Nhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu…
Chương 126: Chương 126
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Mọi người ăn bánh rau dại trứng chim, Hiểu Mỹ lại nói: “Sáng mai nhà họ Trương sẽ đến nhà chúng tôi từ hôn, mọi người cũng qua xem đi”.Mọi người nhìn cô ấy.Cô ấy cười khanh khách, có vẻ như tâm trạng rất tốt."Cô lại làm gì vậy?"Vương Hiểu Quyên nhịn không được tò mò hỏi.Phải nhịn không được hỏi có phải cô ấy đã lột đồ anh ta hay không."Không, đã mạo phạm rồi"Chu Hiểu Mỹ cười: “Hai ngày trước tôi tìm Trương Văn Thuận, nói với anh ta, muốn từ hôn thì được thôi, nhưng đừng có nói gì mà vì cứu người mà thay quần áo cho người ta, đã nhìn thấy thân thể rồi nên phải chịu trách nhiệm, nếu mà anh muốn người ta, vậy thì quang minh chính đại đến nhà tôi, cứ nói lấy tôi là ép duyên, bây giờ là xã hội mới, không có chuyện ép duyên nữa, phải chú ý tình nghĩa cách mạng cùng nhau tiến bộ, tôi và anh ta không hợp nhau, nên từ hôn, cái này thì được"Mọi người hai mặt nhìn nhau.Hứa Đông Mai nhíu nhíu mày, hỏi: "Anh ta đồng ý ư?"Mấy câu này nói thì dễ nghe, nhưng nói trắng thì chính là có một chân với nữ thanh niên trí thức kia, cho nên mới phải từ hôn.Không giống bản cứu người, đó là vì cứu người, là không có biện pháp, là vì chịu trách nhiệm.Nếu Trương Văn Thuận dám tới Chu gia nói như vậy, người có tính nóng nảy nói không chừng sẽ trực tiếp lấy gậy đánh.Vân Mộng Hạ VũMà suốt mười dặm tám thôn quanh đây, thanh danh của anh ta cũng sẽ không được tốt."Đương nhiên là anh ta không chịu, nhưng mà anh ta có lựa chọn nào khác hay sao?"Chu Hiểu Mỹ cười, nói: “Anh hai tôi cũng đi cùng tôi, anh ấy trực tiếp ***** quần áo của anh ta chỉ để lại khố, nói với anh ta, nếu anh ta không chịu, liền lột cả khố ra, trực tiếp ném tới chỗ kho để gỗ của bọn họ, để các thím các bà đều nhìn xem, anh ta tình đầu ý hợp với nữ thanh niên trí thức khác như thế nào, mà còn muốn lừa tôi, nói gì mà thay quần áo cho người ta, thì phải phụ trách với người ta, cứ hỏi nhóm các thím các bà một chút, xem ai muốn phụ trách cho anh ta?"Mọi người: “…”Cô ấy, cô ấy làm thật đấy à?Nói thật, lần trước các cô cứ nghĩ rằng cô ấy chỉ nói thế vì đang tức giận mà thôi.Còn nữa, các cô có cần phải khen cô ấy một tiếng phúc hậu, không xả giận lên người nữ thanh niên trí thức kia hay không?"Anh ta không phản kháng, cứ để anh hai cô lột quần áo như thế ư?"Vấn đề của Mẫn Nhiên có chút thanh kỳ."Dựa vào cái dáng người ốm yếu như gà con kia của anh ta, có thể phản kháng được anh hai tôi sao?"Chu Hiểu Mỹ hừ một tiếng, nói: “Anh hai tôi xách anh ta bằng một tay còn được, vừa ***** quần áo, bảo anh ta làm gì anh ta chỉ dám làm thể đó, sợ c.h.ế.t đi được ấy chứ... Lúc trước mắt tôi đúng là mù mà về sau cho dù tôi tìm người đẹp trai, có học, cũng phải tìm người có thân thể khoẻ mạnh, không thể tim người nhìn được mà không dùng được được."Sắc mặt mọi người xấu hổ.Một cô gái chưa lập gia đình như cô, đỉnh đạc nói như vậy, xem có được không?Còn nữa, hình như đề tài này bị trật rồi?Chu Hiểu Mỹ thấy vẻ mặt khác thường của mọi người, mặt Mã Đình Đình thế nhưng còn đỏ lên, liền cảm thấy có chút không biết nói gì."Da mặt người thành phố các cô thật mỏng “Cô nghiêm túc nói: “Tôi nói thật, không thể tìm một người đàn ông nhìn được nhưng không dùng được, đây là chuyện cả đời đó"Người dân trên núi dân phong bưu hãn, nói chuyện cũng thẳng thắn, các cô cũng không thấy mấy lời này có gì không đúng.Chu Hiểu Mỹ nói xong còn không quên đẩy mạnh tiêu thụ cho anh hai cô một chút, nói: “Thật ra nếu các cô không có đối tượng thì cũng có thể suy xét anh hai tôi một chút nè, anh hai tôi rất tốt đó, thân thể vô cùng khoe mạnh, tuyệt đối không thành vấn đề, bộ dạng cũng được, đầu óc lại linh hoạt, làm việc cũng không tệ, hơn nữa, cũng không học kém hơn thanh niên trí thức các cô bao nhiêu, anh ấy cũng tốt nghiệp sơ trung rồi"Mọi người: “…”Cám ơn, không cần
Mọi người ăn bánh rau dại trứng chim, Hiểu Mỹ lại nói: “Sáng mai nhà họ Trương sẽ đến nhà chúng tôi từ hôn, mọi người cũng qua xem đi”.
Mọi người nhìn cô ấy.
Cô ấy cười khanh khách, có vẻ như tâm trạng rất tốt.
"Cô lại làm gì vậy?"
Vương Hiểu Quyên nhịn không được tò mò hỏi.
Phải nhịn không được hỏi có phải cô ấy đã lột đồ anh ta hay không.
"Không, đã mạo phạm rồi"
Chu Hiểu Mỹ cười: “Hai ngày trước tôi tìm Trương Văn Thuận, nói với anh ta, muốn từ hôn thì được thôi, nhưng đừng có nói gì mà vì cứu người mà thay quần áo cho người ta, đã nhìn thấy thân thể rồi nên phải chịu trách nhiệm, nếu mà anh muốn người ta, vậy thì quang minh chính đại đến nhà tôi, cứ nói lấy tôi là ép duyên, bây giờ là xã hội mới, không có chuyện ép duyên nữa, phải chú ý tình nghĩa cách mạng cùng nhau tiến bộ, tôi và anh ta không hợp nhau, nên từ hôn, cái này thì được"
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Hứa Đông Mai nhíu nhíu mày, hỏi: "Anh ta đồng ý ư?"
Mấy câu này nói thì dễ nghe, nhưng nói trắng thì chính là có một chân với nữ thanh niên trí thức kia, cho nên mới phải từ hôn.
Không giống bản cứu người, đó là vì cứu người, là không có biện pháp, là vì chịu trách nhiệm.
Nếu Trương Văn Thuận dám tới Chu gia nói như vậy, người có tính nóng nảy nói không chừng sẽ trực tiếp lấy gậy đánh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mà suốt mười dặm tám thôn quanh đây, thanh danh của anh ta cũng sẽ không được tốt.
"Đương nhiên là anh ta không chịu, nhưng mà anh ta có lựa chọn nào khác hay sao?"
Chu Hiểu Mỹ cười, nói: “Anh hai tôi cũng đi cùng tôi, anh ấy trực tiếp ***** quần áo của anh ta chỉ để lại khố, nói với anh ta, nếu anh ta không chịu, liền lột cả khố ra, trực tiếp ném tới chỗ kho để gỗ của bọn họ, để các thím các bà đều nhìn xem, anh ta tình đầu ý hợp với nữ thanh niên trí thức khác như thế nào, mà còn muốn lừa tôi, nói gì mà thay quần áo cho người ta, thì phải phụ trách với người ta, cứ hỏi nhóm các thím các bà một chút, xem ai muốn phụ trách cho anh ta?"
Mọi người: “…”
Cô ấy, cô ấy làm thật đấy à?
Nói thật, lần trước các cô cứ nghĩ rằng cô ấy chỉ nói thế vì đang tức giận mà thôi.
Còn nữa, các cô có cần phải khen cô ấy một tiếng phúc hậu, không xả giận lên người nữ thanh niên trí thức kia hay không?
"Anh ta không phản kháng, cứ để anh hai cô lột quần áo như thế ư?"
Vấn đề của Mẫn Nhiên có chút thanh kỳ.
"Dựa vào cái dáng người ốm yếu như gà con kia của anh ta, có thể phản kháng được anh hai tôi sao?"
Chu Hiểu Mỹ hừ một tiếng, nói: “Anh hai tôi xách anh ta bằng một tay còn được, vừa ***** quần áo, bảo anh ta làm gì anh ta chỉ dám làm thể đó, sợ c.h.ế.t đi được ấy chứ... Lúc trước mắt tôi đúng là mù mà về sau cho dù tôi tìm người đẹp trai, có học, cũng phải tìm người có thân thể khoẻ mạnh, không thể tim người nhìn được mà không dùng được được."
Sắc mặt mọi người xấu hổ.
Một cô gái chưa lập gia đình như cô, đỉnh đạc nói như vậy, xem có được không?
Còn nữa, hình như đề tài này bị trật rồi?
Chu Hiểu Mỹ thấy vẻ mặt khác thường của mọi người, mặt Mã Đình Đình thế nhưng còn đỏ lên, liền cảm thấy có chút không biết nói gì.
"Da mặt người thành phố các cô thật mỏng “
Cô nghiêm túc nói: “Tôi nói thật, không thể tìm một người đàn ông nhìn được nhưng không dùng được, đây là chuyện cả đời đó"
Người dân trên núi dân phong bưu hãn, nói chuyện cũng thẳng thắn, các cô cũng không thấy mấy lời này có gì không đúng.
Chu Hiểu Mỹ nói xong còn không quên đẩy mạnh tiêu thụ cho anh hai cô một chút, nói: “Thật ra nếu các cô không có đối tượng thì cũng có thể suy xét anh hai tôi một chút nè, anh hai tôi rất tốt đó, thân thể vô cùng khoe mạnh, tuyệt đối không thành vấn đề, bộ dạng cũng được, đầu óc lại linh hoạt, làm việc cũng không tệ, hơn nữa, cũng không học kém hơn thanh niên trí thức các cô bao nhiêu, anh ấy cũng tốt nghiệp sơ trung rồi"
Mọi người: “…”
Cám ơn, không cần
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Mọi người ăn bánh rau dại trứng chim, Hiểu Mỹ lại nói: “Sáng mai nhà họ Trương sẽ đến nhà chúng tôi từ hôn, mọi người cũng qua xem đi”.Mọi người nhìn cô ấy.Cô ấy cười khanh khách, có vẻ như tâm trạng rất tốt."Cô lại làm gì vậy?"Vương Hiểu Quyên nhịn không được tò mò hỏi.Phải nhịn không được hỏi có phải cô ấy đã lột đồ anh ta hay không."Không, đã mạo phạm rồi"Chu Hiểu Mỹ cười: “Hai ngày trước tôi tìm Trương Văn Thuận, nói với anh ta, muốn từ hôn thì được thôi, nhưng đừng có nói gì mà vì cứu người mà thay quần áo cho người ta, đã nhìn thấy thân thể rồi nên phải chịu trách nhiệm, nếu mà anh muốn người ta, vậy thì quang minh chính đại đến nhà tôi, cứ nói lấy tôi là ép duyên, bây giờ là xã hội mới, không có chuyện ép duyên nữa, phải chú ý tình nghĩa cách mạng cùng nhau tiến bộ, tôi và anh ta không hợp nhau, nên từ hôn, cái này thì được"Mọi người hai mặt nhìn nhau.Hứa Đông Mai nhíu nhíu mày, hỏi: "Anh ta đồng ý ư?"Mấy câu này nói thì dễ nghe, nhưng nói trắng thì chính là có một chân với nữ thanh niên trí thức kia, cho nên mới phải từ hôn.Không giống bản cứu người, đó là vì cứu người, là không có biện pháp, là vì chịu trách nhiệm.Nếu Trương Văn Thuận dám tới Chu gia nói như vậy, người có tính nóng nảy nói không chừng sẽ trực tiếp lấy gậy đánh.Vân Mộng Hạ VũMà suốt mười dặm tám thôn quanh đây, thanh danh của anh ta cũng sẽ không được tốt."Đương nhiên là anh ta không chịu, nhưng mà anh ta có lựa chọn nào khác hay sao?"Chu Hiểu Mỹ cười, nói: “Anh hai tôi cũng đi cùng tôi, anh ấy trực tiếp ***** quần áo của anh ta chỉ để lại khố, nói với anh ta, nếu anh ta không chịu, liền lột cả khố ra, trực tiếp ném tới chỗ kho để gỗ của bọn họ, để các thím các bà đều nhìn xem, anh ta tình đầu ý hợp với nữ thanh niên trí thức khác như thế nào, mà còn muốn lừa tôi, nói gì mà thay quần áo cho người ta, thì phải phụ trách với người ta, cứ hỏi nhóm các thím các bà một chút, xem ai muốn phụ trách cho anh ta?"Mọi người: “…”Cô ấy, cô ấy làm thật đấy à?Nói thật, lần trước các cô cứ nghĩ rằng cô ấy chỉ nói thế vì đang tức giận mà thôi.Còn nữa, các cô có cần phải khen cô ấy một tiếng phúc hậu, không xả giận lên người nữ thanh niên trí thức kia hay không?"Anh ta không phản kháng, cứ để anh hai cô lột quần áo như thế ư?"Vấn đề của Mẫn Nhiên có chút thanh kỳ."Dựa vào cái dáng người ốm yếu như gà con kia của anh ta, có thể phản kháng được anh hai tôi sao?"Chu Hiểu Mỹ hừ một tiếng, nói: “Anh hai tôi xách anh ta bằng một tay còn được, vừa ***** quần áo, bảo anh ta làm gì anh ta chỉ dám làm thể đó, sợ c.h.ế.t đi được ấy chứ... Lúc trước mắt tôi đúng là mù mà về sau cho dù tôi tìm người đẹp trai, có học, cũng phải tìm người có thân thể khoẻ mạnh, không thể tim người nhìn được mà không dùng được được."Sắc mặt mọi người xấu hổ.Một cô gái chưa lập gia đình như cô, đỉnh đạc nói như vậy, xem có được không?Còn nữa, hình như đề tài này bị trật rồi?Chu Hiểu Mỹ thấy vẻ mặt khác thường của mọi người, mặt Mã Đình Đình thế nhưng còn đỏ lên, liền cảm thấy có chút không biết nói gì."Da mặt người thành phố các cô thật mỏng “Cô nghiêm túc nói: “Tôi nói thật, không thể tìm một người đàn ông nhìn được nhưng không dùng được, đây là chuyện cả đời đó"Người dân trên núi dân phong bưu hãn, nói chuyện cũng thẳng thắn, các cô cũng không thấy mấy lời này có gì không đúng.Chu Hiểu Mỹ nói xong còn không quên đẩy mạnh tiêu thụ cho anh hai cô một chút, nói: “Thật ra nếu các cô không có đối tượng thì cũng có thể suy xét anh hai tôi một chút nè, anh hai tôi rất tốt đó, thân thể vô cùng khoe mạnh, tuyệt đối không thành vấn đề, bộ dạng cũng được, đầu óc lại linh hoạt, làm việc cũng không tệ, hơn nữa, cũng không học kém hơn thanh niên trí thức các cô bao nhiêu, anh ấy cũng tốt nghiệp sơ trung rồi"Mọi người: “…”Cám ơn, không cần