Tác giả:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu…

Chương 197: Chương 197

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Giá vé ghế cứng là bảy tệ còn giá vé giường nằm là hai mươi bảy tệ, bằng một tháng lương của công nhân bình thường rồi, thời điểm họ trở lại là tại ga khởi hành, có thể mua vé ghế ngồi, nghĩ đến mọi người trên núi thậm chí đến ngô khoai còn không đủ ăn, Trình Ninh không cho Hàn Đông Nguyên mua vé giường nằm nữa mà mua vé ghế ngồi.Mỗi hàng có ba chỗ ngồi, đối diện cũng có ba chỗ tổng cộng có sáu người dùng chung một chiếc bàn nhỏ.Mấy người liền ngồi xuống, người đàn ông ngồi đối diện nhìn Trình Ninh đến ngây ngẩn.Vân Mộng Hạ VũLúc đầu nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Hàn Đông Nguyên còn không dám bắt chuyện, sau khi xe chạy được một đoạn, anh ta nhận ra Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên không giống như người yêu liền đặt hạt dưa lên trên bàn mời mọi người cùng cắn hạt dưa, nói chuyện qua lại vài câu rồi mới hỏi Trình Ninh: “Đồng chí này, các đồng chí đang đi công tác sao? Đến từ đơn vị nào vậy?"Đi công tác? Lời này hình như cũng không sai.Trình Ninh liền cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi đến từ một xưởng sản xuất đồ nội thất.Người đàn ông đó khi nhìn thấy Trình Ninh cười thì ngẩn ra một chút, sau đó thấy cô khá ôn hòa, lòng can đảm lập tức cũng tăng lên, hỏi tiếp: “Xưởng nội thất à? Vậy cũng khá là có duyên với chúng tôi rồi, chúng tôi đến từ công xưởng thiết bị điện số 1 ở Sơn Thành, lần này đến Bắc Thành là để tham gia đại hội triển lãm thiết bị điện toàn quốc, tôi họ Ngô, tên là Ngô Đại Khải, tôi phải xưng hô với đồng chí như thế nào đây?"Công xưởng sản xuất thiết bị điện?Chính xác là đồ gia dụng.Lại còn có đại hội triển lãm thiết bị điện toàn quốc đó, tuy rằng là đại hội triển lãm về các thiết bị điện, nhưng có khi nào còn có các đại hội triển lãm khác về đồ nội thất, đồ dùng nhà bếp, dụng cụ ăn uống gì đó nữa không?Cô còn nghĩ rằng hiện tại vẫn chưa cải cách và mở cửa nên không có những sự kiện như vậy.Trình Ninh cười nói: “Tôi họ Trình, anh gọi tôi đồng chí Trình là được rồi. Đúng rồi, đại hội triển lãm thiết bị điện toàn quốc đó của các anh có tư liệu không? Nếu không ngại có thể cho chúng tôi mượn xem được không?"Tất nhiên là Ngô Đại Khải không ngại rồi.Anh ta còn đang lo không tìm được chủ đề gì để nói chuyện thêm với Trình Ninh đây.Trình Ninh cầm tờ giới thiệu về hội nghị triển lãm xem một hồi, lại hỏi thêm một vài vấn đề, trò chuyện được một lúc, Ngô Đại Khải liền hỏi: “Đồng chí Tiểu Trình, xưởng nội thất của hai người ở đâu, hiện tại đến Bắc Thành công tác xong quay về hay hai người là người Bắc Thành, bây giờ đi công tác đến nơi nào khác?"“Chúng tôi đến Bắc Thành để công tác, đang trên đường trở về."“Ồ, hai người đến Bắc Thành công tác cụ thể là làm những công việc gì? Cùng với đồng nghiệp đi tham gia tập huấn hay tham dự hội nghị gì đó?"“Chúng tôi không phải là đồng nghiệp, chúng tôi là mối quan hệ yêu đương"Lần này Trình Ninh chưa kịp trả lời, Hàn Đông Nguyên đã đột ngột cắt ngang. Trình Ninh đang uống nước, nghe được câu nói này ngay lập tức liền bị sặc. Mặc dù người khác nói cô cùng Hàn Đông Nguyên có quan hệ yêu đương, chuyện này cô đã nghe nhiều đến nỗi mất cảm giác luôn rồi, bình thường khi Hàn Đông Nguyên nghe được cũng không giải thích, nhưng sự không buồn giải thích đó của anh, Trình Ninh có thể hiểu được là do anh lười.Dù sao anh cũng không hề có hứng thú với các mối quan hệ nam nữ... kiếp trước không phải là cả đời anh cũng không có nổi một cô bạn gái sao?Nhưng khi nghe những lời anh nói, trong thoáng chốc vẫn làm cho cô bị sặc.Cô ho một lúc lâu rồi quay đầu sang nhìn Hàn Đông Nguyên, thấy anh đang lạnh lùng nhìn mình, cô ho nhẹ rồi lau miệng, quay lại nặn ra một nụ cười với Ngô Đại Khải, người rõ ràng đang bị sốc lặng trước tin tức này, cô nói: “Đúng vậy, đây là người yêu tôi, cũng là giám đốc công xưởng của chúng tôi."Bị sặc là một chuyện ngoài ý muốn.

Giá vé ghế cứng là bảy tệ còn giá vé giường nằm là hai mươi bảy tệ, bằng một tháng lương của công nhân bình thường rồi, thời điểm họ trở lại là tại ga khởi hành, có thể mua vé ghế ngồi, nghĩ đến mọi người trên núi thậm chí đến ngô khoai còn không đủ ăn, Trình Ninh không cho Hàn Đông Nguyên mua vé giường nằm nữa mà mua vé ghế ngồi.

Mỗi hàng có ba chỗ ngồi, đối diện cũng có ba chỗ tổng cộng có sáu người dùng chung một chiếc bàn nhỏ.

Mấy người liền ngồi xuống, người đàn ông ngồi đối diện nhìn Trình Ninh đến ngây ngẩn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc đầu nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Hàn Đông Nguyên còn không dám bắt chuyện, sau khi xe chạy được một đoạn, anh ta nhận ra Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên không giống như người yêu liền đặt hạt dưa lên trên bàn mời mọi người cùng cắn hạt dưa, nói chuyện qua lại vài câu rồi mới hỏi Trình Ninh: “Đồng chí này, các đồng chí đang đi công tác sao? Đến từ đơn vị nào vậy?"

Đi công tác? Lời này hình như cũng không sai.

Trình Ninh liền cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi đến từ một xưởng sản xuất đồ nội thất.

Người đàn ông đó khi nhìn thấy Trình Ninh cười thì ngẩn ra một chút, sau đó thấy cô khá ôn hòa, lòng can đảm lập tức cũng tăng lên, hỏi tiếp: “Xưởng nội thất à? Vậy cũng khá là có duyên với chúng tôi rồi, chúng tôi đến từ công xưởng thiết bị điện số 1 ở Sơn Thành, lần này đến Bắc Thành là để tham gia đại hội triển lãm thiết bị điện toàn quốc, tôi họ Ngô, tên là Ngô Đại Khải, tôi phải xưng hô với đồng chí như thế nào đây?"

Công xưởng sản xuất thiết bị điện?

Chính xác là đồ gia dụng.

Lại còn có đại hội triển lãm thiết bị điện toàn quốc đó, tuy rằng là đại hội triển lãm về các thiết bị điện, nhưng có khi nào còn có các đại hội triển lãm khác về đồ nội thất, đồ dùng nhà bếp, dụng cụ ăn uống gì đó nữa không?

Cô còn nghĩ rằng hiện tại vẫn chưa cải cách và mở cửa nên không có những sự kiện như vậy.

Trình Ninh cười nói: “Tôi họ Trình, anh gọi tôi đồng chí Trình là được rồi. Đúng rồi, đại hội triển lãm thiết bị điện toàn quốc đó của các anh có tư liệu không? Nếu không ngại có thể cho chúng tôi mượn xem được không?"

Tất nhiên là Ngô Đại Khải không ngại rồi.

Anh ta còn đang lo không tìm được chủ đề gì để nói chuyện thêm với Trình Ninh đây.

Trình Ninh cầm tờ giới thiệu về hội nghị triển lãm xem một hồi, lại hỏi thêm một vài vấn đề, trò chuyện được một lúc, Ngô Đại Khải liền hỏi: “Đồng chí Tiểu Trình, xưởng nội thất của hai người ở đâu, hiện tại đến Bắc Thành công tác xong quay về hay hai người là người Bắc Thành, bây giờ đi công tác đến nơi nào khác?"

“Chúng tôi đến Bắc Thành để công tác, đang trên đường trở về."

“Ồ, hai người đến Bắc Thành công tác cụ thể là làm những công việc gì? Cùng với đồng nghiệp đi tham gia tập huấn hay tham dự hội nghị gì đó?"

“Chúng tôi không phải là đồng nghiệp, chúng tôi là mối quan hệ yêu đương"

Lần này Trình Ninh chưa kịp trả lời, Hàn Đông Nguyên đã đột ngột cắt ngang. Trình Ninh đang uống nước, nghe được câu nói này ngay lập tức liền bị sặc. Mặc dù người khác nói cô cùng Hàn Đông Nguyên có quan hệ yêu đương, chuyện này cô đã nghe nhiều đến nỗi mất cảm giác luôn rồi, bình thường khi Hàn Đông Nguyên nghe được cũng không giải thích, nhưng sự không buồn giải thích đó của anh, Trình Ninh có thể hiểu được là do anh lười.

Dù sao anh cũng không hề có hứng thú với các mối quan hệ nam nữ... kiếp trước không phải là cả đời anh cũng không có nổi một cô bạn gái sao?

Nhưng khi nghe những lời anh nói, trong thoáng chốc vẫn làm cho cô bị sặc.

Cô ho một lúc lâu rồi quay đầu sang nhìn Hàn Đông Nguyên, thấy anh đang lạnh lùng nhìn mình, cô ho nhẹ rồi lau miệng, quay lại nặn ra một nụ cười với Ngô Đại Khải, người rõ ràng đang bị sốc lặng trước tin tức này, cô nói: “Đúng vậy, đây là người yêu tôi, cũng là giám đốc công xưởng của chúng tôi."

Bị sặc là một chuyện ngoài ý muốn.

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Giá vé ghế cứng là bảy tệ còn giá vé giường nằm là hai mươi bảy tệ, bằng một tháng lương của công nhân bình thường rồi, thời điểm họ trở lại là tại ga khởi hành, có thể mua vé ghế ngồi, nghĩ đến mọi người trên núi thậm chí đến ngô khoai còn không đủ ăn, Trình Ninh không cho Hàn Đông Nguyên mua vé giường nằm nữa mà mua vé ghế ngồi.Mỗi hàng có ba chỗ ngồi, đối diện cũng có ba chỗ tổng cộng có sáu người dùng chung một chiếc bàn nhỏ.Mấy người liền ngồi xuống, người đàn ông ngồi đối diện nhìn Trình Ninh đến ngây ngẩn.Vân Mộng Hạ VũLúc đầu nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Hàn Đông Nguyên còn không dám bắt chuyện, sau khi xe chạy được một đoạn, anh ta nhận ra Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên không giống như người yêu liền đặt hạt dưa lên trên bàn mời mọi người cùng cắn hạt dưa, nói chuyện qua lại vài câu rồi mới hỏi Trình Ninh: “Đồng chí này, các đồng chí đang đi công tác sao? Đến từ đơn vị nào vậy?"Đi công tác? Lời này hình như cũng không sai.Trình Ninh liền cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi đến từ một xưởng sản xuất đồ nội thất.Người đàn ông đó khi nhìn thấy Trình Ninh cười thì ngẩn ra một chút, sau đó thấy cô khá ôn hòa, lòng can đảm lập tức cũng tăng lên, hỏi tiếp: “Xưởng nội thất à? Vậy cũng khá là có duyên với chúng tôi rồi, chúng tôi đến từ công xưởng thiết bị điện số 1 ở Sơn Thành, lần này đến Bắc Thành là để tham gia đại hội triển lãm thiết bị điện toàn quốc, tôi họ Ngô, tên là Ngô Đại Khải, tôi phải xưng hô với đồng chí như thế nào đây?"Công xưởng sản xuất thiết bị điện?Chính xác là đồ gia dụng.Lại còn có đại hội triển lãm thiết bị điện toàn quốc đó, tuy rằng là đại hội triển lãm về các thiết bị điện, nhưng có khi nào còn có các đại hội triển lãm khác về đồ nội thất, đồ dùng nhà bếp, dụng cụ ăn uống gì đó nữa không?Cô còn nghĩ rằng hiện tại vẫn chưa cải cách và mở cửa nên không có những sự kiện như vậy.Trình Ninh cười nói: “Tôi họ Trình, anh gọi tôi đồng chí Trình là được rồi. Đúng rồi, đại hội triển lãm thiết bị điện toàn quốc đó của các anh có tư liệu không? Nếu không ngại có thể cho chúng tôi mượn xem được không?"Tất nhiên là Ngô Đại Khải không ngại rồi.Anh ta còn đang lo không tìm được chủ đề gì để nói chuyện thêm với Trình Ninh đây.Trình Ninh cầm tờ giới thiệu về hội nghị triển lãm xem một hồi, lại hỏi thêm một vài vấn đề, trò chuyện được một lúc, Ngô Đại Khải liền hỏi: “Đồng chí Tiểu Trình, xưởng nội thất của hai người ở đâu, hiện tại đến Bắc Thành công tác xong quay về hay hai người là người Bắc Thành, bây giờ đi công tác đến nơi nào khác?"“Chúng tôi đến Bắc Thành để công tác, đang trên đường trở về."“Ồ, hai người đến Bắc Thành công tác cụ thể là làm những công việc gì? Cùng với đồng nghiệp đi tham gia tập huấn hay tham dự hội nghị gì đó?"“Chúng tôi không phải là đồng nghiệp, chúng tôi là mối quan hệ yêu đương"Lần này Trình Ninh chưa kịp trả lời, Hàn Đông Nguyên đã đột ngột cắt ngang. Trình Ninh đang uống nước, nghe được câu nói này ngay lập tức liền bị sặc. Mặc dù người khác nói cô cùng Hàn Đông Nguyên có quan hệ yêu đương, chuyện này cô đã nghe nhiều đến nỗi mất cảm giác luôn rồi, bình thường khi Hàn Đông Nguyên nghe được cũng không giải thích, nhưng sự không buồn giải thích đó của anh, Trình Ninh có thể hiểu được là do anh lười.Dù sao anh cũng không hề có hứng thú với các mối quan hệ nam nữ... kiếp trước không phải là cả đời anh cũng không có nổi một cô bạn gái sao?Nhưng khi nghe những lời anh nói, trong thoáng chốc vẫn làm cho cô bị sặc.Cô ho một lúc lâu rồi quay đầu sang nhìn Hàn Đông Nguyên, thấy anh đang lạnh lùng nhìn mình, cô ho nhẹ rồi lau miệng, quay lại nặn ra một nụ cười với Ngô Đại Khải, người rõ ràng đang bị sốc lặng trước tin tức này, cô nói: “Đúng vậy, đây là người yêu tôi, cũng là giám đốc công xưởng của chúng tôi."Bị sặc là một chuyện ngoài ý muốn.

Chương 197: Chương 197