Tháng chín ở Đông Bắc, thời tiết cuối thu mát mẻ. Sáng sớm có gió nhẹ thổi qua, mang đến cho mọi người một chút lạnh lẽo. Lúc này trên sân đập lúa của thôn Đông Sơn, mọi người quấn chặt quần áo đầy những lỗ vá trên người ngay ngắn trật tự xếp hàng nhận công cụ cho ngày làm việc hôm nay. Đứng ở vị trí cuối cùng trong đội ngũ, một thím béo lấy ra mấy viên đậu phộng từ trong túi áo, hai tròng mắt xoay chuyển nhìn khắp mọi nơi, nửa ngày sau sau khi xác đinh chắc chắn trong đám người không có người nhà họ Triệu, thím ta mới một bên nhai đậu phộng, một bên bắt đầu bát quái đàm luận việc nhà họ Triệu. “Ai, các ngươi có nghe thấy gì không? Tiểu Đào Hoa nhà Lão Triệu kia nhưng đến không được, hôm qua đã thắt cổ tự tử!”Mọi người đứng chung quanh thím ta vừa nghe thấy lời này, lập tức liền vây quanh lên. “Gì?! Không nghe nói a? Thím như thế nào?”“Có phải bởi vì bị hủy hôn hay không?”Thấy lực chú ý của tất cả mọi người đã dừng trên người mình, thím béo nhai đậu phộng càng hăng hái, “Người hình…
Chương 7: Chương 7
Dựa Vào Rút Thăm Nằm Thắng Ở Thập Niên 70Tác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín ở Đông Bắc, thời tiết cuối thu mát mẻ. Sáng sớm có gió nhẹ thổi qua, mang đến cho mọi người một chút lạnh lẽo. Lúc này trên sân đập lúa của thôn Đông Sơn, mọi người quấn chặt quần áo đầy những lỗ vá trên người ngay ngắn trật tự xếp hàng nhận công cụ cho ngày làm việc hôm nay. Đứng ở vị trí cuối cùng trong đội ngũ, một thím béo lấy ra mấy viên đậu phộng từ trong túi áo, hai tròng mắt xoay chuyển nhìn khắp mọi nơi, nửa ngày sau sau khi xác đinh chắc chắn trong đám người không có người nhà họ Triệu, thím ta mới một bên nhai đậu phộng, một bên bắt đầu bát quái đàm luận việc nhà họ Triệu. “Ai, các ngươi có nghe thấy gì không? Tiểu Đào Hoa nhà Lão Triệu kia nhưng đến không được, hôm qua đã thắt cổ tự tử!”Mọi người đứng chung quanh thím ta vừa nghe thấy lời này, lập tức liền vây quanh lên. “Gì?! Không nghe nói a? Thím như thế nào?”“Có phải bởi vì bị hủy hôn hay không?”Thấy lực chú ý của tất cả mọi người đã dừng trên người mình, thím béo nhai đậu phộng càng hăng hái, “Người hình… Lời này rõ ràng có ẩn ý a?Nháy mắt, trong lòng toàn bộ người ở đây đều nổ tung, ai cũng dựng lỗ tai lên muốn biết chân tướng đến tột cùng là gì?Thẩm Thiên Bách trăm triệu không nghĩ tới Triệu Đào Hoa sẽ nói như vậy, hắn ta chột dạ, tránh né mà đưa mắt sang một bên, cắn chặt răng nói : “Tôi không biết cô đang nói cái gì? Rõ ràng cô làm ra loại việc thực xin lỗi tôi.”Đời trước nữ nhân độc ác này đã tra tấn hắn hơn nửa đời, thế cho nên bản thân hắn chính là u buồn mà chết.Thật vất vả hắn mới có thể trọng sinh trở về, hắn sẽ không tiếp tục sợ cô ta!Suy nghĩ như vậy trong lòng, Thẩm Thiên Bách liền ưỡn ngực, một lần nữa nhìn thẳng vào Triệu Đào Hoa, giống như thể hiện bản thân sẽ không lại lùi bước.Triệu Đào Hoa đem hành động nhỏ của hắn xem ở trong mắt, với hành động đó của hắn cô chỉ cảm thấy buồn cười, nam chính là một người trọng sinh, là con trai của Thiên Đạo, nhưng hắn lại sợ hãi nguyên thân đến như vậy sao?Thật là thú vị.Đúng lúc này, em gái họ của nguyên than là Triệu Miêu Miêu cùng em trai họ Triệu Hướng Tiến đuổi theo đến đây đi về phía bọn họ.Triệu Miêu Miêu dừng lại trước mặt hai người Triệu Đào Hoa, đầu tiên cô ta trộm liếc mắt ngắm Thẩm Thiên Bạch đang bị thương một cái, ngay sau đó liền nhìn về phía Triệu Đào Hoa, giọng nói nhẹ nhàng : “Chị, chị không sao chứ? Tối hôm qua chị mới vừa bị thương xong, bây giờ cổ chị có thể chịu nổi sao?”Phần quan tâm này của cô ta với Triệu Đào Hoa làm cho mọi người ở đây đều khiếp sợ không thôi, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Đào Hoa, lúc này bọn họ mới phát hiện cần cổ Triệu Đào Hoa được buộc một cái khắn màu hồng.Xem ra thím béo nói đúng không sai, tiểu Đào Hoa xác thật đã từng thắt cổ tự sát.Đối mặt với ánh mắt bát quái của mọi người, cùng nữ chủ trong quyển sách này đang làm bộ làm tịch, Triệu Đào Hoa chỉ cười nhạt không thèm để ý đến.Bỗng nhiên, cô nâng lên tay nhỏ trắng nõn vung nắm đấm về phía Thẩm Thiên Bách, làm cho nam nhân này sợ tới mức nhanh chóng lui về phía sau một bước, khuôn mặt hắn lại tái nhợt hơn mấy phần, giọng nói còn hơi hơi run : “Cô làm gì? Chẵng lẽ cô còn muốn đánh người?”.
Lời này rõ ràng có ẩn ý a?Nháy mắt, trong lòng toàn bộ người ở đây đều nổ tung, ai cũng dựng lỗ tai lên muốn biết chân tướng đến tột cùng là gì?Thẩm Thiên Bách trăm triệu không nghĩ tới Triệu Đào Hoa sẽ nói như vậy, hắn ta chột dạ, tránh né mà đưa mắt sang một bên, cắn chặt răng nói : “Tôi không biết cô đang nói cái gì? Rõ ràng cô làm ra loại việc thực xin lỗi tôi.
”Đời trước nữ nhân độc ác này đã tra tấn hắn hơn nửa đời, thế cho nên bản thân hắn chính là u buồn mà chết.
Thật vất vả hắn mới có thể trọng sinh trở về, hắn sẽ không tiếp tục sợ cô ta!Suy nghĩ như vậy trong lòng, Thẩm Thiên Bách liền ưỡn ngực, một lần nữa nhìn thẳng vào Triệu Đào Hoa, giống như thể hiện bản thân sẽ không lại lùi bước.
Triệu Đào Hoa đem hành động nhỏ của hắn xem ở trong mắt, với hành động đó của hắn cô chỉ cảm thấy buồn cười, nam chính là một người trọng sinh, là con trai của Thiên Đạo, nhưng hắn lại sợ hãi nguyên thân đến như vậy sao?Thật là thú vị.
Đúng lúc này, em gái họ của nguyên than là Triệu Miêu Miêu cùng em trai họ Triệu Hướng Tiến đuổi theo đến đây đi về phía bọn họ.
Triệu Miêu Miêu dừng lại trước mặt hai người Triệu Đào Hoa, đầu tiên cô ta trộm liếc mắt ngắm Thẩm Thiên Bạch đang bị thương một cái, ngay sau đó liền nhìn về phía Triệu Đào Hoa, giọng nói nhẹ nhàng : “Chị, chị không sao chứ? Tối hôm qua chị mới vừa bị thương xong, bây giờ cổ chị có thể chịu nổi sao?”Phần quan tâm này của cô ta với Triệu Đào Hoa làm cho mọi người ở đây đều khiếp sợ không thôi, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Đào Hoa, lúc này bọn họ mới phát hiện cần cổ Triệu Đào Hoa được buộc một cái khắn màu hồng.
Xem ra thím béo nói đúng không sai, tiểu Đào Hoa xác thật đã từng thắt cổ tự sát.
Đối mặt với ánh mắt bát quái của mọi người, cùng nữ chủ trong quyển sách này đang làm bộ làm tịch, Triệu Đào Hoa chỉ cười nhạt không thèm để ý đến.
Bỗng nhiên, cô nâng lên tay nhỏ trắng nõn vung nắm đấm về phía Thẩm Thiên Bách, làm cho nam nhân này sợ tới mức nhanh chóng lui về phía sau một bước, khuôn mặt hắn lại tái nhợt hơn mấy phần, giọng nói còn hơi hơi run : “Cô làm gì? Chẵng lẽ cô còn muốn đánh người?”.
Dựa Vào Rút Thăm Nằm Thắng Ở Thập Niên 70Tác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín ở Đông Bắc, thời tiết cuối thu mát mẻ. Sáng sớm có gió nhẹ thổi qua, mang đến cho mọi người một chút lạnh lẽo. Lúc này trên sân đập lúa của thôn Đông Sơn, mọi người quấn chặt quần áo đầy những lỗ vá trên người ngay ngắn trật tự xếp hàng nhận công cụ cho ngày làm việc hôm nay. Đứng ở vị trí cuối cùng trong đội ngũ, một thím béo lấy ra mấy viên đậu phộng từ trong túi áo, hai tròng mắt xoay chuyển nhìn khắp mọi nơi, nửa ngày sau sau khi xác đinh chắc chắn trong đám người không có người nhà họ Triệu, thím ta mới một bên nhai đậu phộng, một bên bắt đầu bát quái đàm luận việc nhà họ Triệu. “Ai, các ngươi có nghe thấy gì không? Tiểu Đào Hoa nhà Lão Triệu kia nhưng đến không được, hôm qua đã thắt cổ tự tử!”Mọi người đứng chung quanh thím ta vừa nghe thấy lời này, lập tức liền vây quanh lên. “Gì?! Không nghe nói a? Thím như thế nào?”“Có phải bởi vì bị hủy hôn hay không?”Thấy lực chú ý của tất cả mọi người đã dừng trên người mình, thím béo nhai đậu phộng càng hăng hái, “Người hình… Lời này rõ ràng có ẩn ý a?Nháy mắt, trong lòng toàn bộ người ở đây đều nổ tung, ai cũng dựng lỗ tai lên muốn biết chân tướng đến tột cùng là gì?Thẩm Thiên Bách trăm triệu không nghĩ tới Triệu Đào Hoa sẽ nói như vậy, hắn ta chột dạ, tránh né mà đưa mắt sang một bên, cắn chặt răng nói : “Tôi không biết cô đang nói cái gì? Rõ ràng cô làm ra loại việc thực xin lỗi tôi.”Đời trước nữ nhân độc ác này đã tra tấn hắn hơn nửa đời, thế cho nên bản thân hắn chính là u buồn mà chết.Thật vất vả hắn mới có thể trọng sinh trở về, hắn sẽ không tiếp tục sợ cô ta!Suy nghĩ như vậy trong lòng, Thẩm Thiên Bách liền ưỡn ngực, một lần nữa nhìn thẳng vào Triệu Đào Hoa, giống như thể hiện bản thân sẽ không lại lùi bước.Triệu Đào Hoa đem hành động nhỏ của hắn xem ở trong mắt, với hành động đó của hắn cô chỉ cảm thấy buồn cười, nam chính là một người trọng sinh, là con trai của Thiên Đạo, nhưng hắn lại sợ hãi nguyên thân đến như vậy sao?Thật là thú vị.Đúng lúc này, em gái họ của nguyên than là Triệu Miêu Miêu cùng em trai họ Triệu Hướng Tiến đuổi theo đến đây đi về phía bọn họ.Triệu Miêu Miêu dừng lại trước mặt hai người Triệu Đào Hoa, đầu tiên cô ta trộm liếc mắt ngắm Thẩm Thiên Bạch đang bị thương một cái, ngay sau đó liền nhìn về phía Triệu Đào Hoa, giọng nói nhẹ nhàng : “Chị, chị không sao chứ? Tối hôm qua chị mới vừa bị thương xong, bây giờ cổ chị có thể chịu nổi sao?”Phần quan tâm này của cô ta với Triệu Đào Hoa làm cho mọi người ở đây đều khiếp sợ không thôi, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Đào Hoa, lúc này bọn họ mới phát hiện cần cổ Triệu Đào Hoa được buộc một cái khắn màu hồng.Xem ra thím béo nói đúng không sai, tiểu Đào Hoa xác thật đã từng thắt cổ tự sát.Đối mặt với ánh mắt bát quái của mọi người, cùng nữ chủ trong quyển sách này đang làm bộ làm tịch, Triệu Đào Hoa chỉ cười nhạt không thèm để ý đến.Bỗng nhiên, cô nâng lên tay nhỏ trắng nõn vung nắm đấm về phía Thẩm Thiên Bách, làm cho nam nhân này sợ tới mức nhanh chóng lui về phía sau một bước, khuôn mặt hắn lại tái nhợt hơn mấy phần, giọng nói còn hơi hơi run : “Cô làm gì? Chẵng lẽ cô còn muốn đánh người?”.