Tác giả:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu…

Chương 172: Chương 172

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Nhớ đến sự thay đổi nghiêng trời lệch đất của Trình Ninh, cảnh tượng cô ủng hộ Hàn Đông Nguyên và dáng vẻ Hàn Đông Nguyên đột ngột xuất hiện với tư thế bảo vệ Trình Ninh sau lưng. Một người đàn ông như anh ta còn có gì không hiểu nữa?Đau đớn và hận thù trong lòng anh ta lúc này còn nhức nhối hơn cả cơn đau thể xác.Nếu bây giờ Hàn Đông Nguyên ở quê, Trình Ninh ở thành phố, anh ta còn có thể tranh thủ.Nhưng Trình Ninh theo Hàn Đông Nguyên xuống quê, với tính tình tàn bạo của Hàn Đông Nguyên, anh ta làm gì còn hy vọng nào.Anh ta cắn răng, cơn tức trào ngược lên não, bất chấp mọi giá: “Dì Trình, con và Ninh Ninh vốn đang nói chuyện cho rõ ràng, Hàn Đông Nguyên đột ngột xuất hiện, không để ý tới sự ngăn cản của Ninh Ninh, một hai lao vào con đòi đánh nhau, miệng toàn lời thô tục. Nói gì mà Ninh Ninh là của cậu ta. Dì Trình, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Con nhớ Ninh Ninh từ nhỏ đã vừa sợ vừa ghét cậu ta, vì sao đột nhiên lại xuống quê với cậu ta. Có phải là Hàn Đông Nguyên đã làm gì đó không?"Sắc mặt Trình Tố Nhã thoáng chốc thay đổi.Kỷ Thành Quân âm thầm vui sướng.Dựa vào mối quan hệ kéo dài mấy chục năm của hai nhà, anh ta đương nhiên hiểu rõ sự xa cách giữa Trình Tố Nhã và chị em nhà họ Hàn.Ba anh chị em nhà họ Hàn kia mấy năm nay thì thôi không nhắc, nhưng vài năm về trước không ít lần tỏ thái độ với Trình Tố Nhã, chèn ép bằng lời nói càng là chuyện thường ngày.Vân Mộng Hạ VũTuy ngoài mặt Trình Tố Nhã không ý kiến gì, nhưng trong lòng thật ra trước giờ đều không thích Hàn Đông Nguyên.Anh ta tiếp tục nói: "Dì Trình, Ninh Ninh từ nhỏ đã rất ngoan, sợ gây thêm phiền phức cho dì, cho dù Hàn Nhất Mai Hàn Đông Nguyên bắt nạt cô ấy thế nào, cô ấy đều im lặng chịu đựng. Nhưng lần này có phải là Hàn Đông Nguyên đã làm gì khiến cô ấy thầm sợ hãi trong lòng, hoặc là cam chịu, không muốn nói với dì?"Sắc mặt của Trình Tố Nhã càng ngày càng lạnh.Có điều, lúc này Kỷ Thành Quân ngược lại đoán sai tâm tình của Trình Tố Nhã.Quan hệ giữa bà và con trai con gái riêng xa cách là thật, nhưng cũng không phải là loại dễ bị người ngoài tùy ý kích động.Huống chi những lời này trông thì hợp lý nhưng câu nào cũng có chỗ phi logic.Hơn nữa, Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên có làm sao thì đều là chuyện của nhà họ Hàn.Liên quan gì đến Kỷ Thành Quân?Còn không phải do cậu ta bôi nhọ danh dự của cháu gái mình ư!“Kỷ Thành Quân”. Bà nhìn anh ta, nói bằng giọng lạnh tanh: “Dưới tình thế cấp bách, Ninh Ninh vì tự vệ mới đẩy con, khiến con ngã bị thương, con cứ phải dùng ngôn luận ác độc đối với một cô gái như thế để chửi bới hãm hại nó sao? Bảy tám tháng trước Hàn Đông Nguyên đã xuống quê rồi, hơn nửa năm trước cũng vùi mình ở quê, nó có thể làm gì với Ninh Ninh?! Vì sao Ninh Ninh phải xuống nông thôn, dì là người rõ ràng nhất, mấy tháng nay con chưa từng gặp mặt nó đúng không? Thế thì con biết cái gì? Cũng chỉ vì nó từ chối con, con liền nảy sinh ác ý, không tiếc đặt điều bội nhọ hãm hại nó?"Lúc này đổi thành Kỷ Thành Quân thay đổi sắc mặt."Dì Trình!"Anh ta muốn phủ nhận.Nhưng Trình Tố Nhã vốn không cho anh ta cơ hội được nói, trực tiếp ngắt lời anh ta: "Con bị thương, rõ ràng là con nói năng không phải phép với Ninh Ninh, còn động tay động chân, Ninh Ninh vì tự vệ mới ra tay đẩy con! Việc này tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, dì nghe nói ba con vẫn đang trong quá trình tìm một suất đề cử vào đại học cho con đúng không? Đang thời điểm mấu chốt như bây giờ, chẳng lẽ con muốn làm lớn chuyện, muốn đội cái tội lưu manh trên đầu ư?!"Kỷ Thành Quân ngẩn ngơ, m.á.u trong người lập tức dồn lên đỉnh đầu.

Nhớ đến sự thay đổi nghiêng trời lệch đất của Trình Ninh, cảnh tượng cô ủng hộ Hàn Đông Nguyên và dáng vẻ Hàn Đông Nguyên đột ngột xuất hiện với tư thế bảo vệ Trình Ninh sau lưng. Một người đàn ông như anh ta còn có gì không hiểu nữa?

Đau đớn và hận thù trong lòng anh ta lúc này còn nhức nhối hơn cả cơn đau thể xác.

Nếu bây giờ Hàn Đông Nguyên ở quê, Trình Ninh ở thành phố, anh ta còn có thể tranh thủ.

Nhưng Trình Ninh theo Hàn Đông Nguyên xuống quê, với tính tình tàn bạo của Hàn Đông Nguyên, anh ta làm gì còn hy vọng nào.

Anh ta cắn răng, cơn tức trào ngược lên não, bất chấp mọi giá: “Dì Trình, con và Ninh Ninh vốn đang nói chuyện cho rõ ràng, Hàn Đông Nguyên đột ngột xuất hiện, không để ý tới sự ngăn cản của Ninh Ninh, một hai lao vào con đòi đánh nhau, miệng toàn lời thô tục. Nói gì mà Ninh Ninh là của cậu ta. Dì Trình, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Con nhớ Ninh Ninh từ nhỏ đã vừa sợ vừa ghét cậu ta, vì sao đột nhiên lại xuống quê với cậu ta. Có phải là Hàn Đông Nguyên đã làm gì đó không?"

Sắc mặt Trình Tố Nhã thoáng chốc thay đổi.

Kỷ Thành Quân âm thầm vui sướng.

Dựa vào mối quan hệ kéo dài mấy chục năm của hai nhà, anh ta đương nhiên hiểu rõ sự xa cách giữa Trình Tố Nhã và chị em nhà họ Hàn.

Ba anh chị em nhà họ Hàn kia mấy năm nay thì thôi không nhắc, nhưng vài năm về trước không ít lần tỏ thái độ với Trình Tố Nhã, chèn ép bằng lời nói càng là chuyện thường ngày.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy ngoài mặt Trình Tố Nhã không ý kiến gì, nhưng trong lòng thật ra trước giờ đều không thích Hàn Đông Nguyên.

Anh ta tiếp tục nói: "Dì Trình, Ninh Ninh từ nhỏ đã rất ngoan, sợ gây thêm phiền phức cho dì, cho dù Hàn Nhất Mai Hàn Đông Nguyên bắt nạt cô ấy thế nào, cô ấy đều im lặng chịu đựng. Nhưng lần này có phải là Hàn Đông Nguyên đã làm gì khiến cô ấy thầm sợ hãi trong lòng, hoặc là cam chịu, không muốn nói với dì?"

Sắc mặt của Trình Tố Nhã càng ngày càng lạnh.

Có điều, lúc này Kỷ Thành Quân ngược lại đoán sai tâm tình của Trình Tố Nhã.

Quan hệ giữa bà và con trai con gái riêng xa cách là thật, nhưng cũng không phải là loại dễ bị người ngoài tùy ý kích động.

Huống chi những lời này trông thì hợp lý nhưng câu nào cũng có chỗ phi logic.

Hơn nữa, Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên có làm sao thì đều là chuyện của nhà họ Hàn.

Liên quan gì đến Kỷ Thành Quân?

Còn không phải do cậu ta bôi nhọ danh dự của cháu gái mình ư!

“Kỷ Thành Quân”. Bà nhìn anh ta, nói bằng giọng lạnh tanh: “Dưới tình thế cấp bách, Ninh Ninh vì tự vệ mới đẩy con, khiến con ngã bị thương, con cứ phải dùng ngôn luận ác độc đối với một cô gái như thế để chửi bới hãm hại nó sao? Bảy tám tháng trước Hàn Đông Nguyên đã xuống quê rồi, hơn nửa năm trước cũng vùi mình ở quê, nó có thể làm gì với Ninh Ninh?! Vì sao Ninh Ninh phải xuống nông thôn, dì là người rõ ràng nhất, mấy tháng nay con chưa từng gặp mặt nó đúng không? Thế thì con biết cái gì? Cũng chỉ vì nó từ chối con, con liền nảy sinh ác ý, không tiếc đặt điều bội nhọ hãm hại nó?"

Lúc này đổi thành Kỷ Thành Quân thay đổi sắc mặt.

"Dì Trình!"

Anh ta muốn phủ nhận.

Nhưng Trình Tố Nhã vốn không cho anh ta cơ hội được nói, trực tiếp ngắt lời anh ta: "Con bị thương, rõ ràng là con nói năng không phải phép với Ninh Ninh, còn động tay động chân, Ninh Ninh vì tự vệ mới ra tay đẩy con! Việc này tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, dì nghe nói ba con vẫn đang trong quá trình tìm một suất đề cử vào đại học cho con đúng không? Đang thời điểm mấu chốt như bây giờ, chẳng lẽ con muốn làm lớn chuyện, muốn đội cái tội lưu manh trên đầu ư?!"

Kỷ Thành Quân ngẩn ngơ, m.á.u trong người lập tức dồn lên đỉnh đầu.

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Nhớ đến sự thay đổi nghiêng trời lệch đất của Trình Ninh, cảnh tượng cô ủng hộ Hàn Đông Nguyên và dáng vẻ Hàn Đông Nguyên đột ngột xuất hiện với tư thế bảo vệ Trình Ninh sau lưng. Một người đàn ông như anh ta còn có gì không hiểu nữa?Đau đớn và hận thù trong lòng anh ta lúc này còn nhức nhối hơn cả cơn đau thể xác.Nếu bây giờ Hàn Đông Nguyên ở quê, Trình Ninh ở thành phố, anh ta còn có thể tranh thủ.Nhưng Trình Ninh theo Hàn Đông Nguyên xuống quê, với tính tình tàn bạo của Hàn Đông Nguyên, anh ta làm gì còn hy vọng nào.Anh ta cắn răng, cơn tức trào ngược lên não, bất chấp mọi giá: “Dì Trình, con và Ninh Ninh vốn đang nói chuyện cho rõ ràng, Hàn Đông Nguyên đột ngột xuất hiện, không để ý tới sự ngăn cản của Ninh Ninh, một hai lao vào con đòi đánh nhau, miệng toàn lời thô tục. Nói gì mà Ninh Ninh là của cậu ta. Dì Trình, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Con nhớ Ninh Ninh từ nhỏ đã vừa sợ vừa ghét cậu ta, vì sao đột nhiên lại xuống quê với cậu ta. Có phải là Hàn Đông Nguyên đã làm gì đó không?"Sắc mặt Trình Tố Nhã thoáng chốc thay đổi.Kỷ Thành Quân âm thầm vui sướng.Dựa vào mối quan hệ kéo dài mấy chục năm của hai nhà, anh ta đương nhiên hiểu rõ sự xa cách giữa Trình Tố Nhã và chị em nhà họ Hàn.Ba anh chị em nhà họ Hàn kia mấy năm nay thì thôi không nhắc, nhưng vài năm về trước không ít lần tỏ thái độ với Trình Tố Nhã, chèn ép bằng lời nói càng là chuyện thường ngày.Vân Mộng Hạ VũTuy ngoài mặt Trình Tố Nhã không ý kiến gì, nhưng trong lòng thật ra trước giờ đều không thích Hàn Đông Nguyên.Anh ta tiếp tục nói: "Dì Trình, Ninh Ninh từ nhỏ đã rất ngoan, sợ gây thêm phiền phức cho dì, cho dù Hàn Nhất Mai Hàn Đông Nguyên bắt nạt cô ấy thế nào, cô ấy đều im lặng chịu đựng. Nhưng lần này có phải là Hàn Đông Nguyên đã làm gì khiến cô ấy thầm sợ hãi trong lòng, hoặc là cam chịu, không muốn nói với dì?"Sắc mặt của Trình Tố Nhã càng ngày càng lạnh.Có điều, lúc này Kỷ Thành Quân ngược lại đoán sai tâm tình của Trình Tố Nhã.Quan hệ giữa bà và con trai con gái riêng xa cách là thật, nhưng cũng không phải là loại dễ bị người ngoài tùy ý kích động.Huống chi những lời này trông thì hợp lý nhưng câu nào cũng có chỗ phi logic.Hơn nữa, Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên có làm sao thì đều là chuyện của nhà họ Hàn.Liên quan gì đến Kỷ Thành Quân?Còn không phải do cậu ta bôi nhọ danh dự của cháu gái mình ư!“Kỷ Thành Quân”. Bà nhìn anh ta, nói bằng giọng lạnh tanh: “Dưới tình thế cấp bách, Ninh Ninh vì tự vệ mới đẩy con, khiến con ngã bị thương, con cứ phải dùng ngôn luận ác độc đối với một cô gái như thế để chửi bới hãm hại nó sao? Bảy tám tháng trước Hàn Đông Nguyên đã xuống quê rồi, hơn nửa năm trước cũng vùi mình ở quê, nó có thể làm gì với Ninh Ninh?! Vì sao Ninh Ninh phải xuống nông thôn, dì là người rõ ràng nhất, mấy tháng nay con chưa từng gặp mặt nó đúng không? Thế thì con biết cái gì? Cũng chỉ vì nó từ chối con, con liền nảy sinh ác ý, không tiếc đặt điều bội nhọ hãm hại nó?"Lúc này đổi thành Kỷ Thành Quân thay đổi sắc mặt."Dì Trình!"Anh ta muốn phủ nhận.Nhưng Trình Tố Nhã vốn không cho anh ta cơ hội được nói, trực tiếp ngắt lời anh ta: "Con bị thương, rõ ràng là con nói năng không phải phép với Ninh Ninh, còn động tay động chân, Ninh Ninh vì tự vệ mới ra tay đẩy con! Việc này tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, dì nghe nói ba con vẫn đang trong quá trình tìm một suất đề cử vào đại học cho con đúng không? Đang thời điểm mấu chốt như bây giờ, chẳng lẽ con muốn làm lớn chuyện, muốn đội cái tội lưu manh trên đầu ư?!"Kỷ Thành Quân ngẩn ngơ, m.á.u trong người lập tức dồn lên đỉnh đầu.

Chương 172: Chương 172