói: "Chúng ta có thể nói rõ tình huống bên này. Thầy giáo đã nói qua một chút, bọn họ có kinh nghiệm, tự nhiên biết như thế nào mà điều chỉnh"“Thật ra em muốn mời một kỹ sư lại đây, trọng điểm không phải làm thống kê dự toán hay gì, mà trọng điểm là chúng ta là ở vùng núi, có thể sẽ có rất nhiều thiên tai, rừng rậm hỏa hoạn, động đất, lũ quét hay cái gì đó, còn có đất lở, nên em mới muốn mời một kỹ sư lại đây, đang cân nhắc địa điểm nhà xưởng, và cách thiết kế nhà xưởng; thời điểm hoạt động đem những thứ này đều cân nhắc đi vào. Phân xưởng sản xuất cần chú ý, còn có văn phòng, những thứ này chúng ta đều phải suy nghĩ."Hàn Đông Nguyên: “...”Anh chính là loại người lười xuống ruộng làm ruộng nên chỉ nghĩ mở nhà máy mà thôi. Mục tiêu cũng chỉ là xây hai gian nhà bằng gạch thô. Nhưng sao nó lại biến thành phức tạp đến thế này?“Cô thật sự cho rằng nơi này là Bắc Thành, tôi đang mở một nhà máy sản xuất sản phẩm tre gỗ số một Bắc Thành sao?"Anh lại nhớ tới lần trước cô đang thần thần bí cằn nhằn nói cái mà "Tuyệt đối đến mức hai người không được lại gần nữa, thì mình đã một cước đá c.h.ế.t anh ta, làm sao bây giờ?... Nhỡ đâu buổi sáng mình nói những lời này, buổi tối anh ấy rơi xuống sông ngã c.h.ế.t thì người khác lại nói là mình gϊết anh ta thì làm sao bây giờ?"Anh nhìn cô, trong đầu sinh ra một câu hỏi vớ vẩn.Người trước mặt anh thực sự là người mà trong nhà anh đã vô tình đá sách của cô xuống đất, người khiến miệng anh có thể cong lên cả một ngày.?Vân Mộng Hạ VũTrình Ninh nhìn thấy Hàn Đông Nguyên nhìn mình giống như nhìn bệnh nhân thần kinh.Cô vẫn không nản lòng.Cô cũng biết rằng yêu cầu này hơi kỳ quặc, nhưng vì nó quá quan trọng đối với cô nên chắc chắn cô sẽ kiên trì.Cô nói: “Em biết nếu em nói cái này sẽ giống như em đã cân nhắc quá nhiều, nhưng tổn thất của cái này cũng không quá lớn, vẫn là nên mời một kỹ sư đến xem thôi, để nghe người ta nhận xét. Chúng ta nên lập kế hoạch xây dựng một tòa nhà nhà máy theo chiều hướng tốt là để tham khảo cùng thầy Diêu đi, rồi để ông ấy hỗ trợ mời, hơn nữa kỹ sư cũng sẽ có nhiều suy nghĩ khác với thầy Diêu rất nhiều, chỉ cần tới ở hai ngày hẳn là không tốn đâu”“Nói cách khác, Tiền trợ cấp mỗi ngày chắc chắn sẽ không tốn bao nhiêu. Hay là để em trả tiền, có được không?"Hàn Đông Nguyên hoài nghi nhìn cô.Trình Ninh không hề nhúc nhích.“Em chính là cảm thấy như vậy rất tốt, anh còn có thể tìm thấy một kế hoạch nào hơn thế này ư?"Hàn Đông Nguyên biết Trình Ninh là một người bướng bỉnh.Từ nhỏ đã vậy.Nhìn thì tưởng mềm mỏng, nhưng thật ra lại vô cùng cố chấp.Anh nhớ đến những chuyện trước đây.Có một lần, đúng vậy, anh nhớ rất rõ.Trình Tố Nhã mang thai mà lại không có ai bên cạnh, bà nội ở lại bệnh viện chăm sóc cho Trình Tố Nhã.Hàn Đông Chí và Hàn Nhất Mai thì ở ký túc xá của trường.Anh đi đánh một trận ở ngoài, đánh người ta đến nỗi mặt mũi bầm dập, ba anh vừa từ bệnh viện trở về còn chưa kịp ngồi xuống đã có người tới cửa cáo trạng, mà anh cũng không phải là người sẽ cúi đầu, tính ba anh vốn cũng nóng nảy, trực tiếp lấy roi đánh anh một trận.Khuya khoắt, cô cầm bình thuốc thoa cho anh.Anh bảo cô cút đi.

Chương 113: Chương 113